Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 12: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (1)




“Ninh Băng, Linh Lung, hai ngươi chuẩn bị xong chưa?” Trước bữa tối, Trúc Dạ Tuần đúng giờ đến đón, ở trong sân réo gọi chủ tớ Ninh Băng.

“Vương gia, ngài đã tới, thật sớm a.” Linh Lung chạy ra nghênh đón.

“Không còn sớm, chúng ta phải nhanh chân lên, tiệc tối sắp bắt đầu, Ninh Băng đâu?” Trúc Dạ Tuần tiếp tục kêu.

“Đừng kêu nữa, ta ở đây.” Ninh Băng từ phía sau một gốc nho hiện thân.

“Ngươi trốn a, được rồi, đừng lo cho cây nho của ngươi nữa, ngươi mau cùng Linh Lung đi thay quần áo nhanh lên, chúng ta đi.” Trúc Dạ Tuần hướng về phía Ninh Băng lại tiếp tục hô to.

“Được rồi, đã biết, ngươi có thể xem trọng bộ dáng Vương gia của mình một chút hay không a, mỗi lần nói chuyện đều lớn tiếng như vậy, làm lỗ tai của ta đau muốn chết.” Ninh Băng ngữ khí tràn ngập không kiên nhẫn.

“Ta chính là quá dễ dãi với tiểu tử ngươi, hiện tại quả thật muốn kỵ lên đầu ta luôn. Ngươi có đi hay không thì bảo, chỉ biết ở đó mà chỉ trích ta này nọ, còn nói nữa, không có người mang ngươi đi a.” Trúc Dạ Tuần lại giận dỗi, tên tiểu tử Ninh Băng này cứ làm như là ghét hắn lắm không bằng.

“Hảo…hảo, Vương gia vĩ đại của ta đừng giận, ngài chờ a, lập tức đến ngay.” Ninh Băng cười hì hì trấn an Vương gia đang bắt đầu xù lông vươn vuốt như một chú mèo, chạy nhanh vào nhà thay quần áo.

Ninh Băng cùng Linh Lung đi theo phía sau Trúc Dạ Tuần tới tiệc tối xa xỉ của hoàng gia.

Ninh Băng tận lực làm cho chính mình duy trì trấn tĩnh, không thể mở lớn miệng tránh cho cằm bị rơi xuống, những người này, cũng quá phô trương lãng phí đi, này phô trương, chậc chậc, thật sự là làm cho người ta líu lưỡi.

Ninh Băng cùng Linh Lung đứng cùng với đám người hầu của bọn vương công quý tộc khác, ở ngay phía sau lưng chủ nhân mình.

“Linh Lung, ngươi trước kia gặp qua Thái Hậu chưa? Tại cái góc độ này ta cũng thấy không rõ bộ dáng Thái Hậu, chỉ nhìn được một bên mặt.” Ninh Băng nhìn xung quanh.

“Công tử, đừng nhìn xung quanh, bị người thấy, trong cung quy củ vẫn là rất nhiều, tại đây bọn hạ nhân là không thể tùy tiện loạn xem, mau cúi đầu, công tử.” Linh Lung vội vàng thấp giọng nói với Ninh Băng.

“Nga, còn không cho xem a, không cho xem thì quên đi vậy, dù sao cũng chỉ là cái lão thái thái.” Ninh Băng nhún nhún vai nghe theo Linh Lung cúi đầu, hắn không muốn vướng thêm phiền toái.

“Công tử, ngài ngoại trừ việc muốn nhìn Thái Hậu, thế không muốn nhìn một chút vương thượng sao?” Linh Lung khẽ hỏi Ninh Băng.

“Nhìn hắn để làm chi, hắn có cái gì đẹp đâu, ta a, tốt nhất về sau đừng nhìn thấy hắn, hắn cũng đừng nhớ tới ta.” Ninh Băng hừ hừ, hắn vẫn là cách tên Trúc Dạ Thanh xa một chút thì tốt hơn.

“Linh Lung, ngươi có đói bụng không, ta hảo đói, nếu sớm biết đến đây đứng chịu trận thế này, lúc nãy chúng ta ở trong phòng ăn chút điểm tâm rồi hãy đến. Trúc Dạ Tuần đáng ghét, chỉ lo chính mình ha ha ăn, như thế nào cũng không nhắc nhở ta a.” Vào thời điểm bị đói mà nhìn thấy người khác từng ngụm từng ngụm ăn cái gì đó thật sự giống như là chịu tội, hơn nữa các món mà họ ăn thoạt nhìn có vẻ rất đỗi thơm ngon mỹ vị.

“Linh Lung cũng có chút đói bụng, không có việc gì, xem như vậy yến hội hẳn là cũng sẽ xong sớm thôi.” Linh Lung nhỏ giọng trấn an Ninh Băng.

Ninh Băng nhìn Trúc Dạ Tuần đang tao nhã ăn ở phía trước liền phẫn hận.

“Mẫu hậu, vương huynh, Tuần có chút say rượu, muốn lui xuống nghỉ ngơi một chút.” Trúc Dạ Tuần nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Ninh Băng liền chắp tay hướng Thái Hậu cáo lui.

“Tuần nhi, chưa gì đã rời đi, mẫu hậu còn an bày mấy tiết mục khác nữa, ngươi không muốn xem diễn sao? Không phải ngươi la hét muốn xem diễn sao?” Thái Hậu thanh âm thực tuyệt đẹp.

“Mẫu hậu, Tuần nhi không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi mới có tinh thần bồi mẫu hậu xem diễn a.” Trúc Dạ Tuần trả lời nhu thuận.

“Hảo, vậy ngươi nghỉ ngơi chút đi, một hồi muốn xem diễn tiếp liền đến đây.” Thái Hậu thanh âm vẫn là thực tuyệt đẹp.

“Mẫu hậu, vương huynh, Tuần đi trước cáo lui.” Linh Lung thông minh lôi kéo Ninh Băng đi về hướng Trúc Dạ Tuần, ý bảo Ninh Băng chạy lên đỡ hắn.

“Vương gia, ngài cẩn thận.” Lúc Ninh Băng giả vờ dìu Trúc Dạ Tuần còn không quên lén lút véo lấy hắn một phen.

Trúc Dạ Tuần trên mặt thủy chung vẫn lộ vẻ thật bình thản tươi cười, thừa dịp hắn hoa lệ phục sức cùng tuyệt mỹ dung nhan mà nụ cười kia có thể nói là làm mê đảo chúng sinh, nhưng ai biết được đằng sau nụ cười ấy là phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

“Ninh Băng chết tiệt, ngươi làm gì phải véo ta thế kia?” Khi bọn hắn rời xa tầm mắt mọi người, Trúc Dạ Tuần bỏ ra Ninh Băng đang nâng mình, ngược lại trợn mắt nhìn.

“Hừ, ngươi còn nói, chính ngươi ăn uống no say, bỏ ta suýt chết đói, trước lúc đi ngươi như thế nào không đề cập tới để bọn ta còn ăn một chút điểm tâm lót dạ a.” Ninh Băng hảo đói, thật buồn bực.

“Tiền đồ của ngươi sau này chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu không gặp phải bổn vương, ngươi nha, phỏng chừng sớm chết đói, hiện tại mồ êm mả đẹp rồi, thiết.” Trúc Dạ Tuần này đúng là độc miệng, thật chẳng tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp của hắn a.

“Ngươi đi chết đi.” Ninh Băng tống cho Trúc Dạ Tuần một cước, thành công làm cho Trúc Dạ Tuần đau thét lên.

“Được rồi, nhị vị chủ tử, cứ đứng đây la to để cho người ta thấy sẽ lộ hết, Vương gia, chúng ta hiện tại đi đâu?” Linh Lung nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng ngăn cản hai người đang gây nhau thật ồn ào.

“Theo ta đi.“Trúc Dạ Tuần hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ninh Băng một cái.

Bọn họ vào một gian phòng được trang trí hết sức hoa lệ, Trúc Dạ Tuần lệnh cho bọn hạ nhân trong phòng lui hết ra ngoài.

“Ninh Băng, ngươi chính là một người không có lương tâm, ta nói cho ngươi biết, ta trước giờ cơm tối sợ các ngươi đói, nên đã sớm chuẩn bị bữa ăn tại đây cho các ngươi, ngươi không cảm kích còn đá ta, thật chẳng muốn cho ngươi ăn chút nào.” Trúc Dạ Tuần lên tiếng chỉ trích Ninh Băng.

“Thật sự? Vậy thì chuẩn bị ăn thôi. Ta đã nói rồi mà, ngươi sẽ không nhẫn tâm quên ta cùng Linh Lung vẫn chưa ăn cơm, tốt lắm tốt lắm, đừng tức giận, là do ta không đúng. Nếu muốn, ngươi cứ đá lại ta một cước, thế nào?” Ninh Băng co được dãn được, thật đúng là vươn chân để cho Trúc Dạ Tuần đá.

Trúc Dạ Tuần cũng không khách khí, nhấc chân định tung cước.

Ninh Băng nhắm mắt quát to một tiếng.

“Kêu cái gì mà kêu, ta cũng chưa có đá ngươi mà, ngươi đúng là giỏi phối hợp nhỉ, kêu lớn tiếng như vậy, chỉ biết giả vờ là hay.“Trúc Dạ Tuần khoanh tay trước ngực nhìn người đang hô to kia.

“Ha ha, ta chỉ sợ ngươi thật sự dùng sức đá ta thôi, ha ha.” Ninh Băng cười gượng.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, Linh Lung, trên bàn đều là thức ăn chuẩn bị cho các ngươi, cùng công tử nhà ngươi ăn đi.” Trúc Dạ Tuần nhìn Ninh Băng lắc đầu không có biện pháp.

“A, ăn thôi…ăn thôi, ngươi chuẩn bị mấy món ăn này đúng là hương vị cũng không tệ, tính ngươi cũng chu đáo lắm.” Ninh Băng vừa ăn vừa cùng Trúc Dạ Tuần nói chuyện.

“Đừng nhiều chuyện, hảo hảo ăn đi, một hồi hai ngươi ăn xong, rồi cùng ta quay lại xem diễn đi.” Trúc Dạ Tuần ngồi ở bên cạnh uống trà.

Ninh Băng không nói nữa, cùng Linh Lung chăm chú ăn.

“Ăn no, ha ha, có thực mới vực được đạo, ta thấy có tinh thần hẳn lên.” Ninh Băng thỏa mãn sờ sờ bụng.

“Thô lỗ, sờ bụng cái gì a.” Trúc Dạ Tuần khịt mũi.

“Đại nam nhân làm vậy có gì đâu mà ngươi nhăn nhó, thiết.” Ninh Băng không để ý tới.

“Đúng rồi, Trúc Dạ Tuần, Thái Hậu hình dạng như thế nào a? Ngươi xinh đẹp như vậy có phải giống nàng hay không?” Ninh Băng từ sau khi xuất cung trở về, liền vẫn kêu thẳng tên Trúc Dạ Tuần, Trúc Dạ Tuần cũng mặc cho hắn gọi.

“Thái Hậu không phải là mẫu hậu thân sinh ra ta, nương của ta đã tạ thế lúc ta ba tuổi, bất quá ta là do một tay Thái Hậu nuôi nấng, nàng rất thương ta, thậm chí so với vương huynh còn thương ta hơn.

Ta nói cho ngươi biết một bí mật, ta muốn có yêu cầu gì, hoặc là gặp rắc rối gì, đều đi tìm Thái Hậu cầu tình, vương huynh lúc đó chỉ có thể đáp ứng, sẽ không khó dễ với ta.” Trúc Dạ Tuần đắc ý nói.

“Vậy vương huynh ngươi là người như thế nào?” Ninh Băng trong lòng vẫn có một chút hiếu kỳ.

“Vương huynh ta a, nói thật ta cũng không biết, hắn luôn không có biểu tình, kỳ thực, ta cùng hắn cũng không hợp nhau lắm. Như thế nào, ngươi bắt đầu đối với phu quân mình cảm thấy hứng thú rồi sao?” Trúc Dạ Tuần liếc mắt.

“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.” Ninh Băng mới không thừa nhận đối với tên cắt hình kia có  một chút hứng thú nào.

“Đúng rồi, ta quên mất, lần trước ngươi nói vương huynh ta tới chỗ ngươi, còn nói buổi tối sẽ đến ăn cơm, hắn có đến không?” Trúc Dạ Tuần đột nhiên hỏi chuyện ngày đó.

“Không có, sau này cũng không có đi, ta nghĩ hẳn là đã quên rồi, ai biết ngày đó hắn vì cái gì lại ghé tới chỗ ta, có thể chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.” Ninh Băng không thể nói cái tên biến thái kia nửa đêm xuất hiện trên giường hắn.

Đi ngang qua? Trúc Dạ Tuần không nghĩ như vậy. Lan Tâm Uyển mà Ninh Băng trụ, là nơi mà bình thường ngay cả chim cũng lười bay qua, hẻo lánh âm u, vương huynh tại sao lại đột nhiên đi ngang chỗ đó? Hắn nghĩ không ra.

“Đang nghĩ cái gì vậy? Chúng ta khi nào thì đi xem diễn đây?” Khuôn mặt Ninh Băng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Trúc Dạ Tuần.

“Ngươi có biết cái bản mặt bình thường của ngươi mà phóng đại lên nhiều lần như vậy ở trước mắt ta là cực kỳ khủng bố không hả?” Trúc Dạ Tuần kêu to, suýt nữa hắn bị hù chết luôn rồi.

“Muốn hù chết ngươi, thế nào, nhĩ hảo, cùng gay giống nhau.” Ninh Băng khinh bỉ hắn.

“Gay là cái gì a, bất quá khẳng định không phải lời hay, Ninh Băng, ngươi hưởng một mình đi.” Trước đây Ninh Băng hình như cũng từng nói qua như vậy, cái gì là gay a, bất quá Trúc Dạ Tuần kiên quyết không hướng Ninh Băng chứng thực.

“Ha ha ha ha, tốt lắm, không cùng ngươi náo loạn nữa, chúng ta đi xem diễn đi.” Ninh Băng cười to, nếu ở thời hiện đại mà có nhiều gay như Trúc Dạ Tuần, khẳng định sẽ nổi danh khắp Á châu a.

“Ninh Băng, đi mau, hình như bắt đầu rồi, ngay tại phía trước.” Trúc Dạ Tuần thúc giục Ninh Băng.

“Một hồi, ngươi và Linh Lung liền đứng ở phía sau ta, đừng nhiều lời nói cái gì, tránh cho có phiền toái.” Trúc Dạ Tuần dặn.

Ninh Băng cùng Linh Lung bị thanh âm phía trước hấp dẫn, căn bản bất chấp nghe Trúc Dạ Tuần nói cái gì.

Quả nhiên đã khai diễn, Thái Hậu thấy Trúc Dạ Tuần đến, liền tiếp đón hắn ngồi vào bên cạnh nàng, như vậy Ninh Băng cùng Linh Lung chỉ có thể đứng giữa một đám hạ nhân để xem.

Trúc Dạ Tuần đi qua phía trước thấp giọng dặn Linh Lung coi chừng công tử nhà nàng, hắn thật sự không yên tâm Ninh Băng này, cứ hay gây rắc rối.

Sự thật chứng minh Trúc Dạ Tuần lo lắng không phải không có đạo lý, hắn quả thật bắt đầu gây rắc rối.

Trên đài con hát y y nha nha xướng, Ninh Băng cơ bản một chữ nghe không rõ, hắn cũng chỉ đứng nhìn xem náo nhiệt mà thôi.

Náo nhiệt xem đủ, hắn còn có điểm nghĩ ngợi, hắn cảm thấy mấy vương công quý tộc tiêu khiển cũng không có gì mới mẻ, không có gì ý tứ. Bất quá hắn thấy Linh Lung xem thực hăng say, hắn không muốn kinh động Linh Lung, chính mình lui đi ra, muốn thông khí một chút.

Ninh Băng không phải là người có thể ngồi yên một chỗ, sau khi rời khỏi đám người, hắn liền hết nhìn đông tới nhìn tây đi bộ một vòng, bốn phía cảnh sắc rất đỗi thu hút, treo rất nhiều đèn lồng, Ninh Băng liền vừa đi vừa nhìn, ngay lúc đầu còn nhớ đường, sau lại thẩn thơ nhìn ngắm, rốt cuộc, hắn…. lại lạc đường.

Hắn, lại thấy một cái tiểu đình, rất giống với kiểu kiến trúc mà lần trước hắn lạc đường đã gặp được Trúc Dạ Tuần, hắn lúc này thấy trong đình giống như cũng có người, hoàn hảo như là hai người.

Hắn thật cao hứng, chính mình vẫn là may mắn, đắc ý chính mình mỗi lần lạc đường đều có thể gặp người để hỏi. [ Không biết đường thì đừng ham chạy loạn chứ.]

Ninh Băng chạy nhanh về phía tiểu đình để hỏi đường đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.