Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 23: Chạy thoát




Bốn ngày trong nháy mắt đã trôi qua, ngày hôm sau chính là ngày đại cát theo lời của quốc sư thích hợp cho việc hoàng đế ngự giá. Thành Ngọc ngồi ở Thập Hoa Lầu, trông đợi tin tức của Liên Tam truyền tới từ Nhân An đường, chờ đợi bốn ngày, cũng không chờ được gì, nên vô cùng thất vọng.

Cũng nhờ chỗ tiểu Lý xảy ra chút sự cố, dời đi lực chú ý của nàng.

Chuyện của tiểu Lý, chỉ là một vài chuyện gió trăng. Nói hôm qua cô nương Trại Trân Nhi đàn tì bà ở Mộng Tiên Lầu đột nhiên xuất gia làm ni cô, khắp đường hoa phố liễu có thật nhiều tin đồn, truyền nhau rằng Lý đại phu của Nhân An đường mến mộ Trân Nhi cô nương đã hai năm, một mực si tâm tích góp tiền bạc muốn thay Trân Nhi cô nương chuộc người.

Hoa Phi Vụ lo lắng Lý đại phu không chịu nổi đả kích này, cho nên đặc biệt chạy tới Thập Hoa Lầu, dặn Thành Ngọc mấy ngày này phải chú ý đến tiểu Lý một chút. Thành Ngọc cũng cảm thấy lo lắng của Hoa Phi Vụ là có căn cứ, vì vậy trốn Chu Cẩn, một mạch chạy tới Nhân An đường gặp tiểu Lý, suy nghĩ bồi hắn đi dạo đường phố một vòng là tốt nhất. Nhiều khi đi dạo một chút cũng có thể giải khuây.

Nhân An đường hôm nay không có người xem bệnh, tiểu Lý đại phu trên khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết xác thực đang hiện rõ vẻ lo lắng, thấy Thành Ngọc tới rủ hắn, lại giống như sớm dự đoán được nàng sẽ tới tìm, hắn không nói lời nào, liền trực tiếp đóng cửa cùng nàng ra ngoài.

Hai người một đường từ ngõ Lâm An đi dạo tới phố Thanh Hà, từ phố Thanh Hà lại ngoặt vào hẻm Thái Y, cuối hẻm Thái Y có một tòa lầu to lớn tọa lạc chính là Mộng Tiên Lầu.

Thành Ngọc bồi tiểu Lý đứng trước Mộng Tiên Lầu một hồi, gió lạnh phất qua khiến nàng hắt hơi hai cái.

Tiểu Lý ngắm nhìn cây hợp hoan bên cạnh lầu các: "Đi tới đi lui lại tới nơi này."

Thành Ngọc suy nghĩ đây là tiểu Lý đang bi thương chuẩn bị cùng nàng giãi bày đau khổ trong lòng, liền chủ động nhích tới gần.

Tiểu Lý nhìn nàng một cái, buồn bã chỉ cây hợp hoan hắn vừa ngắm: "Vẫn còn nhớ đầu tháng giêng năm trước, ta chính là ở nơi đó lần đầu tiên gặp Trân Nhi cô nương, lúc đó nàng đang bị một công tử nhà giàu cùng mấy tên đầy tớ trêu ghẹo, bắt nàng đứng dưới cây hợp hoan đàn một khúc tỳ bà."

Thành Ngọc sử dụng cả hai lỗ tai để nghe, cũng không có mở miệng.

Tiểu Lý nói: "Ngươi cũng nói một chút đi."

Thành Ngọc là một thiếu nữ năng động cá tính thích chơi xúc cúc, đối với chuyện gió trăng quả thực không sành sỏi, cũng không biết trong thời khắc bi thương sầu thảm này nàng nên nói cái gì, im lặng nửa ngày, ngoại trừ một câu: "Nga, trong sách cũng viết qua tình huống này, anh hùng cứu mỹ nhân cũng mở đầu như vậy... Cô nương Trân Nhi kia bị đầy tới treo ghẹo...Sau đó ngươi tới giúp nàng, các ngươi liền biết nhau đúng không?"

Tiểu Lý nhìn về phía chân trời: "Nga, không phải, thật ra Vương công tử nhà giàu đó là một người bạn của ta, hiếm khi gặp được nhau, chúng ta liền cùng nhau ép Trân Nhi cô nương đàn một khúc tì bà, lại ép nàng đàn khúc phi hoa điểm thúy, chúng ta cảm thấy nàng đàn khá hay, sau đó liền thường xuyên hẹn nhau cùng đi tìm nàng nghe đàn." Tiểu Lý mặt đầy hồi tưởng tổng kết lại: "Đây chính là không ép buộc không quen biết, ta cũng coi như làm một tri âm của Trân Nhi cô nương mà thôi!"

Thành Ngọc âm thầm nói: "Các ngươi...Loại phát triển này so với các câu chuyện tài tử giai nhân trong sách kia có chút không giống nhau..."

Tiểu Lý khiêm tốn: "Cũng không có gì đặc biệt." Dừng một chút, đề tài câu chuyện liền xoay chuyển nhìn về phía nàng: "Ta không có đoán sai, hôm nay ngươi đến tìm ta, là đặc biệt muốn hỏi ta làm thế nào để an ủi Chu Cẩn nhà các ngươi đúng không?"

Thành Ngọc nói: "Ừ...A?"

Tiểu Lý cao thâm nói: "Chu Cẩn nghe ta nói Trân Nhi cô nương đàn tì bà rất hay, cho nên mỗi lần ta tới Mộng Tiên lầu hắn cũng đều bám theo, thật ra khi đó ta đã nhìn ra hắn đối với Trân Nhi cô nương rất không bình thường," hắn gật đầu tán thưởng mình: "Ta quả nhiên thật tinh mắt," lại ngẩng đầu nhìn Thành Ngọc: "Lần này Trân Nhi cô nương xuất gia, Chu Cẩn hắn quả nhiên thương tâm không thôi? Haiz," hắn thở dài: "Chu Cẩn hắn sinh ra tuấn tú lịch sự, Trân Nhi cô nương lại tài sắc song toàn, hai người có thể tu thành chính quả cũng là một chuyện tốt, nhưng có lúc, một đoạn trần duyên cũng không phải nhất định có thể kết quả, lần này Trân Nhi cô nương muốn xuất gia, ta nghĩ nàng rất có thể là cảm thấy phật duyên chiêu mộ, một khi Trân Nhi cô nương đã có một đoạn phật duyên này rồi, thì trần duyên liền..." Vừa nói tiểu Lý vừa đồng tình lắc đầu một cái: "Thật ra thì ta cũng không biết nên an ủi Chu Cẩn thế nào, các ngươi mấy ngày nay quan tâm đến hắn một chút, xem hắn có thể hay không tự mình nghĩ thông suốt."

Thành Ngọc trầm mặc một chút nói: "Cái đó, tiểu Ly a, ta cảm thấy..."

Tiểu Lý ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: "Y quán không thể đóng cửa quá lâu, ta phải về trước," lại cẩn thận dặn dò Thành Ngọc: "Cứ theo lời ta nói, chú ý Chu Cẩn một chút, đừng để hắn càng thương tâm, y giả tuy bất y tâm (1), nhưng Chu Cẩn như nào ta hiểu được, ngươi cứ mặc hắn thương tâm một trận, không biết chừng liền qua thôi," nhìn mặt Thành Ngọc mờ mịt, suy nghĩ một chút, lại nói một cái đề nghị: "Hay là, nếu hắn muốn nghe đàn tỳ bà, như vậy đi, mấy ngày nữa ta rảnh liền dẫn hắn tới Khoái Lục Viên giới thiệu với tỳ bà tiên tử Kim Tam Nương, đau thương sao, a a, có đau thương nào mà hoa tửu (2) không chữa được?"

Thành Ngọc nói: "Ta cảm thấy chuyện này có thể..."

Tiểu Lý vung tay, cắt đứt lời nàng: "Nếu Chu Cẩn hắn vẫn không dao động, một hoa tửu không trị được, ta không tin mười cái cũng không trị được, chúng ta sẽ tới mười cái, a a, cứ như vậy đi!" Vừa nói vừa vỗ vai Thành Ngọc, lại vì bạn tốt si tình mà than thở đôi lời, cất bước rời đi.

Thành Ngọc đưa mắt nhìn bóng lưng tiểu Lý, trầm ngâm một lát, cảm thấy động một cái lại muốn rủ Chu Cẩn uống mười trận hoa tửu, không có khả năng có chuyện hắn si tình tích góp bạc thay thanh quan nhân nào đó chuộc người. Ngay cả tiểu Lý chắc như đinh đóng cột nói Chu Cẩn lưu luyến Trại Trân Nhi, Thành Ngọc nghĩ hôm nay lúc nàng từ Thập Hoa Lầu chạy ra ngoài, có nghe thấy Chu Cẩn đang cùng Diêu Hoàng bàn về hưng thịnh quốc gia trăm năm sau của Đại Hi Triều, trong lời nói có ý than thở. Nàng cảm thấy, nếu Chu Cẩn quả thật yêu thích Trại Trân Nhi, hắn nên đem tất cả thổn thức của hắn hiến cho chính hắn, hắn còn thổn thức vận nước Đại Hi Triều cái gì a.

Chu Cẩn, Lý Mục Chu cùng Trại Trân Nhi đoạn tình tay ba này, nàng xem không hiểu. Nhưng rốt cuộc bên trong chuyện này hẳn không ai có thể nghĩ ra, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu đã không ảnh hưởng đến tính mạng, đó chính là không sao.

Nghĩ thông suốt nàng liền trở về Thập Hoa Lầu, lúc giương mắt lại thấy đầu hẻm có một đoàn náo nhiệt, hai chân không tự chủ được bước lại gần.

Hóa ra đầu hẻm là một ông lão đang diễn xiếc khỉ, hai tiểu hầu tử thông minh lanh lợi, hấp dẫn rất nhiều người xem.

Thành Ngọc cũng xem trong chốc lát, sau khi tiểu hầu tử diễn xong một đoạn cưỡi bánh xe gỗ, ông lão liền bưng nón là đi xin tiền thưởng, Thành Ngọc sờ tay áo mới giật mình, hôm nay nàng ra ngoài không có mang theo túi tiền. Tiểu hầu tử hướng nàng làm mặt quỷ, nàng bị chê cười, liền mất hết hứng thú trở về Thập Hoa Lầu.

Đúng là ông trời muốn chống lại nàng, mọi đồ vật nàng hứng thú mà ngày thường lần không ra, hôm nay tất cả đều xuất hiện trên đường nàng đi: Triệu diện nhân (3) nặn diện nhân đến xuất quỷ nhập thần, đang bày một sạp nhỏ bán diện nhân ở ngay chỗ ngoặt từ hẻm Thái Y vào đường lớn; Trương đường họa (4) đã rời kinh thành mấy tháng, cũng mở một sạp nhỏ bán đường họa ngay bên cạnh sạp của Triệu diện nhân; Trần thợ mộc một tháng chỉ mở tiệm có mấy lần, lại cũng chọn ngày hôm nay để bày bán mười hai chiếc khóa hắn mới chế tạo ra.

Thành Ngọc lập tức liền muốn về nhà lấy tiền... Nhưng sau khi trở về còn có thể hay không dưới mắt Chu Cẩn chạy đi, cũng không biết trước được, suy nghĩ một chút lại đành thôi.

Nàng rề rà bước qua sạp hàng diện nhân, đem một cái có hình đứa bé chơi xúc cúc nhìn đi nhìn lại một hồi; lại đi sang bên sạp hàng đường họa, đem bức họa bằng đường vẽ xúc cúc nhìn tới nhìn lui, lại lưu luyến ghé vào tiệm đồ gỗ của Trần thợ mộc, lại đem mười hai chiếc khóa ngó tới ngó lui. Dừng ở sạp hàng này một chút, lại dừng ở sạp hàng kia một chút, đứng đến mệt mỏi, hết sức buồn bực đi tới quán trà bên cạnh. Ông chủ cùng nàng quen biết, liền mời nàng một ly trà lạnh.

Thành Ngọc ủ rũ uống trà, uống được một nửa, một tiểu đồng tử mười hai mười ba tuổi đột nhiên từ đâu chui ra, đem một bọc vải màu lam trên lưng im lặng cởi xuống đặt lên mặt bàn tứ phương bên cạnh nàng, nói là có người đưa cho nàng.

Thành Ngọc hiếu kỳ mở bọc vải ra, chỉ thấy bên trong rất nhiều hộp nhỏ tinh xảo. Cầm lấy một cái, ánh mắt nàng trong nháy mắt trợn trừng, bên trong chính là diện nhân đứa bé chơi xúc cúc, lại mở một cái khác, bên trong là tranh xúc cúc bằng đường, nàng run run tay mở tiếp một cái lớn hơn, mười hai chiếc khóa làm từ gỗ hoa lê đập vào mắt, nàng tựa như còn có thể nhìn thấy trên khóa vẫn còn lưu lại dấu vân tay của nàng khi nãy. Lại đem mấy cái hộp còn lại từng cái mở ra, đều là những đồ lặt vặt vừa rồi trong lúc nàng đi lang thang có ghé vào tiệm ngó nghiêng, sờ mó.

Thành Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu, muốn hỏi tiểu đồng tử, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Ông chủ quán cười ha hả giơ tay chỉ cho nàng: "Tiểu công tử đây là đang tìm đồng nhi kia sao? Trong lúc tiểu công tử nhìn ngó những hộp quà này, đồng nhi kia đã đi vào tửu lâu phía đối diện, lão hán cũng chưa thấy hắn đi ra, có lẽ vẫn còn ở bên trong!"

Thành Ngọc tay trái còn nắm hình đứa bé chơi xúc cúc, vội vàng cảm ơn ông chủ, lại nhờ hắn trông dùm nàng mấy cái hộp trên bàn, hai ba bước thẳng hướng tửu lâu kia đi tới.

Mới vừa đi ra khỏi quá trà, nàng liền thấy thân ảnh thanh niên bạch y đang ngồi trên lầu hai cạnh cửa sổ hướng ra đường lớn.

Lúc đó vừa vặn có đám mây di chuyển, đem mặt trời che mất.

Bên dưới trời xanh trong trẻo, cổ nhã tửu lâu phía trước tựa như một mỹ nhân duyên dáng đứng trên phố cũ, trước lầu một gốc cây phượng hoàng đem một cành cây lặng lẽ thăm dò cửa sổ lầu hai. Thanh niên khẽ ngẩng đầu nhìn kia có một chút khí phách cô độc, mặt bị cành cây chặn lại phân nửa, nhưng dù vậy Thành Ngọc vẫn nhận ra là ai.

Nàng cao hứng hướng thanh niên vẫy tay: "Liên Tam ca ca!"

Thanh niên tựa hồ ngẩn người, rồi sau đó mới cúi đầu hướng nàng nhìn lại, nhìn nàng một hồi, chống cằm hướng nàng làm khẩu hình: Lên đây.

Thành Ngọc mi mắt cong cong: "Ngươi chờ một chút a!"

Tam điện hạ hôm nay có vẻ rất rảnh rỗi, nhưng mười mấy ngày tới không chắc sẽ có nửa ngày rảnh rỗi.

Lúc đầu hắn hạ phàm, là để tiện chiếu cố Trường Y tái sinh, mới kỳ công đặt mình vào cái chức vị Đại tướng quân này. Nhưng mà Đại tướng quân triều đại này phía trước thì lãnh binh đánh giặc, còn phía sau thì phải tham gia triều chính, luôn luôn rất bận rộn. Mấy ngày gần đây ngoài những thứ chính vụ kia, trên người Tam điện hạ còn thêm một việc mới, đó là hàng đêm phải đi ngoại ô kinh thành thám thính một phen, điều này khiến hắn càng thêm bận rộn.

Cái việc mới này chính là dò la tung tích Tổ Thị thần chân thực.

Tam điện hạ thực sự cũng không muốn nhúng tay vào cái việc này, tuy nhiên liên quan đến Tổ Thị thần, hắn tuy không muốn quản việc vớ vẩn, lại không thể không cân nhắc một chút.

Tổ Thị thần mang trong mình khả năng quay ngược thời gian, vào lúc thần tính nàng chưa thức tỉnh, đừng nói là Thần tộc, Quỷ tộc, Ma tộc, chính là Yêu tộc, một khi tìm được nàng, dùng thế lực ép buộc nàng cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Mà vô luận tộc nào đó biết Tổ Thị thần bị áp chế, với bát hoang đều là kiếp nạn.

Có được khả năng quay ngược thời gian của Tổ Thị. Với Ma tộc, bọn họ chắc chắn muốn thay đổi lại thời đại hồng hoang, lúc đó Thiếu Quán quân thống nhất Ma tộc làm chủ Nam hoang, đông chế Thần tộc tây áp Quỷ tộc, Ma tộc sẽ rạng rỡ cỡ nào; Với Quỷ tộc, bọn họ chắc chắn muốn quay lại hai vạn năm trước, lúc đó Kình Thương quân chưa bị phong ấn, vị thế Quỷ tộc cùng Thần tộc ngang nhau, Quỷ tộc một khoảng thời gian vô cùng hưng thịnh; Với Thần tộc, Thần tộc lúc này đang là một trong ba tộc thế lực thịnh nhất, tuy nhiên một khi nắm giữ được Tổ Thị, Từ Chính đế hùng tâm bừng bừng ắt sẽ nảy sinh một vài suy tính.

Nhìn khắp bát hoang, có thể bảo hộ Tổ Thị bảo hộ tứ hải một cách vô tư không vụ lợi, tính ra cũng chỉ có hai vị thần thời hồng hoang là Đông Hoa đế quân trong Thái Thần cung và Chiết Nhan thượng thần tại rừng đào mười dặm. Mà muốn ở chuyện này bàn về hai chữ đáng tin, chỉ đành hi vọng vào Đông Hoa đế quân.

Theo thói quen làm việc của Tam điện hạ, hẳn là muốn đem chuyện này đẩy cho Đông Hoa đế quân, nhưng lúc này hắn đã hạ phàm, khó mà tự mình truyền lời đến cho Đông Hoa, tính toán thời gian, đế quân lúc này vẫn đang bế quan, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình gánh vác cái trách nhiệm này trước.

Tam điện hạ tìm chừng mười ngày, cũng không có thu hoạch gì, nhưng sáng nay nhận được một bái thiếp của quốc sư Túc Cập, bên trong không ngờ lại có chút đầu mối. Quốc sư nói mới gần đây có đọc một cuốn sách, trong sách có nói đến một vị thần viễn cổ mà hắn chưa từng nghe qua, hắn muốn có chút thời gian cùng hắn thỉnh giao một chút.

Vì vậy Tam điện hạ liền dành ra nửa ngày, xuất môn chỉ giao quốc sư.

Kết quả nửa đường lại đụng phải Thành Ngọc.

Hắn lúc đó thật ra cách nàng rất gần, nhưng nàng đang ngồi xổm bên cạnh một cái sạp nhỏ bày diện nhân, nàng ngắm nghía một cái trong số đó hết sức tập trung, căn bản không có chú ý tới hắn.

Tam điện hạ híp mắt nhìn nàng, trong đầu nghĩ: Người nào nói mong đợi được cùng hắn đi dạo tửu lâu, đáng ra phải ở yên trong nhà, an phận chờ tin tức từ hắn chứ? Hắn không tin nàng quả thật là sáng suốt.

Nàng có vẻ rất thích xúc cúc diện nhân kia, cầm cây trâm bằng gỗ tử đàn ngại ngùng cùng ông lão nặn tượng thương lượng: "Ta dùng cây trâm này đổi lấy xúc cúc diện nhân kia được không?"

Ông lão không biết hàng, mắt nhìn cây trâm kia, không có phản ứng lại.

Nàng lại xích lại gần cùng ông lão thương lượng: "Vậy ta dùng cái trâm này đổi lấy một cái chạm vào xúc cúc diện nhân được không?" Ông lão liếc cây trâm của nàng: "Sờ không được, sờ sẽ bẩn."

Tam điện hạ đứng sau lưng nàng dưới một cây liễu cách đó mấy bước, lúc đó chỉ có thể nhìn thấy gò má nàng, nhưng chỉ như vậy hắn cũng có thể nhìn ra nàng đang không vui. Hắn nhìn nàng ủy ủy khuất khuất từ sạp nhỏ đứng lên, ánh mắt còn dính chặt trên xúc cúc diện nhân, một lúc lâu mới chậm chạp dời đi, đi một bước lại quay đầu nhìn lại.

Hôm nay nàng lại giả trang công tử một thân xanh nhạt, tóc cột lên, trên trán buộc một cái hộ ngạch cùng màu. Mà trên mặt nàng không trang điểm giống hệt một tiểu công tử chân chính, thế nhưng lông mày lại như lá liễu, ánh mắt tựa sao sáng, sắc mặt kia lại như hoa nở rộ, đôi môi mỏng như trái anh đào tươi mọng ngày xuân, gương mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn bật lên nhan sắc xinh đẹp. Mà khi trên gương mặt xinh đẹp đó xuất hiện thần sắc cô đơn ủy khuất, càng khiến người khác không đành lòng.

Tam điện hạ tự thấy mình tâm địa sắt đá, trong từ điển của hắn chưa bao giờ xuất hiện ba chữ không đành lòng, nhưng một khắc sau hắn nhìn chằm chằm một chồng hộp trong ngực, nháy mắt liền cảm thấy mờ mịt, không hiểu mình đang làm cái gì.

Mới vừa rồi hắn tựa hồ đang đi theo sau Thành Ngọc, giúp nàng mua diện nhân, mua đường họa, mua mười hai chiếc khóa, còn mua cả những món đồ lặt vặt nàng sờ qua.

Đầu đường người đi lại nhộn nhịp, Tam điện hạ đứng trên đường phố lần đầu tiên đối với mình sinh ra hoài nghi. Hắn cảm thấy những thứ Thành Ngọc coi trọng này, toàn bộ đều rất ngu ngốc, so với Phật tháp tiểu tăng, mộc khắc hoa đán, nha điêu tiểu tiên mà hắn làm còn kém quá xa, đó mới là phẩm vị của hắn, tại sao hắn lại mua những thứ này cho Thành Ngọc, đây hoàn toàn là câu đố.

Đúng lúc một đồng nhi vượt qua bên người hắn, hắn nhắm hai mắt, suy tính một chút, mắt không thấy lòng không phiền, liền đưa cho đồng nhi một ít bạc để hắn đem đồ ngổn ngang trong ngực mang qua cho Thành Ngọc.

Thành Ngọc bởi vì một đường chạy thẳng lên lầu hai, cho nên lúc tới trước mặt Liên Tam không khỏi thở hổn hển.

Tam điện hạ giương mắt nhìn thấy trong tay nàng là xúc cúc diện nhân, mi tâm không không chế được khẽ giật một cái. Nhưng Thành Ngọc không có chút ý tới vẻ mặt ghét bỏ của Tam điện hạ, rất cao hứng giơ diện nhân đến trước mặt hắn xoay một vòng, vui sướng nói: "Những thứ này, đều là Liên Tam ca ca mua cho ta sao?"

Tam điện hạ tỉnh bơ lui về sau, có vẻ quả thực không muốn thừa nhận mình đã xài tiền vào cái trò ngu xuẩn này, hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ hỏi ngược lại nàng: "Làm sao mỗi lần ta đụng phải ngươi, ngươi đều đang vì tiền mà khổ não?"

Thành Ngọc nắm diện nhân ngồi bên cạnh hắn, suy nghĩ một hồi: "Cũng không chỉ lúc ngươi đụng phải ta," nàng thành thực trả lời: "Thời điểm ngươi không gặp ta, ta cũng vì tiền mà khổ não." Nàng giống như lão bà một bụng tang thương thở dài: "Từ lúc ta mười ba tuổi, đã vì tiền mà khổ não." Tựa như đã hiểu rõ nhân thế khó khăn, ra vẻ ông cụ non nói: "Nhưng đây chính là đời người a, có thể như thế nào khác đây?" Nói xong liền trầm mặc một chút: "Đời người quả thật quá khó khăn, ngươi nói có đúng không?"

Tam điện hạ nhìn nàng hồi lâu, từ trong tay lấy ra một chồng ngân phiếu dày, đưa tới trước mặt nàng, nhìn nàng sợ run người ngồi tại đó không đưa tay nhận, liền nghiêng người giúp nàng cất vào trong tay áo: "Chuyện cuộc đời, ta không hiểu lắm, có khó hay không ta cũng không biết, ngươi cầm một ít rồi từ từ suy nghĩ."

Thành Ngọc giơ tay áo, trợn mắt nhìn ngân phiếu bên trong, động tác có chút tức cười, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Đây là...cho ta tiền tiêu xài?"

Tam điện hạ tự mình rót trà: "Đúng vậy."

Thành Ngọc sờ ngân phiếu qua lớp áo, không thể tin: "Nhưng các biểu huynh đường huynh, còn có Chu Cẩn, bọn họ cũng không có cho ta tiền tiêu xài nha!"

Tam điện hạ đặt bình trà xuống bàn "cạch" một tiếng. Hắn cau mày nói: "Ta cũng thật tò mò bọn họ rốt cuộc làm sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi một mực vì tiền mà buồn rầu?"

Thành Ngọc cảm thấy không thể để cho Liên Tam hiểu lầm người thân của nàng đối với nàng hà khắc, kiên trì giúp bọn họ biện hộ: "Chuyện đó đại khái không trách bọn họ được, có thể là do ta là một cái phá gia chi tử đi, tiền luôn tiêu xài bậy bạ, khiến bọn họ khó lòng phòng bị." Nàng có chút cà lăm: "Nhưng Liên Tam ca ca, số tiền này, nhiều quá, ta có phải hay không không nên cầm..."

Tam điện hạ từ ly trà ngẩng đầu lên: "Đoạn đối thoại này có chút quen tai."

Thành Ngọc lập tức nhớ tới lần đầu tiên Liên Tam đưa cho nàng nha điêu tiểu tiên. "Nhưng..." nàng thử dò xét, lập tức không ngoài dự liệu thấy được ánh mắt lạnh lùng của Liên Tam.

Nàng liền rầu rĩ: "Nhưng ta luôn như vậy, có phải hay không không tốt lắm a."

"Luôn như thế nào?"

Nàng quanh co một hồi: "Chính là ăn của ngươi dùng của ngươi, bây giờ lấy của ngươi..."

Tam điện hạ nhìn nàng một cái: "Ngươi có tiền không?"

Nàng suy nghĩ lại lúc bị giam tích góp được bao nhiêu tiền, hàm hồ nói: "Có, có một chút đi."

Tam điện hạ nhàn nhạt nói: "Có một chút, vậy coi như không có." Vừa liếc nhìn bàn tay vẫn một mực nắm chặt xúc cúc diện nhân: "Thích những thứ ta mua cho ngươi không?"

Nàng thành thực gật đầu một cái: "Thích, thích chứ."

Tam điện hạ nhàn nhạt nói: "vậy chính là rất thích." Hắn tiếp tục hỏi: "Muốn trả lại chúng không?"

Lần này nàng không lên tiếng.

Tam điện hạ nhìn nàng: "Không có tiền, nhưng lại thích nhiều thứ, thử suy nghĩ xem, trừ ăn của ta dùng của ta, bản thân ngươi còn có thể làm gì?"

Thành Ngọc suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra biện pháp.

"Haiz." Nàng than thở: "Cho nên ta mới nói, đời người thật quá khó khăn."

Tam điện hạ đối với chuyện này chỉ dứt khoát một câu: "Vậy cứ như vậy đi."

Thành Ngọc hiển nhiên cảm thấy chỉ như vậy không quá thỏa đáng, nàng cúi đầu lại suy nghĩ một hồi, gục xuống bàn hỏi Liên Tam: "Vậy...Liên Tam ca ca ngươi có đặc biệt thích vật gì không?" Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi hắn: "Ta học làm gì đặc biệt nhanh, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, ngươi thích vật gì, ta sẽ học làm cho ngươi."

Tam điện hạ nhìn nàng một lúc: "Hát khúc có thể học sao?"

Thành Ngọc trầm lặng một chút: "Cũng chỉ có cái này ta không cách nào học được, Liên Tam ca ca ngươi đổi cái khác đi."

Tam điện hạ đổi một cái: "Nhảy múa?"

Thành Ngọc lại trầm mặc: "Cũng chỉ có hát khúc cùng nhảy múa là ta không học được, Liên Tam ca ca lại đổi cái khác đi."

Tam điện hạ lại đổi: "Đánh đàn?"

Thành Ngọc lần nữa trầm mặc: "Cũng chỉ có hát khúc nhảy múa cùng đánh đàn..."

Tam điện hạ bất đắc dĩ ngắt lời nàng: "Ngươi không phải nói ngươi học cái gì cũng nhanh sao?"

Thành Ngọc liếc hắn một cái thật nhanh, lại cúi đầu, mũi chân vẽ vòng tròn dưới chân ghế: "Người thông minh cũng đều có khuyết điểm..."

Tam điện hạ nói: "Khuyết điểm của ngươi thật nhiều."

Thành Ngọc giận mà không dám nói gì, suy nghĩ hồi lâu, đề nghị: "Ta bắn tên không tệ, ta đi săn một con thỏ hoang cho Liên Tam ca ca nhé."

Tam điện hạ cười một tiếng: "Ta bắn tên cũng không tệ, có thể săn cho ngươi một con mãnh hổ."

Thành Ngọc câm nín: "Vậy...Vậy ta còn có thể nhìn qua là không quên."

Tam điện hạ khiêu mi: "Thật sự là không có nhìn ra ngươi có bản lĩnh nhìn qua một lần là không quên."

Thành Ngọc nhớ mình ở bên cạnh Liên Tam đúng là thường xuyên quên đông quên tây, cơ hồ lần nào gặp mặt hắn cũng chỉ ra được nàng lại quên chuyện gì liên quan đến hắn, nàng cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này, liều yếu ớt cãi lại: "Đó...Ta phải để tâm mới không quên, có thể quá lâu....Ta không quá để tâm..."

"Nga, không quá để tâm." Tam điện hạ nói.

Thành Ngọc lập tức biết mình nói sai, cố gắng cứu vớt: "Hoặc là lúc ta uống say, hoặc là đang có suy nghĩ khác quan trọng, đó cũng sẽ..."

Lần này Tam điện hạ tương đối rộng lượng, không có cùng nàng so đo, chỉ nói: "Cứ coi như ngươi gặp một lần thì không quên được, điều đó đối với ta có ý nghĩ gì chứ?" Đây đúng là sự thật.

Thành Ngọc cảm thấy lấy lòng Liên Tam quá khó khăn, nàng cơ hồ vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc nhớ tới còn một tuyệt kỹ nữa: "Vậy ta...ta sẽ thêu a!" Nghĩ ra tuyệt kỹ này nàng cơ hồ muốn nhảy cẫng lên: "Liên Tam ca ca ngươi sẽ không biết thêu đi!"

Vừa mới nói xong, liền bị Liên Tam giơ tay dùng sức kéo lại. Nàng mới vừa rồi miễn cưỡng nằm bên cạnh bàn, toàn bộ người đều không dùng lực, lúc Liên Tam cầm tay nàng kéo về phía mình, nàng giống như một con thiêu thân lao về phía ngọn lửa vậy, hoàn toàn không có tự giác, hoàn toàn không có đạo lý, cũng hoàn toàn không có kháng cự nào cứ thế nhào vào trong ngực hắn.

Lúc tỉnh táo lại, nàng mới phát hiện trong sảnh một mảnh huyên náo, hóa ra tiểu nhị bưng thức ăn đi ngang qua bọn họ bị vấp phải bàn, mâm thức ăn trong tay rơi đầy trên đất. Chỗ nàng ngồi bên cạnh lối đi, may mắn Liên Tam kịp thời kéo nàng lại, mới không bị thức ăn bắn bẩn hết xiêm y.

Trong hoảng hốt nàng nghe Liên Tam hỏi: "Ngươi biết thêu?"

(1): ý nói thầy thuốc không khám được bệnh tâm lý

(2): uống rượu có kỹ nữ hầu hạ

(3): Ở việt nam ở là tò he, dùng đất sét nặn thành các loại hình dạng gắn vào một cái que

(4): Một loại tranh vẽ bằng đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.