Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 18: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (7)




Ninh Băng suốt một ngày chẳng làm được gì, trong đầu chỉ quanh quẩn suy nghĩ về lời nói của Trúc Dạ Thanh, không biết có ý gì, nhưng cuối cùng chẳng có kết quả.

Khi trời vừa chuyển tối, Trúc Dạ Thanh liền lặng yên tới, vẫn chỉ nhìn thấy một mình. Hiện tại Ninh Băng không kinh ngạc, bên cạnh Trúc Dạ Tuần lúc nào cũng có bóng dáng hộ vệ, Trúc Dạ Thanh không có khả năng không có, chỉ là hắn nhìn không thấy thôi.

“Nương ngươi, trẫm đã dàn xếp ổn thoả rồi, về sau nếu ngươi muốn gặp nàng, ta sẽ cho người đưa ngươi đến đó.” Trúc Dạ Thanh ngồi ở trước bàn nói với Ninh Băng.

“Nhanh như vậy sao?” Ninh Băng líu lưỡi, đúng là vương có khác, năng lực cùng hiệu suất làm việc quả khác người.

“Ngại nhanh? Vậy thì để trẫm cho người đem nàng quay trở về.” Trúc Dạ Thanh cư nhiên cũng biết trêu cợt người.

“Trăm ngàn lần không cần……” Đừng đùa hắn chứ, đại sự đã được giải quyết xong, hắn còn sợ lão hồ li Ninh Trí Viễn kia uy hiếp sao.

“Gia gia của ta, hắn có……” Hắn muốn hỏi Ninh Trí Viễn có biết chuyện gì xảy ra hay không.

“Trẫm muốn trộm một người, không khó.” Trúc Dạ Thanh trả lời ngắn gọn.

“Thật tốt quá.” Ninh Băng hưng phấn, thật muốn nhìn xem phản ứng của Ninh Trí Viễn như thế nào khi biết Ninh phu nhân bị người đánh cắp ra khỏi phủ, cái khuôn mặt già nua kia nhất định sẽ tức giận mà nhăn nhúm lại một cách cực kỳ xấu xí, giống như gì nhỉ, đúng rồi, là khỉ ăn ớt.

“Lại đang suy nghĩ đến cái gì kỳ quặc nữa a?” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng nở nụ cười, cái mặt nhìn gian gian, nhịn không được ra tiếng.

“Không có gì, chỉ là cao hứng chút thôi, ha ha.” Ninh Băng nhanh nhảu trả lời.

“Làm sao tạ ơn trẫm đây?” Trúc Dạ Thanh nhẹ giọng hỏi.

“Ngài muốn ta tạ ơn như thế nào? Nhưng mà nói trước tiên là ta không có bạc đâu đó.”

“Về sau mỗi đêm đều bồi trẫm ngủ đi.” Trúc Dạ Thanh đề xuất điều kiện.

“Mỗi đêm?” Không phải chứ, vì sao mỗi đêm đều phải cùng lão đại này ngủ a, hay là đến để chiếm cái giường nhỏ của hắn.

Không đúng, chẳng lẽ trước khi hắn đến nơi này, Ninh Băng chân chính vẫn thường quan hệ với Trúc Dạ Thanh? Cho nên hiện tại chỉ có thể cùng hắn một chỗ?

Cũng không đúng a, trừ bỏ một lần kia, Trúc Dạ Thanh cũng không cùng hắn làm cái loại chuyện ấy nữa, không nghĩ ra a…. không nghĩ ra.

“Như thế nào, ngươi không muốn?” Trúc Dạ Thanh thấy biểu tình phong phú của Ninh Băng thật sự không biết hắn đang nghĩ đến cái gì.

“Không phải không muốn, chỉ cần ngài lên tiếng, ta nào dám phản đối a. Cái kia, vương thượng, có thể hỏi một vấn đề không?” Ninh Băng chống cằm nhìn Trúc Dạ Thanh, Ninh Băng hiện tại ở trước mặt vị hôn phu đại nhân của hắn cũng không còn câu nệ nữa.

“Có thể hỏi, bất quá, trẫm đã từng nói qua, khi không có người, gọi trẫm là — Thanh.”

“Nga, ngài vì cái gì muốn tới nơi này của ta ngủ a, hay cái giường này đặc biệt thoải mái?” Gọi Thanh ư, hắn làm sao mà kêu ra miệng được.

“Ý của ngươi là muốn đi tẩm cung của trẫm?” Trúc Dạ Thanh xem nhẹ thái độ không tình nguyện của Ninh Băng.

“Thôi, ở lại chỗ này vẫn tốt hơn a.” Hắn không muốn bị một đám nữ nhân ở hậu cung cắn xé ra thành trăm mảnh đâu.

“Người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán đều muốn đến tẩm cung của trẫm, ngươi vì cái gì lại lắc đầu chịu khó như vậy?” Trúc Dạ Thanh không quá vừa lòng với phản ứng của Ninh Băng.

“Nơi này của ta thanh tịnh, ngài không thích?” Ninh Băng tránh nặng tìm nhẹ.

“Thích, nói như vậy ngươi đồng ý?” Trúc Dạ Thanh kỳ thật là cảm thấy có một chút cao hứng, tuy rằng chính hắn cũng không biết vì sao lại cao hứng.

“Ân.” Hắn nào có lá gan không dám đồng ý a, tuy rằng hiện tại không còn sợ lão đại này như trước kia nữa, nhưng vẫn không dám làm càn, không phải chỉ là ôm nhau ngủ thôi sao, cũng đâu phải là chưa từng ngủ chung với nhau.

“Ngươi không sợ trẫm có ý tưởng khác sao?” Trúc Dạ Thanh nhớ tới phản ứng lần trước của Ninh Băng, không khỏi cười thầm trong bụng.

“Không sợ, dù sao ta cũng là người của ngài, nghe ngài là được.” Dù sợ cũng có tác dụng gì đâu, ai, chấp nhận vận mệnh thôi.

Phỏng chừng đã quên đi cái đau của vết sẹo cũ, phản ứng ở trên người Ninh Băng cho thấy rõ ràng điều đó, hiện tại hắn đã không nhớ lắm đau đớn khi đó, ngược lại càng ngày càng cảm thấy Trúc Dạ Thanh người này có đôi khi nghiêm túc, giống như cũng không phải thật đáng sợ, có lẽ là do Trúc Dạ Tuần khoa trương thôi, đem ca ca hắn nói thành mãnh thú không bằng.

“Nghe dường như vẫn là không cam lòng tự nguyện lắm a, thôi được, trẫm đáp ứng ngươi, không miễn cưỡng ngươi.” Trúc Dạ Thanh không thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Băng nhăn nhó.

“Thanh, ngươi thật tốt.” Ninh Băng khoái trá kêu tên vị hôn phu đại nhân của hắn, mặc dù có điểm không được tự nhiên lắm, nhưng cũng thật dễ gọi.

“Bắt ngươi kêu tên trẫm, còn tưởng không dễ dàng, Băng nhi, ngươi ngủ trước đi, trẫm còn có chút công vụ quan trọng cần xử lý.” Trúc Dạ Thanh tâm tình không tồi.

“Còn muốn xử lý công vụ a, thật vất vả, làm vua một quốc gia, đúng là không dễ dàng gì.” Ninh Băng lại chống cằm nhìn xấp tấu chương chất đống trên bàn.

“Ngươi cảm thấy thế sao?” Trúc Dạ Thanh không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy.

“Nhất định rất khó, nếu không ngươi nhìn Trúc Dạ Tuần mà xem, trốn tránh hăng say như vậy, hắn nói hắn vừa nghe đến chính sự liền đau đầu, ngài không đau đầu sao, có nhiều việc quan trọng cần xử lý như thế.” Ninh Băng có điểm bội phục vị hôn phu đại nhân nhà hắn, đã trễ thế này, còn không có thể ngủ, phải xử lý công việc bề bộn như vậy, nếu là hắn sớm đã than mệt mỏi.

“Băng nhi cùng Tuần ở chung tốt lắm?” Trúc Dạ Thanh có chút để ý khi Ninh Băng nhắc tới Trúc Dạ Tuần với ngữ khí tự nhiên.

“Hoàn hảo, ta tại đây trong cung cũng không quen biết người nào, may mắn sao quen được hắn, xem như có vẻ thân thiết đi, tuy rằng hắn cũng hay châm chọc ta, nhưng khi ta có việc hắn vẫn hỗ trợ rất nhiệt tình.” Ninh Băng nhớ tới khuôn mặt tuyệt mỹ của Trúc Dạ Tuần mỗi khi làm ra bộ dáng vặn vẹo, không tự giác cười lên tiếng.

“Băng nhi, về sau có việc gì có thể tìm trẫm.” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng này cười có điểm chói mắt.

“Ân, tốt.” Ninh Băng thật vô tâm gật đầu đáp ứng ngay, cái này tốt lắm, lão đại cùng lão Nhị đứng đầu Minh Nguyệt quốc này đều nguyện ý chiếu cố hắn, hắn về sau có phải có thể đi ngang về dọc hay không a, hoàn toàn không chú ý đêm nay thái độ của Trúc Dạ Thanh rõ ràng ôn nhu cùng sủng nịch đến không ngờ.

Ninh Băng thấy Trúc Dạ Thanh không ngủ được, cảm thấy chính mình cũng không nên không biết xấu hổ mà đi ngủ trước, nên cứ hỏi hỏi đáp đáp cùng Trúc Dạ Thanh nói chuyện, mà Trúc Dạ Thanh cũng không chán ghét hay cảm thấy phiền hà khi trả lời các vấn đề cổ quái của Ninh Băng.

“A, kia ngài bình thường có hoạt động gì để giải khuây a?” Ninh Băng một bên ngáp dài một bên còn hỏi.

“Trẫm không có hoạt động nào để giải trí. Băng nhi, chúng ta đi ngủ thôi.” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng ngáp đến chảy nước mắt mà còn cố chống chọi, trước hết ngủ đi, dù sao cũng cơ bản xử lý tốt rồi.

“Ân, ngài cũng cùng nhau ngủ? Xử lý xong chính sự rồi à?” Ninh Băng hai mắt đều sụp xuống.

“Xong rồi, ngủ đi.” Trúc Dạ Thanh nhìn thấy người trước mặt đã gục gật đầu với đôi mắt nhắm nghiền mà không khỏi cười cười, ôm lấy hắn đi về phía giường ngủ.

Ninh Băng hoàn toàn không có phản ứng dư thừa gì, trạng thái hiện tại của hắn cũng giống như đang mộng du, ý thức cơ bản đã không còn.

Trúc Dạ Thanh chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác như vậy. Vốn dĩ, ta chán ghét người mà Ninh Trí Viễn cứng rắn ép buộc đưa cho ta, không tình nguyện lâm hạnh hắn, nhưng cũng muốn biểu đạt sự phẫn nộ khi thượng thân thể hắn, hoàn toàn chưa từng có thương tiếc.

Một lần tình cờ gặp lại hắn là ở ngoài cung, hắn cư nhiên lại đi chung với Tuần, ở trên đường cái huơ tay múa chân, cười nói huyên thuyên, ta lúc ấy rất phẫn nộ, tiểu tử này cư nhiên có chủ ý tiếp cận Tuần, nhưng không biết vì cái gì, thấy hắn tươi cười xán lạn như vậy, ta lại có chút nghi hoặc.

Trước kia ta được biết Ninh Băng không có sang sảng tươi cười như vậy a, hắn lớn lên trong một gia đình như thế, lại được chính gia gia hắn dạy cho hắn không từ thủ đoạn, tại sao lại có thể cười một cách vô âu vô lo và hồn nhiên như vậy?

Ta bắt đầu cho người lặng lẽ chú ý nhất cử nhất động của hắn, nghe được tin tức báo cáo làm cho ta càng ngày càng kỳ quái, người này, vẫn là Ninh Băng sao?

Quan hệ giữa hắn và Tuần giống như phi thường hoà hợp, đệ đệ mỹ mạo cao ngạo kia của ta, cư nhiên tình nguyện làm chân chạy việc cho hắn, còn làm bao nhiêu công việc bề bộn, ta không có biện pháp lý giải.

Ta ban đêm lặng lẽ đi vào nơi này rồi cùng hắn ngủ, chính mình cũng hiểu được thật kỳ quái, nhưng cảm thấy đêm hôm đó ngủ thật kiên định.

Hắn nói hắn mất trí nhớ, là thật sao? Trúc Dạ Thanh ta ngay từ đầu không tin, nhưng càng về sau ta lại càng không thể không tin tưởng, bởi vì người trước mắt này quyết không phải là Ninh Băng trước đây.

Ta bắt đầu muốn tiếp xúc với hắn, lần thứ hai đồng giường cộng chẩm, ta cảm nhận được hắn thật đáng yêu, làm cho tim ta ấm áp, cảm giác này, thật kỳ diệu.

Tuần nói hắn muốn về nhà, ta ân chuẩn. Muốn biết sau khi về nhà gia gia hắn lại dạy cho hắn thủ đoạn gì để đối phó với ta, hiện tại, một người có ánh mắt trong sáng như vậy, còn có thể giống như trước đối phó với ta không? Ta sẽ đợi.

Hắn cư nhiên lại nói thẳng ra hết thảy, hắn tín nhiệm ta, điều này thật tốt, thật sợ nếu hắn nghe theo sự sắp xếp an bài của Ninh Trí Viễn. Hiện tại đưa ra yêu cầu mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, hắn cũng đáp ứng rồi, hắn giống như chẳng còn sợ ta nữa, còn có, hắn gọi kia một tiếng — Thanh, thật là dễ nghe.

Trên giường cái người ngủ mê man như chết kia căn bản không biết chính mình bị tìm tòi nghiên cứu như thế nào, chính là ở trong mộng mỉm cười ngọt ngào, phỏng chừng lại mơ thấy mĩ sự gì đây, hoặc là đã nghĩ ra trò gì trêu chọc Trúc Dạ Tuần nên mới cao hứng như vậy, làm cho Trúc Dạ Thanh lại mỉm cười.

Ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Trúc Dạ Thanh tất cả đều đặt ở trên người Ninh Băng, ánh mắt này nếu để cho người huynh đệ kia nhìn thấy, nhất định nghĩ ca ca mình bị quỷ nhập, sẽ sợ chết khiếp mất thôi.

Trúc Dạ Thanh không hề nghĩ nhiều, bây giờ cũng cảm thấy rất đỗi mệt mỏi, đem cái người đang nằm chiếm trọn cái giường bởi tư thế ngủ không đẹp mắt chỉnh sửa lại, đem hắn ôm vào lòng, cũng ngã lưng xuống giường ngủ, thoải mái hơn khi ôm cái gối a, cũng không tồi.

Này một đêm, Ninh Băng ngủ thật ngọt ngào kiên định, khi tỉnh lại thì không còn thấy thân ảnh Trúc Dạ Thanh bên cạnh nữa, nhìn trên bàn còn lưu lại một ít công văn, Ninh Băng mới nhớ tới, về sau đều phải cùng người kia chia xẻ cái giường nhỏ của hắn.

Vừa dùng quá xong bữa sáng, Trúc Dạ Tuần đã chạy đến báo danh.

“Ninh Băng, hôm nay ngươi có tính toán gì không a, muốn làm cái gì?” Trúc Dạ Tuần thanh âm vui vẻ.

“Ngươi làm Vương gia thật thoải mái a, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, ta có thể có tiết mục gì chứ, nhàm chán muốn chết.” Ninh Băng giọng đầy hờn dỗi, hắn đây là rõ ràng đang ghen tị a.

“Ô ô u, nói đáng thương chưa kìa, trong cung phi tử không phải đều như vậy sao, ta xem người khác ai cũng thích được nhàn nhã như thế, tại sao chỉ có mỗi ngươi luôn ngẩn người kiêm than thở a.” Trúc Dạ Tuần thói quen tính cùng Ninh Băng pha trò.

“Ai, Trúc Dạ Tuần, ca ca ngươi nói về sau mỗi ngày đều đến ngủ chung với ta, ngươi nói là vì cái gì a?” Ninh Băng chính mình cũng không rõ chuyện lắm, cũng không dám hỏi chánh chủ, đành phải cùng Trúc Dạ Tuần lải nhải lải nhải.

“Ca ca ta? Ngươi nói là vương huynh ta? Về sau đều đến ngủ chung với ngươi ở đây?” Trúc Dạ Tuần phát huy hết công suất thanh âm của mình.

“Ngươi nói nhỏ chút, lỗ tai đều bị ngươi làm cho muốn điếc đây này, hoàn hảo nơi này của ta hẻo lánh, nếu không chắc cả hoàng cung đều nghe thấy cả rồi, thật là.” Ninh Băng oán giận.

“Ân, ta này không phải kinh ngạc sao? Vì cái gì? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.” Trúc Dạ Tuần hạ giọng, thanh âm có chút rầu rĩ.

“Nhớ ra ngươi cũng không biết, hỏi cũng như không, huynh đệ hai người, đúng là kém nhau nhiều quá.” Ninh Băng cũng thói quen tính tranh cãi.

“Rồi, là ta không tốt, ta không tốt cho nên ngươi về sau có việc đừng tìm ta.” Trúc Dạ Tuần khẩu khí rõ ràng bất hữu thiện như vậy, người suy nghĩ giản đơn như Ninh Băng cũng dễ dàng phát giác ra.

“Ta nói ngươi sáng sớm ăn phải hoả dược gì rồi đúng không, đến nơi đây là cùng ta âm dương quái khí?” Ninh Băng cũng không khách khí, hắn cũng đang có chút buồn phiền.

“Không chào đón ta đến, thì ta đi, hừ.” Trúc Dạ Tuần xoay người bước đi, cũng không biết vì sao lại nổi cơn tức giận, dù sao Vương gia hắn chính là khó chịu.

“Bệnh thần kinh.” Ninh Băng cũng lười quan tâm người kia vô duyên vô cớ hướng hắn phát hoả.

“Ai? Công tử, Vương gia không phải đến đây sao, người đâu, tại sao ta mới vừa vào châm trà đã đi rồi?” Linh Lung bưng trà đi ra không rõ nên lên tiếng hỏi.

“Ai biết.” Ninh Băng trả lời ngắn gọn, hắn cũng bực mình không kém, tên kia thật đúng là đi rồi, ai có nói đá động gì đâu, thật là….

Linh Lung nhìn công tử nhà nàng buồn bực, nhìn nhìn lại ngoài viện trống trơn, di? Chẳng lẽ cãi nhau?……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.