Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 1: Chủ Tịch Đang Viết Chữ




Tiếng Trung của Khương Hồ gần đây tiến bộ rất nhanh, nguyên nhân chủ yếu là do một tuần trước, ban ngày cậu đều tỉnh táo, lại không có chuyện gì làm, vì thế cả ngày đều ở trong phòng làm việc xem sách. Người này quả thật thông minh, trước kia không có tinh lực, hiện tại tinh lực có, việc của năm sáu ngày, một quyển từ điển thành ngữ nhỏ liền dễ dàng đọc xong, tuy nói chỉ là như máy móc ngâm nga, không tính là dùng thuần thục, ngẫu nhiên cũng có thể từ trong miệng cậu lâu lâu xuất hiện vài thành ngữ.

Đương nhiên, Khương Hồ dù chết cũng sẽ không thừa nhận, gần đây bởi vì có Thẩm Dạ Hi tại bên cạnh, mà buổi tối ngủ an ổn hơn nhiều, đã nhiều ngày không gặp ác mộng.

Lúc ấy bởi vì Khương Hồ phải dưỡng thương, Thẩm Dạ Hi lại là một người chủ hiếu khách, đã để cho cậu một cái giường vừa lớn vừa mềm. Còn bây giờ cậu đã không còn là “khách”, vì thế Thẩm Dạ Hi vui vẻ dời địa bàn của mình lên cái giường mềm mại ấm áp của cậu, ôm ôm ấp ấp, cử chỉ đùa giỡn lưu manh cũng đã quen, ngẫu nhiên lên đạn cũng còn được… Ân, biết mà đúng không, tất cả mọi người đều biết đi.

Thịnh Diêu gần đây đột nhiên biến thành một người đàn ông đàng hoàng, đương nhiên vẫn còn chơi game như trước, vui đùa vẫn là vui đùa, bất quá người thì thoạt nhìn ổn trọng hơn, mắt hoa đào không còn phóng điện bậy bạ, liếc mắt đưa tình với người qua đường cũng không có. Biến hóa này, là có một ngày Dương Mạn rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi trêu ghẹo cậu mới phát hiện ra.

Ngày đó Dương Mạn xoay thắt lưng, thổi hơi bên môi Thịnh Diêu, mềm giọng nói: “Công tử, hôm nay em có hẹn, nhưng mà Thẩm ác bá không có thương hương tiếc ngọc, ném cho em một đống công việc, phải làm sao đây? Em không muốn làm– “

Thịnh Diêu gật gật đầu: “Được, chị muốn hẹn hò thì cứ đi trước, chuyện còn lại để tôi làm.”

Dương Mạn chớp mắt, lại chớp mắt.

Thịnh Diêu ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ân, làm sao vậy?”

Dương Mạn đưa tay chỉ vào cậu: “Cậu cậu cậu cậu không phải sẽ nói ‘ tiểu sinh có thể lọt mắt xanh mỹ nhận, tam sinh hữu hạnh, không biết mỹ nhân khi nào lấy thân báo đáp ’ linh tinh sao?”

Thịnh Diêu mang theo ý cười nhìn cô, phun ra ba chữ: “Tôi hoàn lương.”

Hồn Dương Mạn vừa bay lên thật cao, vừa nói: “Thịnh Diêu hoàn lương, Thịnh Diêu hoàn lương, Thịnh Diêu cậu ấy hoàn lương…”

Nói không trùng hợp cũng lạ, đúng lúc này, Tiểu Trương ở phòng thường trực gõ cửa, trong tay đang cầm một bó hoa hồng to, sau đó đến gần đưa cho Thịnh Diêu: “Gửi cho anh…”

“Ngao –” Một đám đồng nghiệp lóe ra ánh sáng bát quái, vài ánh mắt không rõ đáp trên người Tiểu Trương, Tiểu Trương nhanh chóng khoát tay: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi đưa, Thịnh đại mỹ nhân, tại hạ đã có người trong lòng, đối với anh thật sự không có ý gì! Đó là người của cửa hàng hoa đưa đến, nói là tặng cho anh, tôi xem xét qua nên liền thay anh nhận.”

Thẩm Dạ Hi e sợ thiên hạ không loạn mà từ bên cạnh đi qua, sâu xa vỗ vỗ vai Tiểu Trương: “Nhóc con, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là bắt đầu sai lầm, cậu nhận đi, Thịnh mỹ nhân mị lực rất lớn, không ai chê cười cậu đâu, thật đó.”

Tiểu Trương bi phẫn — trời ơi, lão tử oan uổng, lão tử là thẳng!

Từ đó về sau người nào đó tuy rằng không ở bên cạnh ai đó, nhưng là việc tặng hoa cũng không ngừng, hoa hồng ngày một to hơn đưa đến phòng làm việc, cửa sổ mở ra, cả phòng toàn hoa, phòng làm việc biến thành phòng để hoa hồng, phi thường mất hồn.

Thẩm Dạ Hi nhìn thấy không ai chú ý, tiến đến bên tai Khương Hồ, cười thật tiện hỏi: “Em thích hoa không, tiền lương anh dù không cao, nhưng chút tiền đó vẫn có thể chi được.”

Mặt Khương Hồ đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh nếu thích, thì đừng quanh co lòng vòng, nói thẳng đi, em sẽ không chê cười anh, người ta nói con gái thích đẹp nên trang điểm, trang điểm thì em không nói, tặng hoa cho anh, vẫn là không thành vấn đề.”

“Sách, tiểu hài tử, thực mạnh miệng, đừng học theo An Di Ninh xem nhiều tiểu thuyết tình cảm a.” Thẩm Dạ Hi tỏ vẻ không thèm cùng cậu chấp nhặt, người này phản công bất thành, là thẹn quá hóa giận, mỗi lần bị khơi mào ra, bình tĩnh bình thường liền biến thành mây bay.

Thẩm Dạ Hi đối với điều này hết sức hài lòng, muốn bình tĩnh thì cứ để cho người khác nhìn, cùng người đàn ông của em mà bình tĩnh cái gì, vì thế lâu lâu liền kêu “vợ” “vợ nhỏ bé” “lão bà” “bảo bối” linh tinh làm cho người xung quanh nghe thấy đều rùng mình, suốt ngày lấy việc làm cho Khương Hồ tạc mao là việc quan trọng nhất.

Khương Hồ tính tình có điểm mềm nhẹ, vốn đã không nhanh mồm nhanh miệng nhưng mà qua mấy ngày ngắn ngủi, cư nhiên dưới sự khiêu khích khinh thường của Thẩm đội trưởng, miệng mồm cũng thay đổi, tuy không giống với mấy MC, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nói ra vài câu rất tổn thương người khác.

Ai, bất quá đánh không lại chính là đánh không lại, thực lực quyết định vị trí, Khương Hồ cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi trên miệng, không tiền đồ a không tiền đồ, không biết nếu người cha lính đánh thuê của cậu ở dưới suối vàng biết được, có thể hay không tức giận đến sống lại.

A di đà phật, cha, hy vọng lão nhân gia ngài nên sớm đầu thai nhà nào tốt nha.

An Di Ninh gần đây thực chăm chỉ, không biết có phải là bị sự tình lần trước kích thích không, hiện tại luôn trốn trong phòng tập thể thao, so với Thẩm Dạ Hi còn chịu khó hơn, tận sức biến thành mãnh nữ giống như Dương Mạn, đi dạo phố hay gì đó đều không làm, trừ bỏ cùng người bạn trai quang minh chính đại được mấy người cha thừa nhận đi hẹn hò ra thì An tiểu thư trên cơ bản là buổi sáng luyện đánh nhau, buổi chiều luyện bắn bia.

Rất nhanh, mấy người rảnh rỗi trong văn phòng, dưới sự hướng dẫn của An Di Ninh mà rèn luyện được nâng cao. Ngay cả Khương Hồ cũng đều bị kéo đi luyện vài lần, làm cho mọi người giật mình chính là, bác sĩ Khương tuy rằng mang kính, bình thường thoạt nhìn thư sinh lại có th dùng hai tay đánh người, đương nhiên, cũng chỉ là hai tay, đối phó đối người thường còn được, đối phó Thẩm đội trưởng luôn kém hơn một chút…

Được rồi, bác sĩ Khương vuốt vuốt lông, thật sự chỉ là một chút, một chút mà thôi.

Hơn nữa điểm này còn chưa xong, tại bãi bắn bia, Thịnh Diêu Dương Mạn Tô Quân Tử An Di Ninh và mấy quần chúng vây quanh đang ôm đầu khóc rống, chính mình là một cảnh sát nhân dân, cư nhiên còn không ngắm chuẩn bằng một bác sĩ tâm lý bị cận. Thẩm Dạ Hi lúc này mới biết được lúc Khương Hồ có nói ‘Chú An cũng bại bởi em đó’, không phải là giả, bởi vì anh cũng thua.

Xung quanh im lặng, Thẩm Dạ Hi lắc đầu nở nụ cười, vừa quay đầu lại, người nọ mang theo tươi cười khiêu khích nhìn anh, so với trầm tĩnh bình thường mang hương vị nhiều hơn.

Thẩm Dạ Hi nhìn đến ngây người, cảm thấy được… Ân, thua cũng đáng, người cổ đại cũng thua trước mỹ nhân, người nhà mình cũng dễ dụ, không cần bỏ nhiều tiền, bồi cậu bắn bia cũng rất sung sướng, hơn nữa người ta kỹ thuật tốt, mình cũng thua tâm phục khẩu phục, dù sao… dù sao lúc làm cái này cái kia, súng cho dù có cũng không dùng được, công kích này nọ đều là yếu thế a.

Thẩm đội trưởng ngoài mặt chính trực nhưng trong lòng dâm đãng.

Thời tiết dần nóng lên, chuyện Mẫn Ngôn cũng xong, nhà hàng cũng bị vây, thế mới biết, người chủ sở hữu là tên cố vấn tâm lý đứng đằng sau, cũng chỉ là kiêm chức, nghe nói là xuất phát từ mối quan hệ với Mark, không có việc gì thì đến đây uống trà thêm thu nhập.

Chính là nói tên Mark này đến tột cùng là có thân phận, bối cảnh gì, thì không ai biết.

Người bắt được, nhưng giống như là một cái hộp đen, làm cho người ta như thế nào cũng không điều tra được nội tình. Mặt khác, bên Trịnh Tư Tề điều tra ra, trong vụ án Hắc Lam lúc trước, tên Tống Hiểu Phong bị chứng bệnh ảo tưởng, cũng là một trong những người khách của nhà hàng. Hắn còn biết nơi ở của Thịnh Diêu, đến hiện tại mọi người cũng hiểu được, hiện tại xem ra, hơn phân nửa cũng là cùng Kha Như Hối có quan hệ.

Kha Như Hối như là một cơn ác mộng, nhìn không thấy người còn tốt, y luôn giỏi về đào móc nội tâm bí ẩn nhất tối đen nhất của con người, làm không biết mệt.

Khi có kết quả, Khương Hồ không có chủ động hỏi, Thẩm Dạ Hi cũng để trong lòng, không nói với cậu.

Thật vất vả mỗi ngày buổi tối ôm cậu, không nhìn thấy cậu bị ác mộng làm tỉnh giấc, người cũng có tinh thần hơn, lâu lâu còn có thể chọc ghẹo anh. Khương Hồ chính là một người tuy rằng bình thường luôn ít nói, nhìn đoán không ra có cảm giác gì thay đổi, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự vạn năng đến mức có thể thay mọi người chịu đựng mọi chuyện.

Người khác không đau lòng, nhưng Thẩm Dạ Hi lại đau lòng.

Một tuần rảnh rỗi trôi qua, lúc không có việc gì, tất cả mọi người đều tận lực làm cho mình cao hứng chút, vui vẻ cũng là một loại năng lượng, lúc đó mới có thể có nhiều tinh lực đối kháng với mấy chuyện dơ bẩn hắc ám.

Sau đó tốt đẹp chính là, cuối tuần không cần tăng ca.

Thịnh Diêu vẫn tận tâm chơi game bạo lực, vui vẻ thu thập đồ đạc xong cũng chuẩn bị dời trận địa về nhà tái chiến, trước khi đi hướng về phía mọi người phất tay: “Người này đã chết, muốn gì cứ đốt vàng mã cho hắn!”

An Di Ninh đem đồ dọn xuống dưới bàn, đối Thẩm Dạ Hi khiêu khích nói: “Thẩm đội trưởng, về nhà có ba em đặc huấn, một ngày nào đó sẽ đánh bại anh!”

Tiểu nha đầu — Thẩm Dạ Hi phất tay, phi thường khinh thường.

Khương Hồ đi qua vỗ vỗ bả vai của cô, nói một câu — cô gái cố lên, tôi với cô chung mối thù.

Đảo mắt người đều đi hết sạch, Thẩm Dạ Hi xoay đầu lại, đối Khương Hồ cười rộ lên, chạy lại ôm cậu hắn: “Bảo bối, ách…”

Khương Hồ cho anh một đạp.

Thẩm Dạ Hi lui về sau hai bước, vì mặt mũi mà nén tiếng la vào trong họng, nhịn rồi lại nhịn. Ai oán nhìn Khương Hồ: “Em em cư nhiên xuống tay nặng như vậy, thật sự là mưu sát ch…”

Trên mặt Khương Hồ xuất hiện một nụ cười, Thẩm Dạ Hi ‘ực’ một tiếng nuốt xuống chữ cuối cùng, bởi vì anh cảm thấy nếu thật sự nói ra, Khương Hồ không chỉ đạp anh xuống đất mà còn đạp thêm mấy cái…

“Thật sự không biết thương hương tiếc ngọc!” Thẩm đội trưởng sửa miệng.

Tuy là một người đàn ông bộ dạng to lớn nói những lời này rất giống như gió lạnh thổi qua, bất quá cũng may Khương Hồ nhà anh lại chịu cái này, sắc mặt quả nhiên dịu hơn.

“Ôi ôi, đau…” Thẩm Dạ Hi giả bộ cúi người, chớp mắt nhìn Khương Hồ, “Thực đau.”

Khương Hồ bĩu môi, tức giận nhìn anh, ráng mà giả bộ đi, nhưng nhìn bộ dáng tội nghiệp của Thẩm Dạ Hi vẫn là nhịn không được. “Để em xem thử.”

Thẩm Dạ Hi kéo áo lên.

Khương Hồ nheo mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn đến cái lưng mềm dẻo cân xứng của người nào đó vài lần, sờ cằm: “Ân, không tồi, da mỏng thịt mềm …”

Thẩm Dạ Hi: “Thì sao.”

“……có khả năng chứa một đứa nhỏ.” Khương Hồ chậm chạp nói.

“Xuống địa ngục đi!” Thẩm Dạ Hi cười nói, kéo áo xuống, xoay người lấy chìa khóa xe, “Ở cửa chờ anh, chúng ta về nhà.”

Bốn chữ ‘Chúng ta về nhà’ giống như là cây búa nhỏ nhẹ nhàng mà gõ vào lòng Khương Hồ, có chút ấm áp tê tê, làm cho cậu không tự chủ được mà bật cười.

Thẩm Dạ Hi đi ra ngoài, định mở cửa xe thì di động vang lên, lúc này tâm tình anh vô cùng tốt, vui vẻ nghe máy: “Uy?”

“Thẩm đội trưởng, Kha Như Hối chạy trốn.”

Tươi cười trên mặt Thẩm Dạ Hi phút chốc cứng lại: “Anh nói cái gì?”

“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ….tôi không biết y cấu tạo từ con mẹ nó cái gì, nghe nói là y đột nhiên té trên mặt đất co giật, biết y là nhân vật nguy hiểm, sợ là có trá nên tìm đến mấy anh em chuyên nghiệp trông y, tôi kháo…”

“Người trông y đâu?”

“Ai biết mấy anh em kia bị làm sao? Có người ngơ ngác, có người máu chảy không ngừng, không được, tôi phải đi bệnh viện xem thử, còn không biết có chuyện gì.”

Thẩm Dạ Hi chuyển tay cầm điện thoại, chậm rãi đem xe đi ra ngoài, hạ giọng hỏi: “Còn có ai biết chuyện này?”

“Thông tri cho cảnh sát quốc tế rồi, Mạc cục, sau đó chính là anh…”

“Có thể che giấu thông tin thì giúp tôi.” Thẩm Dạ Hi nhìn Khương Hồ đang đứng ở xa xa chờ anh, “Giấu không được thì nói sau.”

Người kia thật vất vả mới có thể ngủ vài ngày an ổn, thật không muốn để cậu lại phải bận tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.