Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 10: Cái chết của nhân viên mát-xa (9)




Ninh Băng thuộc loại người vô lo vô nghĩ, nên chẳng mấy chốc đem hết phiền não nhanh chóng vứt ra khỏi đầu, nằm ngủ ngon lành trên giường.

“A, mẹ, ngươi làm gì a, ta là con ngươi, do ngươi thân sinh ra, ngươi sao lại dùng sức đánh ta như vậy a?” Thi Vũ khóc thét.

“Xú tiểu tử, ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt, nên đánh ngươi thôi, ngươi kêu khóc cái gì?” Đôi mắt đẹp của Thi Mĩ trợn lên, căm tức nhìn đứa con nhà mình, nhấc chân lên tống cho một cước.

“Mẹ……” Thi Vũ hô to, trời ạ, mẹ hắn từ khi nào mà chân lại dài quá như vậy, khi nào mà lại lớn đến như vậy, so với thân thể nàng còn lớn hơn, một cước này mà đá thẳng vô ngực hắn, trời ạ, không chết cũng bị trọng thương, tàn phế mất thôi.

Thi Vũ cảm thấy mẹ hắn chắc chắn là điên rồi, hắn muốn kêu to cầu cứu, nhưng chẳng hiểu sao lại kêu không ra tiếng, hắn vẫn là dùng hết toàn thân khí lực muốn tránh muốn gọi……

“Mẹ, dừng tay……” Hắn rốt cuộc hô lên được rồi, cũng giật mình tỉnh giấc.

“Nga, thì ra là nằm mơ a, mẹ à, ngay cả trong mộng ngươi cũng đánh ta, ngươi thật là bạo lực quá.” Đột nhiên càng thêm tưởng niệm người mẹ bạo lực của hắn.

Lúc này Thi Vũ cũng chính là Ninh Băng mở mắt ra, trời tối đen như mực, mẹ ở đâu đâu?

Ân? Cái gì nằm ở trên người hắn thế này? Chẳng lẽ hắn còn không có tỉnh? Vừa muốn động, nhưng mà dường như có cái gì đè nặng, dùng sức rồi dùng thêm một chút lực, vừa chuyển đầu, mơ hồ thấy một cái đầu người thật to ở bên cạnh.

“A……” Một tiếng kêu to cơ bản là xuyên phá tận trời.

“Nga, chết tiệt, ngươi còn có cái tật xấu quỷ quái này nữa à.” Một thanh âm cực độ bất mãn ở bên cạnh Ninh Băng vang lên.

“Ngươi…ngươi…ngươi, ngươi là người nào, nơi này là trong hoàng cung, ngươi dám xâm nhập?” Ninh Băng kỳ thật đang rất sợ hãi, bây giờ đã hơn nửa đêm, trên giường của mình lại bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân, hắn lại không hề hay biết, còn ôm hắn gắt gao, trách không được lúc nãy nằm mơ thấy ác mộng.

“Nga? Ta cứ xông vào, ngươi có thể làm gì?” Người nọ rõ ràng không để ý tới câu chất vấn của Ninh Băng.

“Ngươi…ngươi…ngươi, ngươi có biết ta là phi tử của vương thượng, mạo phạm ta, chính là tử tội, ngươi mau mau rời đi.” Ninh Băng vừa giãy dụa vừa nói, hắn thầm nghĩ phải làm cho cái người không rõ thân phận này mau chóng chạy đi.

Kỳ quái, hắn kêu lớn như vậy, Linh Lung nhà hắn chẳng lẽ không có nghe?

“Linh……” Ninh Băng vừa muốn kêu Linh Lung, dù sao nha đầu kia cũng biết võ công a, dọa dọa người này cũng tốt.

“ Nha đầu kia sẽ không đến, người của trẫm đang trấn thủ ở bên ngoài.”

“Nhanh lên ngủ, đừng nữa kêu gào nữa, trẫm đang mệt muốn chết đây.” Người nọ lại còn bảo hắn mau ngủ.

“Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Di? Ngươi tự xưng trẫm? A? Vương, vương thượng?” Trách không được cảm thấy thanh âm này nghe quen tai đến như vậy. Tên Trúc Dạ Thanh này khi nào thì chạy đến trên giường hắn? Trời ạ, hắn chính là đầu heo, người ta leo lên giường mình nằm ngủ mà bản thân còn hồn nhiên không biết.

“Nếu biết là trẫm, còn muốn kêu? Nhĩ hảo lá gan to a.” Trúc Dạ Thanh giọng lành lạnh nói.

“Không phải Ninh Băng muốn kêu, tại ngài đến đây lúc nào, Ninh Băng một chút cũng không biết, có điểm ngoài ý muốn.” Ninh Băng đã bình tĩnh trở lại.

“Trẫm khi nào thì đến, không cần phải thông tri với ngươi, tốt nhất nên giữ đúng mực bổn phận chính mình.” Thanh âm vẫn lạnh lạnh không độ ấm.

“Ninh Băng sẽ nhớ rõ bổn phận của mình.” Ninh Băng cũng không có độ ấm. Trúc Dạ Thanh hắn nửa đêm nửa hôm chẳng biết nghĩ cái gì mà chạy đến ngủ trên giường người ta, còn không cho người ta hé răng, làm vương thật tốt a.

“Nghe ngữ khí của ngươi giống như không tình nguyện a, ngươi nói trẫm nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Trúc Dạ Thanh đột nhiên ở bên tai Ninh Băng nhẹ giọng nói, khiến cho Ninh Băng một trận run rẩy.

“Ha ha, ngươi thật mẫn cảm.” Lúc này ngữ khí Trúc Dạ Thanh đã thoải mái hơn.

“……” Ninh Băng không nói gì cũng không dám lộn xộn.

“Trẫm nhớ rõ ngày đó ngươi thật chẳng nể mặt chưa gì đã hôn mê rồi, xem ra trẫm phải làm cho ngươi biết ai là chủ tử của ngươi mới được a, nếu không tính tình của ngươi sẽ càng lúc càng lớn mật.” Thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng đủ để cho Ninh Băng cả người run lên.

Ninh Băng biết hắn là có ý tứ gì. Vết thương trên người hắn còn chưa có hoàn toàn hồi phục, tên này lại muốn… giống như lần trước ư? Chắc hắn sẽ không toàn mạng quá, tên biến thái cắt hình đáng chết này.

“Ha ha, vương thượng, ngài đừng nói đùa, ngài là chủ tử của Ninh Băng a, Ninh Băng làm sao mà không biết chứ. Không phải ngài mới vừa nói buồn ngủ là gì, hảo, ngủ, Ninh Băng lập tức ngủ.” Ninh Băng bức bách chính mình ra giọng nịnh nọt một chút, má ơi, hắn không muốn bị tên biến thái này gia hình đâu.

“Hiện tại trẫm bị ngươi làm ồn không sao ngủ được, muốn làm một việc gì đó.” Ngữ khí tà ác.

“Hắc hắc, vương thượng, ngài không phải mệt chết đi sao, ngày mai ngài nhất định còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn muốn làm, người xem, đêm đã khuya thế này rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngài phải chú ý thân thể a.” Ninh Băng tiếp tục nịnh nọt.

Má ơi, Trúc Dạ Thanh này không phải nói thật đó chứ? Chuyện lần trước là vì hắn đột nhiên tỉnh lại và đã bị xxoo xong rồi, hắn thừa nhận là quả thật rất đau đớn, nhưng mà hiện tại hắn có thể tưởng tưởng được đến cái việc xxoo kia là như thế nào, hắn còn không có chuẩn bị sẵn sàng a.

Tuy rằng hắn đối với đồng tính luyến ái cũng không có ý kiến gì, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới là chính mình bị biến thành đồng tính luyến ái a, vẫn là chỗ kia đáng thương bị áp, hắn cần phải chuẩn bị… cần chuẩn bị.

Mà Trúc Dạ Thanh sao lại thế này a, lần trước lúc đi rõ ràng không thích gần gũi hắn, còn nói đây là lần cuối cùng lâm hạnh hắn, vì cái gì hôm nay ban ngày đến đây, ban đêm lại lặng lẽ đến? Có phải hay không làm vương, đầu óc cũng không giống người bình thường?

“Xem ra ngươi lo lắng cho trẫm cũng không ít, vậy thì ngủ đi.” Trúc Dạ Thanh lại ôm ngang thắt lưng Ninh Băng, nói ngủ liền ngủ, không thanh âm.

Ninh Băng một cử động nhỏ cũng không dám, bị ôm tuy rằng hắn cũng thật không quen lắm, nhưng mà so với bị xxx vẫn còn tốt chán, Ninh Băng mở to mắt, bất đắc dĩ nằm im.

Người nằm bên cạnh, hô hấp cân xứng, giống như ngủ thực an ổn, Ninh Băng hâm mộ a.

Không biết đến khi nào thì Ninh Băng thật sự cảm thấy mệt nhọc, ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, khi Ninh Băng tỉnh lại, xương sống thắt lưng đều đau ran cả lên, cả đêm đều nằm thẳng có một tư thế, đúng là thập phần thống khổ mà.

Trúc Dạ Thanh lại thần không biết quỷ không hay biến mất, tính cảnh giác của Ninh Băng đúng là quá mức hời hợt, người ta đi lại tự nhiên, hắn cái gì cũng không biết.

“Linh Lung, Linh Lung……” Ninh Băng bắt đầu kêu nha đầu kia, bình thường một chút gió thổi cỏ lay đã gào to khắp viện, hôm nay tại sao đến giờ này lại chẳng có chút động tĩnh nào?

“Đến đây đến đây, công tử, Linh Lung đến đây.” Linh Lung vọt vào trong phòng.

“Linh Lung, đêm qua ngươi không có nghe thấy thanh âm gì sao?” Ninh Băng vẫn muốn hỏi một chút.

“Công tử, tiếng quát tháo của ngài thiếu chút nữa dọa Linh Lung rớt xuống giường luôn.” Linh Lung trả lời.

“Vậy tại sao ngươi lại không chạy đến xem ta? Ngươi đúng là một nha đầu không có lương tâm.” Rất vô tình, hắn kêu lớn như vậy nàng cũng không đến xem.

“Linh Lung có đến a, nhưng mà người hầu bên cạnh vương thượng đã cản ta lại, nói vương thượng đang ở trong phòng công tử, bảo ta hồi ốc, nghe thấy thanh âm gì cũng đừng đi ra, cho nên ta chỉ có thể quay trở về.“Linh Lung chi tiết trả lời.

“Thì ra là như vậy, ta biết mà, Linh Lung nhà ta nghe thấy ta kêu có lý nào mà không để ý tới ta chứ.”

“Công tử, vương thượng đến chỗ chúng ta vào thời điểm nào, Linh Lung như thế nào một chút cũng không biết.” Linh Lung khó hiểu, tại sao vương thượng lại nửa đêm xuất hiện ở trong phòng công tử nhà bọn họ a.

“Ta cũng không biết, ai da, ai bảo chúng ta ở dưới mái hiên nhà người ta, không được phép đòi quyền lợi a.” Ai biết tên biến thái kia suy nghĩ cái gì trong đầu chứ.

“Kia, công, công tử……” Linh Lung muốn nói lại thôi.

“Cái gì?” Ninh Băng miễn cưỡng trả lời.

“Chính là, chính là……” Linh Lung vẫn ấp a ấp úng.

“Ai nha, Linh Lung, ngươi muốn nói gì, ấp úng như vậy, không giống ngươi a, có cái gì thì nói mau lên.” Ninh Băng cảm thấy Linh Lung kì quái sao ấy, bình thường nói chuyện lanh cha lanh chanh, luôn làm hắn giật mình, hiện tại lại quanh co cái gì a.

“Chính là cái kia, lần trước vương thượng giá lâm, ngài lưu nhiều huyết như vậy, Linh Lung thiếu chút nữa bị hù chết, lần này, lần này, dược có còn không?” Linh Lung mặt đỏ tai hồng nói xong, nàng tuy rằng không rõ việc giường chiếu là như thế nào, nhưng mà bộ dáng công tử lần trước chỉ còn có nửa cái mạng, còn mất trí nhớ, ấn tượng đó khắc sâu vào tâm trí nàng, nàng sợ công tử lần này chẳng biết có  giống lần trước hay không, vả lại dược không biết còn hay hết rồi.

“A, ta không sao, ngươi đừng quan tâm nhiều quá.” Ninh Băng thiếu chút nữa rơi xuống giường, thì ra Linh Lung đang lo lắng chuyện này, thật mất mặt mà.

“Thật sự không có việc gì? Nhưng mà công tử……” Linh Lung vẫn chưa yên tâm lắm.

“Đã nói không có việc gì mà, được rồi, quên đi, ta muốn rửa mặt ăn điểm tâm.” Lúc không có người ngoài ở đây, Ninh Băng thích nói chuyện tùy ý một chút, ăn cơm liền ăn cơm, luôn miệng nói dùng bữa, đúng là kiểu cách.

“Nga, đúng rồi, nước, Linh Lung giúp ngươi tẩy?” Lúc Linh Lung vọt vào trong tay đã bưng một chậu nước, hai người nói chuyện nửa ngày, cư nhiên cũng chưa chú ý trong tay Linh Lung còn bưng chậu nước.

“Không cần, ta tự mình tẩy, điểm tâm của chúng ta đưa tới chưa?” Ninh Băng không cần người khác hầu hạ rửa mặt, hắn đâu phải là người tàn phế.

“Sớm đã được đưa tới, đã dọn sẵn trên bàn cơm bên ngoài ốc, Linh Lung đi ra ngoài chờ ngài.” Linh Lung xoay người đi ra ngoài.

Ninh Băng tự mình rửa mặt, không phát hiện sắc mặt Linh Lung có một chút điểm trầm trọng.

Nếm qua điểm tâm, Ninh Băng rốt cục phát hiện Linh Lung không thích hợp.

“Linh Lung, ngươi làm sao vậy, tại sao lại rầu rĩ, có tâm sự?” Ninh Băng buồn bực, tiểu nha đầu này hôm nay làm sao vậy, nửa ngày không nói chuyện, buồn bã ỉu xìu.

“Công tử, Linh Lung không nín được, xin phép được nói ra suy nghĩ của mình.” Linh Lung đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Băng.

“Nói cái gì, làm chi mà nghiêm túc như vậy? Rất trọng yếu sao?” Ninh Băng khó hiểu.

“Công tử, vương thượng đêm qua lại đến nơi này của chúng ta, ban ngày cũng đã tới, nhưng mà thoạt nhìn lại thật bí mật, bởi vì tùy tùng đều giấu mặt ở chỗ tối, nói cách khác không phải công khai tới gặp ngài, vì cái gì? Linh Lung có điểm lo lắng, tuy rằng cũng không biết lo lắng cái gì, nhưng mà trong lòng không khỏi có chút bất an.” Linh Lung thần sắc đột nhiên trở nên thành thục, nghiêm trọng, nhưng điều đó lại được thể hiện trên khuôn mặt non nớt lại có điểm không phù hợp.

“Ha ha, về việc này, Linh Lung, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy, hắn là vương, ta là phi, hắn muốn như thế nào không phải chuyện chúng ta có thể quản. Bất quá ngươi không cần lo lắng làm gì, cho dù hắn có muốn đối phó ta hoặc như thế nào đi nữa, cũng không tất yếu phải thần thần bí bí như vậy đâu, có lẽ hắn chỉ nhất thời hứng thú thôi, không có dụng ý nào khác.” Ninh Băng không nghĩ nhiều chuyện cao xa như vậy, lại không phát sinh cái gì, cái người cao cao tại thượng kia, làm mấy việc kỳ quái cũng là bình thường đi.

“Có thể là ta nghĩ nhiều.“Linh Lung ngữ khí bình tĩnh, công tử thật đúng là tâm tư đơn giản a, nếu các phi tử khác giống như công tử hiện tại được đãi ngộ sớm đã mừng rỡ mà khóc cả ngày, còn công tử nhà hắn, chỉ thích ăn, còn tâm tình thì…ai da, cứ vô lo vô nghĩ như thế.

“Linh Lung, chúng ta cứ sống những ngày yên ổn của chúng ta thôi. Ta biết ngươi là lo lắng ta, nhưng mà ta cũng không phạm cái gì sai, ta đã bị sung quân tới nơi này, còn có thể đối phó với ta như thế nào được. Không có việc gì…không có việc gì, ta hiện tại tốt lắm. Về phần vị vương thượng đại nhân kia, ta nghĩ hắn sẽ không đối ta có nhiều hứng thú đâu, nhìn diện mạo của ta là có thể tự mình hiểu lấy.” Diện mạo bình thường của hắn chắc chắn sẽ không khiến cho tên cắt hình kia có hứng thú mới đúng, chuyện tối hôm qua, coi như nằm mơ là tốt nhất, Ninh Băng nghĩ như vậy.

“Ân, công tử ngài không có gì là tốt rồi.” Công tử nhà nàng hảo kiên cường, nàng cứ nghĩ hắn chỉ là miễn cưỡng cười vui, dù sao hoàn cảnh hiện tại thật sự cũng khá tốt, xem ra là nàng nhiều lo lắng.

“Linh Lung, ngươi về sau đừng làm ra vẻ nghiêm túc như vậy cùng ta thảo luận sự tình a, làm cho ta hảo khẩn trương, ha ha.” Ninh Băng không thích ứng việc nha đầu kia quan tâm hắn với sắc mặt trầm trọng.

“Công tử, ngươi… xem ra thật sự là do Linh Lung nhiều lo lắng.” Công tử nhà nàng có khi thật sự là yên vui, không có lo lắng.

“Di, không biết Trúc Dạ Tuần khi nào thì đem bồn cảnh của ta đến đây, ta có điểm khẩn trương, quả nhiên viện này phải có một chút màu xanh thì nhìn mới tốt a.” Ninh Băng không để ý tới Linh Lung, tự mình đi lại trong viện cân nhắc việc trồng cây xanh của hắn.

Quả nhiên là người không phiền não, Linh Lung nhìn mà không nói gì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.