Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 46: Chuyện Phát Sinh




“Ban giám khảo đang ăn thử, bỗng nhiên có hơi căng thẳng nhỉ, tin rằng tâm tình của tuyển thủ còn nặng hơn chúng ta, giải đấu này không chỉ là cuộc đọ sức về trù nghệ của các đầu bếp, mà còn khảo nghiệm cả tư chất tâm lý a.” Nữ MC nói.

“Đúng vậy. Xem ra ban giám khảo đã có kết quả, vậy thì xin hãy cho điểm đi ạ.” Nam MC nói.

Lạc Vĩ khẩn trương siết chặt nắm tay, ngừng thở, nhìn lên bảng điểm, từng chữ số nhảy ra, năm điểm, năm điểm, năm điểm… Đến tận số cuối cùng… Không điểm, sao có thể chứ? Vẻ mặt Lạc Vĩ không tài nào tin được. Trên thực tế không chỉ cậu ta, khán giả dưới sân lúc nhìn thấy năm điểm liên tục trước đó cũng cho rằng cậu ta sẽ chiến thắng.

“A, không điểm…” Sao thế được, nữ MC vẻ mặt tiếc nuối.

“Xin hỏi Johansson tiên sinh, tại sao tuyển thủ Lạc Vĩ phải nhận không điểm vậy ạ?” Nam MC đánh thẳng vào trọng điểm.

Johansson nhìn Lạc Vĩ nói, “Mỗi một món liệu lý đều có thể thể hiện được tâm tình lúc nấu ăn của con người, món ăn này bề ngoài giản dị, có điều mùi vị bên trong lại rất phong phú, sự tương phản này khiến cho người ta có cảm giác vui mừng, cá bơn không trải qua chế biến nhiệt, tươi ngon tự nhiên rất hợp với cơm thơm ngọt, trong đây còn có nhân bánh mà anh đặc chế, tôi nghĩ rằng đây cũng là nhân tố quyết định trong món ăn của anh…”

“… Vâng…” Lạc Vĩ nhìn Johansson có chút lo lắng, ông ta, không thể nào phát hiện được…

“Món ăn này bất luận từ phương diện nào mà nói cũng đều hoàn mỹ…”

“Vậy tại sao lại cho tôi không điểm?” Lạc Vĩ nhịn không được cướp lời.

“Bởi vì nguyên liệu của anh…” Johansson không đổi sắc mặt nhìn cậu ta.

Lạc Vĩ trong tâm cả kinh, ánh mắt hơi loé lên, ông ta, ông ta… Không thể nào biết được…

“Mặc dù anh đã tiến hành xử lý, cố gắng dùng mùi hải sản và mù tạc giấu đi thứ kia… Thế nhưng mùi vị có một không hai này làm sao có thể bị người ta quên đi được…” Nói đến đây, trong ánh mắt Johansson hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn Lạc Vĩ.

“Hơ, xin hỏi đó là thứ gì vậy ạ?” Nam MC vọi hỏi.

“Trứng cá nóc…” Johansson nói xong, người biết thì xôn xao hẳn lên, người không biết thì hỏi thăm trái phải đây rốt cuộc là thứ gì. “Mặc dù trứng cá nóc có thể đánh sâu vào vị giác ngon miệng của con người, nhưng dù sao thì nó cũng có độc, làm như vậy có chút coi thường an toàn tính mạng của trọng tài…”

“Không phải, tôi đã dùng lượng trong phạm vi an toàn…” Lạc Vĩ định biện giải.

“Nếu như người nếm thử mắc bệnh tim hoăc là thể chất yếu nhược, sẽ không còn cái gọi là phạm vi an toàn.” Johansson nghiêm khắc nói. “Đó là thứ được ăn vào bụng, sao có thể tồn tại tâm lý may mắn.”

Ngay lúc mọi người vì lời nói của Johansson mà rơi vào im lặng, thì đạo diễn liền vẫy tay về phía nam MC, đừng để nguội a, đây là điều kiêng kỵ của bất kỳ chương trình nào, dù là chửi bới đánh nhau cũng không thể đứng không như vậy.

“… Hơ, không ngờ ha, thật là đáng tiếc a…” Nam MC đúng lúc khoé mắt quét qua Yamaguchi. “A, chúng ta lại có một tuyển thủ nữa giơ thẻ, là Yamaguchi tiên sinh, không biết Yamaguchi tiên sinh sẽ mang đến cho chúng ta dạng kinh hỉ nào đây.” Hắn chỉ có thể nói, tấm thẻ này được giơ lên rất đúng lúc.

Mặc dù cũng tiếc nuối, nhưng nữ MC vẫn khách khí mời Lạc Vĩ xuống dưới.

“Vẫn là… không được sao…” Lạc Vĩ thất thần đứng một bên lẩm bẩm nói.

“Đây là tộ sao?”

Yamaguchi nhìn hắn một cái, hơi đăm chiêu một chút, rồi lại lập tức đeo lên nụ cười quen thuộc, nhìn các vị giám khảo. “Đúng vậy.”

Mở nắp tộ ra liền có một mùi hương phả vào mặt khiến người ở nơi này đều phải rướn cổ lên nhìn về phía bàn giám khảo.

Những khối thịt được cắt thành hình hộp bốc khói nghi ngút, lẫn vào nước thịt, đúng là làm cho người ta nước miếng ròng ròng a.

Các giám khảo tinh tế thưởng thức hương thịt, đợi giám khảo ăn xong còn chưa kịp bình luận gì, Yamaguchi đã bưng lên một đĩa đậu hũ chiên, “Đây là đậu hũ đông lạnh đã trừ nước, trộn cùng xà lách và dầu vừng.” Nói rồi liền tiếp tục đun nóng thịt nấu tộ đã ăn xong, sau khi trộn xì dầu vào nước canh thì cho thêm nước sôi, đợi canh sôi, lại cho đậu phụ đông và xà lách vào.

“Đậu hũ được chiên xong, hấp thu tinh hoa của thịt nướng, cả nước canh cũng được đậu hũ hấp thu hoàn toàn. Mùi vị nước canh đậm đà trong đậu hũ thì ra là mùi vị này, pha lẫn thêm mùi thơm của dầu vừng.” Lý Ngọc Trân nữ sĩ nói. “Đúng là mỹ vị…”

“Đầu tiên dùng thịt bò thượng hạng đem đến độ dai của thịt, tiếp theo dùng đậu hũ làm người ta cảm thấy khẩu cảm tan đi trong miệng, cuối cùng là dùng xà lách thanh mát làm cái kết. Mùi vị, hương thơm, khẩu cảm đều đạt được thăng hoa nhất. Chỉnh thể phối hợp với nhau có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.” Hoàng lão tiên sinh tán thưởng.

Ngay sau đó nét mặt của các vị giám khảo đều toát lên biểu cảm hưởng thụ.

“Xem ra ban giám khảo đều rất hài lòng a…” Nữ MC tò mò nhìn về phía món ăn của Yamaguchi.

“Xin mời các vị giám khảo chấm điểm.”

“Năm điểm, năm điểm, năm điểm… Toàn bộ đều là năm điểm.” Nữ MC kích động đọc hết kết quả, thoáng chốc, tiếng đèn flash loé lên tanh tách tanh tách không ngừng, giải đấu AC ra hoa nhiều năm như vậy, lần này rốt cục đã kết một quả.

Trương Linh soạt soạt viết xuống giấy “Tuyển thủ Yamaguchi của Nhật Bản đoạt được vòng nguyệt quế AC”, mặc dù cô ôm kỳ vọng rất lớn ở Tào Nhất Lâm, thế nhưng… haiz… vẫn là bị người Nhật Bản cầm đi rồi.

Nam nữ MC không ngừng chúc mừng, nói chiếc cúp năm nay rốt cục không cần phải bỏ vào “viện bảo tàng” nữa rồi, bất luận khán giả đến xem là “đoàn thân hữu” của ai, giờ phút này, tất cả mọi người đều dâng tặng một tràng pháo tay, lấy được quán quân giải đấu AC là chuyện vinh quang cỡ nào, có điều bản thân Yamaguchi lại không hề giống một người vừa giành được phần thưởng hưng phấn vui vẻ, mà như thể đã đoán trước cười nhạt trước sự tán thưởng của mọi người.

“Tôi X, vậy mà lại để cái tên Nhật con kia thắng, tôi còn cho rằng Tiểu Tào nhất định sẽ thắng chứ.” Thiết Đầu bực bội nhìn lên sân khấu, lại phát hiện người bên cạnh không phụ hoạ theo mình, quay sang nhìn Từ Uy, theo tầm mắt của hắn nhìn thấy Tào Nhất Lâm vẫn còn đang bận rộn tập trung làm việc trên tay, hiển nhiên cũng không cảm thụ được bầu không khí sung sướng xung quanh.

“Quán quân đã có rồi không phải sao?” Cho dù có hoàn thành, thì thế nào chứ? Thiết Đầu không rõ.

“Cậu ấy trước nay đều không phải vì quán quân mới tới tham gia cuộc thi này.” Từ Uy nhìn người kia nói. Cậu chỉ là thích hoà mình vào thức ăn, biến chúng nó thành mỹ vị như trong tưởng tượng của cậu, sau đó chia sẻ cùng mọi người. Mỗi một vị liệu lý sư đều nói rằng được nhìn thấy biểu cảm thoả mãn hạnh phúc của các thực khách sau khi thưởng thức món ăn của mình là điều bọn họ hằng theo đuổi, nhưng không phải ai cũng làm được như vậy.

Thiết Đầu nhìn nhìn Từ Uy, lại nhìn nhìn Tiểu Tào, thế nào lại có cảm giác người này hình như rất hiểu Tiểu Tào nhỉ… Có điều cái tên động vật đơn bào kia, dù là ai chỉ cần ở chung với cậu một tiếng đều có thể hiểu cậu. Nhưng mà thế này thì Tiểu Tào không phải là bị người này ăn luôn rồi sao? Nghĩ lại thì, ăn luôn tên kia thật sự là quá đơn giản.

Toàn hiện trường trông có hơi loạn cào c ào, Thiết Đầu cau mày, có một loại khó chịu không nói thành lời.

Tào Nhất Lâm ngắm tác phẩm đã hoàn thành trước mắt, mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện người chung quanh đều đang hưng phấn một cách khó hiểu, cũng nhìn theo một hướng. Toàn bộ đều năm điểm, lợi hại quá. Tào Nhất Lâm nhìn Yamaguchi được mọi người vây xung quanh, cậu… bây giờ có nên giơ thẻ lên không nhỉ, có thể nào quấy rầy bọn họ không…

Từ Uy vẫn luôn chăm chú nhìn Tào Nhất Lâm, còn chưa có hành động gì, Thiết Đầu bên cạnh đã “bình bịch” đứng lên lớn tiếng hô hoán, “Ê, anh MC kia, vẫn còn một tuyển thủ kìa, người ta làm xong rồi đó, mấy người có để cho người ta lên hay không đây.”

Mặc dù cả sân không được yên tĩnh cho lắm, nhưng tiếng nói của Thiết Đầu có lực xuyên thấu chạy ngang bằng Vitas (một nam ca sĩ người Ukraina, có chất giọng được xem là cao nhất TG), dù là một ông lão nghễnh ngãng cũng có thể nghe được rõ rõ rành rành. Trên sân khấu lại xuất hiện mấy giây yên lặng.

“A, tuyển thủ Tào Nhất Lâm cũng đã hoàn thành tác phẩm của anh ấy, vậy thì xin mời tiểu thư lễ nghi bưng lên. Vừa rồi mọi người đều đắm chìm trong niềm vui Yamaguchi tiên sinh vấn đỉnh (ý chỉ đạt được kết quả cao nhất), đây là chuyện đáng chúc mừng, có điều cuộc thi vẫn còn chưa kết thúc. Tiếp sau đây xin mời ban giám khảo nếm thử trước ạ.”

Vừa mở nắp ra, nhiệt khí của món ăn đã bốc lên, Hoàng lão tiên sinh đột nhiên giật mình, đây thật sự là dùng những nguyên liệu không còn tươi mới hồi nãy làm ra sao? Có chút do dự, nhưng càng nhiều hơn chính là chờ mong, Hoàng lão tiên sinh ôm một tâm tình như vậy cầm ly lên, súc súc miệng.

Cùng nảy sinh nghi vấn giống vậy còn có những vị giám khảo khác, thực sự hoàn toàn không giống một món ăn mà những nguyên liệu lung tung kia có thể làm ra được.

“Tác phẩm của tuyển thủ Tào nhìn qua hình như rất… gần gũi, không biết dưới vẻ ngoài bình thường này có mỹ vị gì kinh người hay không đây?” Tuy nói là nói vậy, nhưng nữ MC thật ra chỉ là khách khí mà thôi, mỹ thực luôn luôn là bảy phần nguyên liệu, ba phần liệu lý, trên tiền đề nguyên liệu không tươi sống, còn muốn làm ra mỹ vị gì chứ… Chỉ có thể nói là căn bản không có khả năng.

Trong giải đấu này có không ít người đều rất coi trọng Tào Nhất Lâm, có điều… Haiz, chỉ có thể nói quá đáng tiếc.

Gần như cùng một động tác, ban giám khảo gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Cũng gần như cùng một lúc, ban giám khảo đều nhướn mày…

Johansson cầm khăn ở một bên lên lau miệng, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở ra một nụ cười, “Tôi đã từng ăn rất nhiều mỹ thực Trung Quốc, người bạn tốt của tôi là Hoàng lão tiên sinh bản thân cũng chính là một người được kế thừa y bát mỹ thực truyền thồng Trung Quốc, tôi đã cho rằng tôi đối với mỹ thực Trung Quốc có không ít hiểu biết, có điều, ngày hôm nay… loại cảm giác này thật ra là lần đầu tiên có. Trước khi bình luận tôi muốn hỏi tuyển thủ một vấn đề… Nguyên liệu anh chuẩn bị tại sao lại không còn tươi sống, là bất cẩn không giữ gìn tốt sao?”

“… Không phải, những nguyên liệu này chính là nguyên liệu tôi muốn chuẩn bị.”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ có khán giả, cả ban giám khảo cũng không hiểu, tham gia thi đấu ai mà không phải trình lên mỹ thực tốt nhất, để đạt được thứ bậc tốt nhất, nhất là những cuộc thi có quy mô như giải đấu AC.

“Ồ? Tại sao?”

“Bởi vì đây là chủ đề tôi muốn biểu đạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.