Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 393: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (17)




Nước Mỹ, Philadelphia

Trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, nam tử dừng bước lại, nhìn khắp nơi.

Mất dấu rồi sao?

Hắn âm thầm nhíu mày, bấm số điện thoại.

Khấu Manh Trân nhận điện thoại, nghe đầu bên kia nói tình huống liền trực tiếp ném cái gương trong tay: “Tìm! Trong vòng 3 ngày phải tìm cho ra!” 

Nam tử đi rồi, trong thùng rác chui ra một phụ nữ dáng người nhỏ xinh. Trong tay bà cầm một túi xách hàng hiệu, quần áo cũng xa xỉ, người này đúng là mẹ ruột Khấu Thu – Bạch Mộng Thu.

Bạch Mộng Thu mở túi xách lấy ra một cái kéo nhỏ cắt đi mái tóc dài. Sau đó lại lấy kiếng đeo lên làm ngụy trang cơ bản nhất.

Động tác thuần thục quen thuộc, hiển nhiên đây không là lần đầu bà làm chuyện này.

Vừa rồi nam tử xưng hô với người bên đầu kia điện thoại là ‘tiểu thư Manh Trân’.

Manh Trân, Khấu Manh Trân, con gái thứ hai của Khấu Quý Dược.

Khóe miệng Bạch Mộng Thu chậm rãi nhếch lên. Khấu Manh Trân phái người đến tìm bà, cái này nói lên điều gì? Khấu Thu đã được mang về Khấu gia, mà còn thành công làm địa vị bọn họ lung lay.

Bà đợi nhiều năm như vậy, đây là lúc nên trở về.

Cùng lúc đó, bờ bên địa cầu, Khấu Thu đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp mềm mại. Thẳng cho đến khi trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, trơn trợt lan tràn.

Một tay bắt lấy tên đầu sỏ, mắt to đối diện mắt nhỏ.

Con rắn hoa văn rực rỡ nhiều màu ý đồ muốn dùng lưỡi đe dọa hắn, trên đuôi rắn còn gắn thêm một chiếc camera loại nhỏ.

Khấu Thu nhận ra. Đây chẳng phải là thú cưng lần trước mà Lận An Hòa dắt đi dạo sao. Hai ta linh hoạt thắt nút kết con rắn rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Đát đát đát, đát đát đát ——

Phòng không bật đèn, Lận Ngang tới tới lui lui dùng khăn lau sàn. Lau chưa được bao lâu liền nhúng khăn vào chậu nước bên cạnh, vắt rồi lau tiếp. Bên cửa sổ xuất hiện một con rắn nhỏ lắc lắc thân hình trườn vào trong. Con rắn nhỏ linh hoạt trườn vào trong chậu nước, bơi đến vui sướng.

Lận Ngang nhìn camera bị ngấm nước, thầm nghĩ. Nó ít gì cũng được nuôi trong nhà nhiều năm nên nghẹn lại xúc động ném nó ra ngoài.

Phòng khách nháy mắt được bật sáng.

Lận An Hòa không biết từ khi nào xuất hiện. Hắn mang gọng kính không tròng, mặc áo sơ mi, đến cạnh bàn tròn rót ly nước: “Trong nhà cây lau nhà.”

Lận Ngang: “Dùng khăn lau sạch hơn.”

Lận An Hòa uống cạn ly nước. Khuya lắc khuya lơ, tóc tai bù xù, đèn không bật lên mà đi lau nhà chắc cũng chỉ có mỗi người này làm được.

Lận Ngang ném khăn vào chậu nước. Đầu rắn bị đập trúng, run rẩy, thân mình cong lên.

Lận An Hòa ngồi trên sa lông, tay chống cằm dựa vào tay vịn: “Cha cháu lúc còn sống thật sự đi nghiên cứu mấy thứ này?”

Lận Ngang khôi phục biểu tình đạm mạc: “Không chỉ cha cháu. Mấy thế hệ Lận gia cùng Khấu gia đều dốc toàn bội tâm huyết vào nghiên cứu, nhưng chỉ riêng cha cháu mới đạt được thành quả trên một độ cao hoàn toàn mới.”

Lận An Hòa nghĩ đến nam nhân điên điên khùng khùng trong trí nhớ: “Chú không nhớ lầm?”

Lận Ngang: “Nếu không sao lại chết sớm chứ.”

Giọng hắn vô cùng bình thản, giống như lời vừa nói từ miệng hắn không phải nói anh trai mình. Nhưng Lận An Hòa lại nhìn thấy sâu trong đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia bi thương.

“Lý luận đa vũ trụ, thời gian trở lại?” Lận An Hòa cười lạnh: “Nếu thật sự làm được điều này chẳng phải người chết cũng có thể sống lại?”

Lận Ngang lấy khăn lâu từ trên người con rắn lên vắt: “Chú không có thiên phú nghiên cứu, cũng không hề hứng thú. Nhưng tâm huyết đời đời phải có người kế thừa, chứ nói chi cháu là con trai độc nhất của anh ấy.”

Lận An Hòa trầm ngâm: “Yêu thích của cháu từ trước đến giờ không phải thích chăm con nhà người ta sao?”

Khăn lau vừa mới vắt không chút lưu tình bay ‘vèo’ lượn một đường cong trên không trung.



“Tuy không phải chủ gia, nhưng đám hỏi giữa hai nhà tuyệt đối là tin tức hot nhất.”

Khấu Thu làm động tác khởi động – chép bài tập, thuận miệng trả lời: “Cha tôi rất quan tâm đến chuyện này, kêu tôi phải đến tham gia hôn lễ.”

Cơ Chi giật mình, đột nhiên thấp giọng nói: “Cái này đối với cậu không có chỗ xấu nha.”

Khấu Thu không biết hắn từ đâu mà cho ra kết luận này.

“Đám hỏi chi thứ mà lại coi trọng đến vậy chỉ có một nguyên nhân. Lận An Hòa không hề coi trọng bất kì vị tiểu thư nào của Khấu gia.”

Khấu Manh Trân thường xuyên chơi xấu Khấu Thu. Nếu thật sự gả cho Lận An Hòa, cô nàng tuyệt đối sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.

Khấu Thu dừng bút, Cơ Chi suy đoán không phải không có lý.

Trần Nhạc Thiên đột nhiên quay đầu lại: “Tớ nghe nói hôn lễ lần này cậu là phù rể hả, có thật không vậy?”

Khấu Thu hàm súc nói: “Chính là tung hoa.”

Trần Nhạc Thiên nghi hoặc, phù rể lúc nào có thêm kỹ năng tung hoa?

Tiếng chuông vào tiết vang lên, An Minh một đầu tím rịm bước vào: “Các em đều biết, cuối tuần này là đại hội thể dục thể thao đi.”

Ban A luôn lấy học tập làm mục tiêu phấn đấu chủ yếu. Đạt được giải thưởng và cộng nghỉ xả hơi cho dù là học sinh nào cũng không hề từ chối. Có rất nhiều học bá trong mắt đều lóe sáng chờ mong.

“Vì được chọn làm người phát biểu khai mạc nên chiều nay tiết cuối chúng ta phải luyện tập diễu hành. Thầy đã mời huấn luyện viên đến huấn luyện các em.”

Diễu hành? Sắc mặt Khấu Thu trầm lại.

Hình như… hắn nhớ mình bốc thăm trúng…

Tới giờ cơm trưa, Trần Nhạc Thiên mời cả bọn ăn mì thịt bò. Trần Văn Tĩnh thích ăn cay, đặc biệt bỏ thêm không ít tương ớt vào.

Khấu Thu bỏ thêm ít tương cùng dấm vào, sau đó âm thầm nhíu mày. Quả nhiên gần đây hay xui xẻo, quán cơm hôm nay hết dấm, đáng bị phê bình!

“Không ngờ cố ý tới trễ 10 phút mà còn đụng phải mày.”

Khấu Manh Trân cầm bình tương đen đi tới: “Hai ngày nữa, trong hôn lễ chị Nhan sẽ làm phù dâu, đến lúc đó sẽ có trực thăng riêng đến đón chị ấy. Chị Nhan đã đồng ý để bọn tao đi cùng, còn mày?”

Khấu Thu: “Mua vé máy bay, xoát vé, lên máy bay.”

Trong mắt Khấu Manh Trân tràn đày trào phúng: “Không thì để tao nói với chị Nhan kêu chỉ cho mày đi chung, miễn cho đến lúc đó làm mất mặt Khấu gia.”

Khấu Thu tao nhã để đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng, giương mắt nhìn cô nàng, nói: “Không phải đều ngồi ghế cứng sao, có gì khác nhau?”

“Mày…” Khấu Manh Trân đang định cãi lại, nhưng lại quỷ dị không tìm được lời nào phản bác.

Đang vùi đầu ăn mì, Trần Văn Tĩnh đột nhiên noi: “Cô nương, cô chắn ánh nắng 45° của tôi, có thể né ra chỗ khác không?”

Bị chen ngang, Khấu Manh Trân tất nhiên vô cùng khó chịu.

“Thì ra là bạn mới, hay là bạn gái đây?” Cô nàng đánh giá Trần Văn Tĩnh một hồi. Bộ dáng coi như thanh tú, điển hình con gái rượu, còn chưa được một nửa nhan sắc của ình. Cô thường xuyên tham gia tụ hội giới thượng lưu, nhưng chưa từng gặp Trần Văn Tĩnh. Nghĩ đến gia thế không phải hiển hách, khinh thường nói: “Không hơn gì cái này.”

Trần Văn Tĩnh cũng không giận, học giọng điệu Khấu Thu trầm ngâm nhìn người. Ánh mắt dừng trên ngực Khấu Manh Trân, ghét bỏ nói: “Thì ra là B, trách không được.”

Khấu Manh Trân che ngực, xấu hổ quát: “Cô nói bậy bạ gì đó!”

Trần Văn Tĩnh nhìn ngực cô nàng: “Hai thêm một, trách không được thì ra là 2B.”

2B: đầu tiên Văn Tĩnh nói B chỉ ngu ngốc, 2B chỉ vừa ngốc vừa ngực cup B

Khấu Thu, Cơ Chi, Trần Nhạc Thiên: “…”

Sức chiến đấu của cô nàng này còn nhanh nhẹn, dũng mãnh hơn bọn hắn gấp nhiều lần a!

Trên sân thể dục cực to, mỗi ban đều chiếm một khu nhỏ nhoi. Đi diễu hành sẽ chọn ra hai lớp ưu tú nhất, vinh quang này không chỉ riêng học sinh mà giáo viên cũng muốn.

Khấu Thu mắt nhìn bốn phía sân thể dục, phát hiện hầu như ban nào cũng mời huấn luyện viên đến huấn luyện.

Không biết khi nào, An Minh đã đi tới, phía sau đi theo một người cao lớn trầm mặc. Nam nhân nện bước trầm ổn, khuôn mặt anh khí mười phần kích thích không ít nữ sinh mắt hình trái tim.

Lời ngầm biểu hiện thực rõ ràng: Thầy, chúng ta có thể kéo dài thời gian huấn luyện sao? Huấn luyện viên đẹp trai quá, chúng ta muốn! muốn! muốn!

Tả Nhất?

An Minh là em trai An Lôi, mời được Tả Nhất ngược lại thành chuyện thuận lý thành chương.

Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành

Lúc tầm mắt giao tiếp, Tả Nhất hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

An Minh đã sắp xếp đội hình đơn giản từ trước. Phương thức vô cùng thô bạo và đơn giản, đẹp xếp trước.

Tổ ngựa đen ba người đương nhiên xếp hàng đầu.

Tả Nhất lấy còi ra, điều chỉnh lại hàng ngũ, cũng chính là sắp xếp theo lùn trước cao sau, cơ bản không thay đổi: “Các ngươi đi diễu hành trước một lần, để ta xem trình độ tới đâu.”

Theo tiếng còi quy luật ‘một, hai, ba, bốn’, đội hình di chuyển. Đi đằng trước Khấu Thu âm thầm nháy mắt với Tả Nhất.

Đầu tiên không nói đến có đều hay không đều, ít nhất đội ngũ nhìn qua rất có tinh thần.

Trong đó có phần lớn là nhờ khuôn mặt của Tả Nhất. Nữ sinh lên tinh thần vì muốn làm Tả Nhất chú ý đến, mà nam sinh thì không muốn thua cuộc.

Đội ngũ đi được một lúc, gân xanh Tả Nhất nhảy dựng. Hắn rốt cục minh bạch vì sao Khấu Thu lại nháy mắt với hắn. Thiếu niên đi đầu hàng chính giữa ngẩng đầu ưỡn ngực đi lỗi nhịp, hướng về phương xa mà đi.

Hắn không muốn nhìn nhưng cũng phải nhìn.

Đối với một quân nhân sống mười mấy năm trong quân đội mà nói, trái tim Tả Nhất bắt đầu rạn nứt.

Hắn ra lệnh, đội ngũ dừng lại, sau đó đi ngược trở về.

Lần thứ hai dừng lại, Tả Nhất đi đến trước mặt Khấu Thu. Khấu Thu vẫn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hình dáng của miệng khi phát âm —

Mắng ta, ta sẽ tìm cha cáo trạng.

Đang muốn nói, Tả Nhất nghẹn một họng, đổi hưởng chỉnh sửa tư thế các bạn học khác.

An Minh mắt mở trừng trừng thấy một cuộc giao dịch ngầm.

Hôm nay chính là buổi chiều khó khăn nhất đối với Tả Nhất. Làm một thủ hạ xứng chức, hắn cảm thấy mình cần phải dạy cho thiếu gia nhà mình cách đi diễu hành cơ bản nhất. Tối nay nhất định phải thuyết phục Khấu Quý Dược đồng ý mới được.

Buổi tối, Khấu gia.

“Lỗi nhịp?”

Khấu Quý Dược nhìn Khấu Thu: “Ngươi xác định?”

Tả Nhất gật đầu.

Khấu Thu mặt không đổi sắc: “Thiên phú của tôi chỉ biểu hiện trên khuôn mặt.”

Khấu Quý Dược ngẫm lại: “Đi vài bước ta xem thử.”

Khấu Thu cởi giầy đi vài bước trên thảm.

Lăng ba vi bộ, không cái nào giống cái nào.

Sau đó dừng lại, thần sắc chân thành tha thiết hỏi Khấu Quý Dược: “Cha, thấy sao?”

Không đành lòng đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ này. Khấu Quý Dược đơn giản phun: “… Còn cứu được.”

Khấu Thu cảm thấy đánh giá này xem như rất cao, khó có khi có người cổ động: “Tôi đi lại vài bước cho hai người xem nhé.”

Vì thế mười phút kế tiếp, thiếu niên đi lỗi nhịp tới tới lui lui hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

Tả Nhất quay đầu, nhìn không được.

Khấu Quý Dược: “Quay lại đây.”

Ô nhiễm tinh thần này, sao có thể chỉ có một người bị tàn phá?

Tả Nhất bất đắc dĩ nghe lệnh, tiếp tục có mắt như mù mà nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.