Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 42: Mật mã




Bầu không khí trong hội trường được đẩy lên cao, nhưng Tống Phi Điểu làm theo những điều đã định sẵn lúc trước, hát hết một bài liền dứt khoát rời khỏi sân, không ở thêm một giây nào.

“Ối, sao mà đã đi rồi?” Lông vàng hoe quyến luyến nhìn chằm chằm theo hướng Tống Phi Điểu rời đi, cảm xúc thất vọng hiện rõ qua lời nói.

Nói ra thì mất mặt, mặc dù hắn nói tiếng Bắc Kinh lưu loát, nhưng thực ra chẳng khác mấy với mù chữ, cộng thêm tại đây không có phụ đề, hắn nghe cũng chẳng hiểu giống hệt những người ngoại quốc khác, chỉ mải dán mắt vào ngắm người ta.

“Ui chết rồi!” Lông vàng hoe ôm ngực, lẩm bẩm: “Anh Lộ, anh biết cô ấy là ai không? Đáng yêu chết mất!”

Chẳng ai quan tâm đến hắn.

“Anh bảo em mà đi chặn cô ấy liệu có xin được số điện thoại của cô ấy không?”

Trả lời hắn chỉ có một tiếng phì cười chế nhạo, ý tứ rõ ràng là: Đừng nằm mơ.

Lông vàng hoe tặc lưỡi, đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía Lộ Viêm Xuyên, âm u, lạnh lẽo, kèm theo trách móc và lên án không lời.

“Làm gì?” Lộ Viêm Xuyên ghét bỏ đẩy mặt hắn đi.

“Em không làm gì.” Lông vàng hoe nháy mắt, nét mặt như rút gân lột da hết sức khó tả: “Trái lại là anh đấy anh Lộ… vừa rồi anh định làm gì?”

Ánh đèn xung quanh không sáng lắm, có lẽ những người khác đều không chú ý đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lông vàng hoe đứng ngay bên cạnh Lộ Viêm Xuyên nên thấy rõ mồn một.

Cái người vừa mới phút trước còn nói buồn chán đòi về mà giờ đã tự vả rồi! Không chỉ đứng im nghe hết một bài hát giống như dưới lòng bàn chân mọc rễ, mà vừa rồi lúc Tống Phi Điểu quay người chuẩn bị rời sân, anh còn bất thình lình đến gần mấy bước kéo tay người ta!

Khi đó Lông vàng hoe đã chết đứng, hắn thề giây phút Lộ Viêm Xuyên và Tống Phi Điểu bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn nghiêng từ một bên thấy rõ rệt trong đôi mắt lấp lánh của Tống Phi Điểu đều là “cái đéo gì vậy”, à không phải, đều là không dám tin.

Cũng phải, bữa tiệc này được tổ chức rất đứng đắn hợp tiêu chuẩn, ai mà ngờ sẽ có người dám động tay động chân chứ! Nếu không phải Quản lý của người ta có phản ứng nhanh nhạy lập tức xông lên bảo vệ đưa người rời đi thì Lộ Viêm Xuyên đã thật sự kéo người lại rồi!

Lông vàng hoe càng nghĩ càng giận, đấm ngực giậm chân, đúng, không sai! Có lẽ người ta vốn còn có thể hát thêm vài bài nữa, giờ xem ra hoàn toàn bị dọa sợ bỏ chạy mất rồi!

Hắn thấy rất khó tưởng tượng: “Anh Lộ, sao anh lại như vậy…” Không nói tiếng nào đã định giở trò lưu manh.

“Tôi làm sao?” Lộ Viêm Xuyên cười, nét lạnh lùng hờ hững trên người đã hoàn toàn bay mất, trái lại thể hiện trọn vẹn tính tình lưu manh.

Lông vàng hoe trợn mắt: “Anh làm cô ấy sợ rồi!”

“Sợ mới nhớ lâu!”

“…” Thói xấu gì vậy?

Lộ Viêm Xuyên không phí lời với hắn nữa, nhấc ba lô trong tay đeo lên vai: “Mai tôi về nước rồi.”

Lông vàng hoe sững sờ: “Đã nói ở California chơi thêm mấy ngày rồi cơ mà, anh không về cùng đội của anh hả?”

“Ừ.” Hình như tâm trạng Lộ Viêm Xuyên rất tốt: “Có chuyện.”

*

Giờ phút này sắc mặt Đinh Triết trắng bệch sau nỗi khiếp sợ, đây là lịch trình riêng do anh ta lén nhận, nếu Tống Phi Điểu có bất trắc gì trong quá trình biểu diễn, chắc chắn anh ta khó tránh được tội.

Đinh Triết luống cuống chạy vài vòng quanh người Tống Phi Điểu, không yên tâm mà hỏi: “Không sao chứ? Đã chạm vào chưa? Vừa rồi có bị sợ không?”

Từ đầu chí cuối Tống Phi Điểu chỉ lắc đầu. Cô đâu đến mức nhát gan như vậy, vừa rồi thay vì nói kinh sợ, chi bằng nên nói kinh ngạc mới đúng.

Người vừa rồi… Là người châu Á? Người Trung Quốc? Dù sao giữa một đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh thì ngũ quan như mực tàu phác họa của anh quả thực rất nổi bật.

Tống Phi Điểu nhớ lại cảnh đó mà đến giờ vẫn có chút hốt hoảng, bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ nhớ đôi mắt đó rất sâu, con ngươi đen nhánh, nhưng cũng rất sáng, tỏa ra ánh sáng chói rọi, thậm chí cô còn cảm nhận được trong đôi mắt đó có ánh lửa lác đác bắn ra bốn phía, nóng rực và cháy bỏng, giống hệt nhiệt độ từ tay anh truyền tới.

Tống Phi Điểu suy nghĩ giây lát, ngón tay buông thõng bên người hơi cuộn lại.

Thật ra có chạm vào rồi, đầu ngón tay chạm đầu ngón tay. Nhưng lần này không hề có cảm giác buồn nôn khó chịu, tuy nhiên tâm trạng vẫn tương đối bất thường.

Tống Phi Điểu vô thức vuốt nhẹ đầu ngón tay, dường như muốn lau sạch cảm xúc kia.

Nói thật, người đó có dáng vẻ ra sao đến lúc này Tống Phi Điểu đã gần như quên sạch, trên đầu cô có đèn rọi ánh sáng mạnh vốn dĩ nhìn đã không rõ ràng, nhưng không hiểu sao cô vẫn nhớ như in hai điều: Anh rất đẹp trai và dường như vóc người anh hơi quen mắt.

Bộ dạng Tống Phi Điểu không tập trung, Đinh Triết tùy mặt gửi lời, thấy cô thật sự không để tâm đến điều bất ngờ vừa rồi, anh ta thở phào nhẹ nhõm đồng thời bắt đầu tính sổ với cô: “Tống Phi Điểu, em xem lại xem vừa rồi em hát những cái gì vậy? Em đổi bài hát từ khi nào? Sao có thể hát loại nhạc đó trước nơi đông người? Nếu bị quay chụp lại em định ăn nói ra sao với công ty và người hâm mộ? Thanh danh thần tượng chính thống nhất của em còn cần nữa hay không…”

Trước khi Đinh Triết đổi nghề sang làm Quản lý đã từng làm giáo viên Ngữ văn một thời gian, tự khoe khoang mình là trí thức, không nghe lọt được mấy thứ vớ vẩn như thế này.

Tống Phi Điểu nghe anh ta giáo huấn xong mới nói: “Không phải anh bảo em đàn tỳ bà sao?”

Đinh Triết:???

Tống Phi Điểu: “Đàn nàng gảy khi trầm khi bổng.”

Đinh Triết điếng người ước chừng phải tới một phút, sau đó mới gào lên: “Vậy cũng không bảo em hát như thế!”

Tống Phi Điểu cong cong hai mắt, cuối cùng không trêu anh ta nữa: “Yên tâm đi, em tự biết chừng mực.”

Đinh Triết cạn kiệt sức lực: “Em tự biết chừng mực, vậy tại sao em hát cái đoạn… đoạn dâm nhất tới tận ba lần!”

Cứ nghĩ đến cái từ này là Đinh Triết lại đỏ mặt, anh ta thậm chí còn ngại không dám nhắc lại lần nữa!

Tống Phi Điểu vô tội: “Em quên lời thôi.”

Đinh Triết sắp tức xì khói rồi, quên lời? Vậy sao lúc em học thuộc lòng cả bài văn cổ dài dằng dặc thì không quên? Con nhóc này nhất định đang muốn làm bẽ mặt anh ta!

Hai người lại quay về phòng nghỉ, rõ ràng thái độ của người phụ trách bữa tiệc tốt hơn trước rất nhiều. Đinh Triết buộc lòng phải ngọt nhạt tươi cười đối đáp một trận, vẫy tay ra hiệu cho trợ lý dẫn Tống Phi Điểu đi về nghỉ ngơi trước.

Tống Phi Điểu chỉ mong có vậy, đang định về phòng làm chút đồ ăn lấp đầy bụng, vừa mới rẽ đã đụng mặt Diêu Nhược Ngư.

“…”

“…”

Hình như Diêu Nhược Ngư đã đợi ở đây lâu lắm rồi, sắc mặt nhìn đã có chút mệt mỏi. Cô ấy vốn dĩ dựa vào tường, thấy Tống Phi Điểu thì chầm chậm đứng thẳng người dậy.

Hai người mặt đối mặt, không ai nhúc nhích, hệt như giữa hai người cách nhau cả một ngọn núi.

“Cậu…” Diêu Nhược Ngư vừa ngẩng đầu lên, không khí lập tức tẻ ngắt.

Cơ bản là không biết nên nói gì. Hôm qua đầu óc cô ấy vô cùng hỗn loạn, chỉ nhớ mỗi máu nóng lên não, nói năng không suy nghĩ, qua rồi mới bắt đầu hối hận, tâm trạng sa sút đó bay lên tới đỉnh điểm sau khi nghe nói “Tống Phi Điểu không vừa lòng với lịch trình Đinh Triết sắp xếp nên đã giấu anh ta lén đổi bài hát rồi bị giáo huấn một trận thậm tệ”.

Tâm trạng Diêu Nhược Ngư hơi phức tạp. Bất kể rốt cuộc Tống Phi Điểu nghĩ thế nào, ít nhất cô còn dám nghĩ dám làm, thể hiện cảm xúc, bày tỏ suy nghĩ của mình, còn cô ấy thậm chí chẳng có cả can đảm để đấu tranh, đã quen trốn tránh.

Chuyện bữa tiệc… Quả thực là cô ấy phản ứng thái quá, cách làm không thỏa đáng, nhưng cô ấy đã quen với việc có bất cứ biến động nào cũng đẩy Tống Phi Điểu ra, hơn nữa luôn cố ý vô tình thích đặt đối phương lên bếp nướng.

Thật ra hồi mới đầu, Diêu Nhược Ngư rất phấn khích khi có thể hợp tác với Tống Phi Điểu, giây phút được thông báo sẽ ra mắt nhóm nhạc với đối phương, thậm chí cô ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.

Điểm xuất phát của Tống Phi Điểu rất cao, bất luận kết thân bám víu vào cô hay hai người ràng buộc một chỗ đều có rất nhiều cái lợi không thể tưởng tượng. Diêu Nhược Ngư từng được truyền bá tư tưởng nhất định phải ôm chặt lấy Tống Phi Điểu, nhưng trên thực tế cơ bản chẳng cần cô ấy ôm, công ty đã đưa cho đủ mọi điều kiện, một đường thuận buồm xuôi gió, vẻn vẹn nửa năm cô ấy đã nếm được mùi vị của danh và lợi.

Song Diêu Nhược Ngư vui mừng xúc động chưa được bao lâu, vấn đề đã nối đuôi nhau phơi bày: với tư cách bạn cùng nhóm, quả thật hào quang rực rỡ, đè nặng trên vai. Trên mạng có đám anti-fans dâng Tống Phi Điểu lên tận trời, cao quý xa vời như mây, đồng thời đạp Diêu Nhược Ngư vào vũng bùn lầy, một câu được cô ấy nói nhiều nhất là: chi bằng không biết còn hơn.

Vì sự bất công rõ rệt đó, Diêu Nhược Ngư bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ sức thu hút và độ nổi tiếng mà Tống Phi Điểu đem đến cho mình, nhưng mặt khác dần dần trở nên bất mãn không cam tâm.

Dựa vào đâu mà tên người ta mãi luôn đứng trước mình? Dựa vào đâu mà người ta mãi luôn được nhiều thời lượng lên hình hơn, dựa vào đâu mà mình phải một mực hùa theo người ta? Dựa vào đâu thứ mà mình phải vận dụng hết mọi kỹ năng để đổi lấy, còn Tống Phi Điểu có thể nhận được dễ như trở bàn tay?

Diêu Nhược Ngư tự biết tư duy hỏng rồi, có khoảng thời gian ngày nào cô ấy cũng tự vấn bản thân:

Nói thật, mày có đu bám ăn ké độ nổi tiếng của Tống Phi Điểu không? Có.

Có ghép đôi thu hút sự chú ý không? Có.

Cam lòng không? Không.

Thế phải làm sao? Không biết.

Vậy nên Diêu Nhược Ngư không thể coi Tống Phi Điểu như bạn bè, nhưng ai kia chẳng cảm nhận được như thể đã đứt dây thần kinh.

Khi tham gia hoạt động Tống Phi Điểu cố tình đi sau lưng đối phương bước lên sân khấu, khi phỏng vấn cô chủ động đưa micro cho đối phương, khi mua đồ cô chọn màu sắc đối phương thích thuận tiện mua thêm một phần, vân vân… rất nhiều những ví dụ như thế.

Cần phải nói, thái độ của Diêu Nhược Ngư đối với Tống Phi Điểu quả thực rất khó nắm bắt.

Ghen tị, nhưng cũng chỉ giới hạn trong ghen tị.

Hai cô gái mỗi người ôm một tâm sự, vẫn đứng chôn chân tại chỗ như cái cọc gỗ. Nét mặt Diêu Nhược Ngư đột ngột thay đổi, nhưng Tống Phi Điểu thì chẳng hiểu ra sao, cậu có bản lĩnh chặn đường tớ thì phải có bản lĩnh nói chuyện đi chứ!

Cô lại đợi thêm giây lát, cuối cùng quyết định lách người đi qua.

“Tống Phi Điểu!”

Lúc vai hai người sượt qua nhau, Diêu Nhược Ngư bất thình lình gào lên gọi cô bằng chất giọng muốn chửi nhau.

Tống Phi Điểu sợ hết hồn, sau đó nghe thấy âm thanh lí nhí như muỗi kêu vang lên sau lưng, mang theo đôi chút ý muốn làm lành: “Này, cậu… ăn mì gói không? Tớ, tớ nấu cho cậu!”

Hết chương 04.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.