Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 95: Song Sinh




“Lớn mật! Đây là xe ngựa của Vinh An quận chúa. Ai dám xét!” Hồng Ngọc hít một hơi thật sâu, vén rèm xe tức giận nói.

“Mặc kệ là xe ngựa của ai, cũng sẽ bị kiểm tra!” Hai binh lính kia có chút sửng sốt, lập tức một người tiến đến nói.

Hồng Ngọc xanh mặt: “Các ngươi thật vô lễ!”

Lúc này Âu Dương Noãn liền trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy thì cứ để bọn họ tra đi!”

Hồng Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhấc mành lên. Hai binh sĩ kia ngó đầu vào nhìn nửa ngày, trong xe chỉ có Âu Dương Noãn cùng nha đầu Hồng Ngọc.

Bọn họ vừa muốn lên xe kiểm tra, Âu Dương Tước đã nhảy nhanh xuống ngựa, vươn tay ngăn cản: “Các ngươi định làm gì? Đây chính là xe ngựa của Vinh An quận chúa, các ngươi không muốn sống nữa sao? Nhìn qua không có người liền thôi, chẳng lẽ còn muốn đem cả xe ngựa lật lên trời. Ở đâu có đạo lý như vậy?”

“Cái này….” Một tên binh sĩ có chút nghẹn lời, tên còn lại ghé vào tai hắn nói vài câu.

Hắn do dự một lát rồi mới gật gật đầu nói: “Quên đi, các ngươi qua đi!”

Mành xe được buông xuống một lần nữa, xe ngựa lại xuất phát. Hồng Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Âu Dương Noãn thản nhiên cười nói: “Chỉ cần chúng ta không ra khỏi thành, bọn họ tự nhiên sẽ không quá đáng!”

Khó khăn chân chính mới là ở cửa thành, nơi đó là nơi quan trọng.

“Đến phủ Thái tử!” Âu Dương Noãn phân phó.

Nàng muốn dẫn Tiếu Trọng Hoa đi gặp Thái tử, chỉ cần đưa hắn an toàn đến phủ Thái tử để Thái tử nghĩ cách đưa hắn xuất thành nàng cũng đã cố gắng rất lớn rồi, cũng không tính là thua thiệt hắn.

Trong xe ngựa, Hồng Ngọc mở bức tường kép rỗng, lộ ra khoảng cách chật hẹp miễn cưỡng có thể chứa được một người, thấp giọng nói: “Ngài bước ra hít thở không khí đi!”

Tiếu Trọng Hoa cười cười, bởi vì y phục trên người vốn đã không thể mặc lại nên lúc này hắn đang mặc y phục nam nhân tầm thường.

Vừa vặn có một người hầu trong Âu Dương phủ so với dáng người hắn không sai biệt lắm, lại có dư thừa quần áo để thay, nếu không Âu Dương Noãn cũng không có biện pháp làm cho hắn một bộ.

Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nay Tần vương nhất định giám sát chặt chẽ phủ Thái tử. Nàng làm vậy là rất mạo hiểm, phía trước có một con ngõ nhỏ, để ta xuống chỗ đó là được. Về sau ta sẽ tự nghĩ biện pháp!”

Âu Dương Noãn đương nhiên biết phủ Thái tử nhất định bị quản nghiêm. Nhưng trong thời điểm mấu chốt này, thế cục kinh đô như một mảnh sương mù, đặt lòng tin vào bất cứ ai cũng sẽ nguy hiểm.

Ngoại trừ Thái tử cùng Đại công chúa, nàng không thể tin tưởng bất luận kẻ nào. Đại công chúa đã nhiều ngày ở trong cung cùng Hoàng Hậu lễ phật, hiện tại cũng chỉ có mình Thái tử….

“Thả ngài ở đây, tương đương với việc để ngài đi vào chỗ chết!” Âu Dương Noãn lắc đầu, cự tuyệt đề nghị này.

“Trước đó ta đã bố trí nhân thủ trong thành, đến lúc đó bọn họ sẽ phụ trách tiếp ứng cho ta. Nàng hãy nghe ta…”

Tiếu Trọng Hoa nhíu mày, đôi mắt đen nháy cũng không nhìn nàng, sâu trong mâu quang xẹt qua ngọn lửa.

Âu Dương Noãn cũng không mắc mưu: "Nếu thực như vậy, quận vương sao phải buộc trốn vào Âu Dương phủ? Nếu ngài nghĩ không muốn liên lụy đến ta thì miễn đi!”

Tiếu Trọng Hoa nhẹ giọng thở dài một hơi, không tiếp tục.

Người khác có thể không quan tâm tính mạng quân sĩ cấp dưới, nhưng hắn lại không như vậy. Nếu không phải là bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không tùy tiện bỏ qua sự an toàn của quân sĩ dưới trướng, đây là nguyên tắc của hắn.

Lần này hắn một mình một ngựa vào thành, cũng là vì càng ít người ngược lại sẽ càng an toàn hơn. Mặt khác hắn không muốn thuộc hạ lâm vào cục diện thập tử nhất sinh.

Trên đường có rất ít dân chúng qua lại, chỉ có một đội cấm quân hơn hai mươi người trong tay cầm binh khí đều nhịp đi qua. Tuy rằng không chân chính động thủ nhưng Âu Dương Noãn qua mành xe xốc lên thấy rõ tình hình giương cung bạt kiếm phía trước.

Hai tay nàng không khỏi gắt gao nắm chặt thành quyền, móng tay lập tức đâm vào da thịt, mang đến từng trận đau đớn. Nhưng đau đớn này cũng khiến nàng khôi phục thanh tỉnh.

Đến phủ Thái tử, xe ngựa cách xa cửa phủ vài chục bước thì dừng lại. Lúc này quân sĩ thủ vệ phủ Thái tử nhìn xung quanh một lát liền cao giọng hỏi: “Người nào?”

"Vĩnh An quận chúa đến thăm Thái tử phi!” 

Quân sĩ kia không biết chạy đi đâu thông báo, xe ngựa dừng lại trước cửa chính khoảng nửa canh giờ.

Tiếp theo từ ngõ nhỏ bên cạnh có hơn mười quân sĩ võ trang hạng nặng, thắt lưng đeo đại đao.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, dân chúng đi ngang qua không ngừng lui lại phía sau.

Âu Dương Tước bước xuống ngựa, nắm dây cương bước lên. Một người giống như tướng lĩnh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, thình lình nói: “Thái tử ngã ngựa bị thương, không muốn gặp khách lạ!”

Âu Dương Tước mỉm cười: "Tỷ tỷ của ta đến thăm Thái tử phi, mong ngài tạo điều kiện!”

Hắn âm thầm đánh giá, những người này xuất hiện trước cửa phủ Thái tử có phải đã nói lên Thái tử đã bị nghiêm mật khống chế?

“Khụ, khụ, chuyện này….” Quân sĩ cầm đầu kia nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta sẽ kiểm tra xung quanh xe ngựa!”

Vừa nói xong một đám quân sĩ vừa vô tình vừa cố ý vây quanh xe ngựa. Nhìn tình hình này, chỉ sợ là nếu có dị động liền sẽ động thủ.

Không chỉ như vậy, bên cạnh phủ Thái tử còn có một lối tắt. Rõ ràng có thể thấy được tất cả quân sĩ vũ trang hạng nặng, không khí có vẻ phá lệ ngưng trọng túc mục.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Âu Dương Tước kinh hoàng, cái loại dự cảm không ổn càng nồng đậm hơn.

Trên xe ngựa Hồng Ngọc cảm thấy lo lắng, tay phải đã nhẹ nhàng nắm thanh đao trong tay áo. Chuyện đến bây giờ nàng có chút sợ hãi, nếu những người này xúc phạm tiểu thư….

Mặc dù trên mặt Âu Dương Noãn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng như có sóng to gió lớn. Quả nhiên, thế cục trong kinh đô đã hết sức căng thẳng.

Ám cách kia rất bí mật, từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy được nửa điểm manh mối. Cũng giống như lần kiểm tra trước, quân sĩ cầm đầu cũng kiểm tra một phen mới cười nói: “Quận chúa, xin mời vào!”

Âu Dương Tước nhìn nhìn quân sĩ mặt không chút đổi sắc này, có chút suy nghĩ rồi chắp tay nói: “Vị đại ca này, xin đa tạ!”

Nhưng ngay khi người nọ nói cho qua, quân sĩ bốn phía lại lập tức vây chặt xe ngựa hơn, thậm chí có người còn đặt sẵn tay vào chuôi đao.

Bọn họ chỉnh tề tản ra thành hình vòng cung, khiến Âu Dương Tước đi qua bọn họ, mắt thấy tình hình càng ngày càng không đúng.

Âu Dương Tước dục ngựa đi nhanh, đem dây cương quăng cho người hầu bên cạnh, tự mình bước nhanh qua thỉnh người của phủ Thái tử đi vào thông báo.

Lúc đi qua đám binh lính, càng kiệt lực khắc chế bản thân không liếc mắt nhìn bọn họ quá nhiều.

Mỗi bước đi đều như đi trên đao, loại tình cảnh này nếu không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể cảm nhận được sự đáng sợ trong đó.

Cũng may người của phủ Thái tử rất nhanh đã mở cửa hông đón bọn họ vào. Sau khi xe ngựa đi vào phủ Thái tử, Âu Dương Noãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu những người này lục soát kiểm tra xe ngựa, hoặc dùng đao thử thì khẳng định sẽ bị bại lộ.

Cũng may bọn họ còn có chút cố kỵ thân phận nàng, không làm quá đáng. Chỉ là cứ như vậy, Tần vương cũng sẽ nhận được tin tức, rất nhanh sẽ tìm đến đây.

Âu Dương Noãn chưa kịp đi tìm Lâm Nguyên Hinh đã tới thư phòng Thái tử trước.

“Vĩnh An quận chúa Âu Dương Noãn xin cầu kiến Thái tử!”

"Vào đi!"

Thanh âm nhu hòa này Âu Dương Noãn cũng không xa lạ. Ngày đó ở trên thuyền, nàng cũng đã gặp qua vị Thái tử luôn ôn hòa đối nhân xử thế này.

Là một Thái tử, hắn tao nhã, nhu hòa thân cận. Nhưng một Thái tử, tính cách như vậy là có đúng hay không? Đây là một câu hỏi Âu Dương Noãn không thể nào biết được đáp án.

Âu Dương Tước ở lại bên ngoài thư phòng, Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa một trước một sau bước vào.

Mà người nọ đang ngồi sau bàn khi thấy Âu Dương Noãn bước vào cũng liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt đảo qua nàng một chút rồi nhanh chóng nhíu mày, lớn tiếng chất vấn: “Nha đầu ngươi điên rồi sao? Lúc này mà còn dám chạy loạn!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, rất nhanh nghe ra ý quan tâm trong lời nói của đối phương. 

Trong đầu nàng không tự chủ mà nghĩ đến lời Đại công chúa từng nói, Thái tử cùng Yến vương đều thích một nữ tử.

Nếu Tiếu Trọng Hoa nói Yến vương cả đời chỉ yêu Lâm Uyển Thanh, chẳng phải Thái tử cũng….

Âu Dương Noãn nghĩ vậy, không khỏi có chút quẫn bách, ánh mắt dừng trên người Thái tử, ôn nhu nói: “Nghe nói điện hạ bị thương, mẫu thân lại không tiện đến thăm nên liền phái ta đến đây. Ngài không sao chứ?”

Nàng nói mẫu thân tất nhiên là đại công chúa, nhưng cũng khiến Thái tử liên tưởng đến Lâm Uyển Thanh.

Hắn sửng sốt, sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều: “Ta không sao! Chỉ là đứa nhỏ ngươi cũng quá lớn mật. Bên ngoài loạn như vậy, ngươi sao còn chạy đến đây?”

Lúc ngã ngựa, bắp chân Thái tử bị thương, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Vừa rồi thấy hắn tựa hồ như đang viết cái gì, hiển nhiên là bị thương không quá nặng.

“Điện hạ, nếu ngài không bị thương thì hẳn nên chủ trì đại cục, sao có thể tùy ý Thái vương hành động? Ngài có biết hiện tại ông ta đã phong tỏa toàn bộ kinh đô, đã khống chế sự ra vào cửa thành. Thậm chí ngay trước cửa phủ Thái tử cũng đầy nanh vuốt của ông ta!”

Thái tử đứng mạnh lên, đứng im một lúc lâu hắn đột nhiên cười lạnh: “Được lắm, được lắm! Trách không được ta cảm thấy bên ngoài thật sự im ắng. Hóa ra là nguyên cớ như vậy! Hắn dám trắng trợn như vậy, đúng là muốn tạo phản rồi!”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Không chỉ như thế. Điện hạ, ngày hôm qua Bộ Binh Thượng Thư mang người tới Âu Dương phủ, luôn mồn nói muốn tìm thích khách. Nhưng trên thực tế hắn không phải tìm thích khách mà là tìm Minh quận vương đã lặng lẽ lẻn vào kinh đô!”

"Ý của ngươi là, Trọng Hoa về tới kinh đô?" 

Thái tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền kinh hãi: “Nếu như vậy thì tình thế rất là nguy hiểm, sao hắn lại đột nhiên chạy về? Đứa nhỏ này thật là hồ đồ! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, sợ là ngay cả hắn cũng bị cuốn vào. Hiện tại người đang ở đâu?”

Tiếu Trọng Hoa mỉm cười tiến lên nói: “Thái tử điện hạ, điệt nhi ở đây!”

Vốn sự chú ý của Thái tử nãy giờ chỉ tập trung vào Âu Dương Noãn, đối với tùy tùng từ đầu đến cuối đều cúi mặt này không quá mức chú ý.

Lúc này nhìn thấy tình hình liền nhất thời hoảng sợ, thời gian ước chừng nửa chén trà, Thái tử kinh ngạc không nói nên lời.

Cuối cùng lại chỉ thở dài: “Đúng vậy, phụ vương ngươi bị thương, ngươi trở về cũng tốt. Chỉ là hiện tại quá phiêu lưu!”

“Không biết bên cạnh điện hạ có người nào đáng tin cậy không?” Tiếu Trọng Hoa nghe vậy, mâu sắc thâm thúy, mang theo bình tĩnh nhưng lại gợn sóng.

Thái tử lắc lắc đầu: "Lúc đầu tất nhiên là có, nhưng từ nửa tháng trước đến nay thủ hạ của ta từng người từng người gây chuyện. Ta ở trong phủ Thái tử không rời bước, phàm là tin tức bên ngoài đều dựa vào những tâm phúc này truyền lại. Nhưng gần đây ta phát hiện, trong đó có người có ý dấu diếm, phần lớn tin tức quan trọng đều không đến được tai ta. Nay chỉ sợ….”

Tuy rằng Thái tử không có nói hết nhưng Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn đồng thời đều hiểu.

Nếu Thái tử đối với tình hình bên ngoài không thể nắm bắt, như vậy chỉ sợ tâm phúc truyền tin tức đã xảy ra vấn đề.

“Nay chỉ có thể đưa ngươi ra khỏi thành trước, sau đó nghĩ biện pháp liên lạc với tam đại tướng lãnh!”

Thái tử rút lệnh bài bên thắt lưng xuống đưa cho Tiếu Trọng Hoa, ánh mắt trịnh trọng nói: “Đành phải nhờ ngươi rồi!”

Âu Dương Noãn nhìn Thái tử, trong lòng sầu lo. Nàng không hiểu chính trị, nhưng cũng biết thế cục hiện tại đang rất nguy hiểm. 

Tiếu Trọng Hoa có thể an toàn rời khỏi thành đã là điều không dễ dàng, còn muốn tìm cơ hội truyền tin đến tam đại bản doanh, quả thực là điều không tưởng. 

Không, cho dù hắn thực sự làm được. Nhưng nay thống lĩnh tam đại doanh hẳn đã sớm nhận được tin tức hỗn loạn trong kinh đô, bọn họ lại vẫn áng binh bất động.

Trong đó tất nhiên có có duyên cớ không thể cho ai biết. Nếu như bọn họ cùng Tần vương đã đạt được thỏa thuận nào đó, như vậy Tiếu Trọng Hoa vừa đi, không khác gì đi vào miệng hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.