Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 270: Thăng cấp vùn vụt không ai sánh bằng (16)




Trần Tinh giờ phút này ôm trong lòng Ngữ Yên đang mệt mỏi ngủ say. Đưa nàng trở về phòng, Đặt nàng lên giường, hắn cũng không dám để nàng rời khỏi tầm mắt. Ai biết được nàng có hay không ngốc nghếch chơi trò tự tử?

Không có việc gì làm thế là Trần Tinh bắt đầu nghiên cứu bản thân. Bởi vì hắn đang gặp một rắc rối.

-Haizz, rốt cuộc là cơ thể ta xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ ôm Ngữ Yên thôi là phía dưới lại cứng? Ta khi nào trở nên như vậy?

Hít thở đều đặn suy nghĩ về chuyện khác, rốt cuộc cũng bình thường trở lại. Trần Tinh bắt đầu giết thời gian bằng cách tập trung tinh thần sử dụng giả lập năng lực. Hắn có một ý, nếu giả lập hai hình ảnh 3D sử dụng 2 chiêu thức khác nhau đối chiến với nhau, kết quả sẽ như thế nào?

Mục đích của hắn là khắc phục những điểm yếu của Hàng Long Thập Bát Chưởng của mình. Phải biết Tiêu Phong một người sử dụng chiêu này chiến quần hùng thiên hạ không địch thủ. Nội công thì Trần Tinh không gấp. Hắn còn khoảng 6 tháng nữa để đạt được Bắc Minh Thần Công. Bắc Minh thần công muốn tu luyện phải tự phế nội công của mình nếu không sẽ tẩu hoả nhập ma. Như vậy luyện nội công để làm gì?

Tập trung tinh thần, 2 hình ảnh 3D xuất hiện, một sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng, một khác sử dụng Thiết Sa chưởng, ban đầu hình ảnh 3D bị hành sml nhưng dựa theo đó, Trần Tinh lại ghi chép yếu điểm lại, rồi bổ sung vào, hắn cứ như khách xem kịch vậy, thấy rõ yếu điểm của một người rồi nói cho người đó. Cứ như vậy cho đến khi Ngữ Yên sắp thức dậy hắn mới dừng lại.

Hàng Long Thập Bát Chưởng đã cải tiến tìm ra được hơn 56 chỗ thiếu sót và còn đang cần hoàn thiện nữa. Tạm dẹp chuyện này sang một bên, trước mắt an ủi cô nàng này một thoáng trước tính sau

-Ngữ Yên, ta biết bây giờ muội tâm trạng không được tốt lắm, nhưng đôi khi cuộc sống phải có những chướng ngại vật làm muội vấp ngã, đó là điều tất yếu. Nó sẽ làm muội học được một bài học và kiên cường đi hết chặng đường của đời mình. Vấp ngã ở đâu thì hãy đứng lên ở đó, người như vậy không đáng cho muội yêu thương, rồi muội sẽ tìm được hạnh phúc thật sự cho riêng mình.

Trần Tinh nhìn thấy Ngữ Yên đã tỉnh dậy nhưng bộ dáng rất tiều tụy, đôi mắt không còn lung linh nữa mà giờ đã đỏ hoe lên vì khóc quá nhiều, hắn sợ cô nàng này sẽ thật tự tử.

-Trần Tinh đại ca, huynh thích ta sao?

Ngữ Yên im lặng trong chốc lát rồi nhìn Trần Tinh hỏi

-Thích!

Trần Tinh chăm chú nhìn nàng vài giây sau đó nói.

Ngữ Yên nhìn hắn chăm chú sau đó từ từ tự giải khai quần áo của nàng, cho đến khi trước ngực lộ ra hai ngọc phong trắng noãn với nụ hồng trung tâm. Lúc này Ngữ yên mới mở miệng

-Trần Tinh đại ca, mau yêu ta đi!

Từ đầu đến cuối Trần Tinh không làm gì cũng không nói gì, hắn nhìn Ngữ Yên hành động chẳng có gì là xung động nhào tới mà thay vào đó là ánh mắt thương tiếc.

-Ngữ Yên muội, không cần phải tự hành hạ mình như vậy, ta không có quyền phát xét tình yêu của muội nhưng muội không nên tìm một người thay thế để lắp đầy khoảng trống trong tim mình. Như vậy, khi tỉnh táo rồi, không chỉ bản thân muội đau khổ mà còn liên luỵ thêm người khác. Một mối quan hệ không rõ ràng và không dựa trên cơ sở tình yêu sẽ không vững chắc được.

Trần Tinh vừa nói vừa giúp nàng khoát áo vào, nếu như hắn nhào tới như vậy hắn sẽ thẹn với lòng mình cũng như có lỗi với Ngữ Yên.

-Trần Tinh đại ca, ta không đẹp sao?

-Muội rất đẹp, nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, nếu như bây giờ ta lấy đi trong sạch của muội, vậy ngày mai thức dậy sẽ như thế nào khi muội đối mặt ta? Muội sẽ yêu ta sao? Tình yêu không phải vậy! Đừng suy nghĩ nhiều, sau cơn mưa cầu vòng sẽ xuất hiện. Để ta nói người chuẩn bị vài món ăn cho muội.

Trần Tinh thở dài nói vỗ vỗ vai Ngữ Yên, nàng cúi đầu im lặng hai tay ôm chặt áo khoát. Thấy vậy Trần Tinh chuẩn bị rời đi. Nhưng cánh tay của hắn đã bị Ngữ Yên giữ chặt lại

-Đừng đi, Trần Tinh đại ca, ta không đói, huynh ở lại với ta được không? Ta sợ, ta cảm thấy rất cô đơn.

-Nhưng mà, muội không sợ...? Haizz, thôi được rồi, ta sẽ không đi đâu, nhưng muội nhất định phải ăn cái gì đó trước đã

Trần Tinh nhìn ánh mắt nàng đành chấp nhận, hắn vỗ tay nàng rồi đi ra cửa gặp được một hạ nhân đang bưng đồ ăn lại, chắc là Lý Thanh La sai người chuẩn bị. Thấy vậy Trần Tinh cũng bưng vào, tình trạng Ngữ Yên hiện tại, đương nhiên là Trần Tinh đút nàng ăn rồi. Sau khi Ngữ Yên ăn xong nàng ngồi dựa lưng vào tường, chăm chú nhìn Trần Tinh ăn cơm.

Đôi mắt nàng cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Rồi nàng không hiểu sao bắt đầu so sánh Trần Tinh cùng biểu ca nàng. Điều làm nàng giật mình là về mọi mặt biểu ca nàng không bằng một gốc Trần Tinh, võ công ở đây nàng không đem ra so sánh, bởi vì nàng cứ cho là Trần Tinh không biết võ công, nhưng thật ra hắn bây giờ một quyền cũng có thể bạo đầu Mộ Dung Phục, nữ nhân dịu dàng, hiền lành như Ngữ Yên, đôi khi những quan tâm nhỏ thôi cũng sẽ khiến nàng rung động, đâu cần phải là anh hùng hào kiệt. Nếu không Đoàn Dự làm sao phao được nàng? Đáng tiếc là kết quả 2 người cũng không sống chung với nhau được. Bây giờ có Trần Tinh xuất hiện nên Đoàn Dự chỉ là vai hề thôi.

Sau khi ăn xong tất cả, Trần Tinh thu dọn lại sau đó bắt đầu nhìn Ngữ Yên. Bất đắc dĩ, Trần Tinh có hơi xấu hổ gãi đầu nói

-Ngữ Yên muội, muội không mặc quần áo chỉnh tề lại sao?

Nghe được Trần Tinh, Ngữ Yên cũng có chút luống cuống tay chân, mãi suy nghĩ nàng quên luôn việc này, sau một lúc chỉnh chu trang phục. Trong phòng lại thoáng im lặng trở lại.

-Ngữ Yên muội, ban nãy ta nghĩ muội nói ta ở đây chỉ là do muội nhất thời hồ đồ thôi chứ? Nếu ta ở đây, như vậy sẽ ảnh hưởng danh tiếng của muội. Chuyện này không tốt lắm.

-Trần Tinh đại ca, huynh thật thích ta sao? Huynh sẽ chăm sóc ta sao?

Ngữ Yên không trả lời Trần Tinh mà hỏi ngược lại hắn.

-Nếu những lời này muội đã suy nghĩ kỹ và không phải nhất thời hồ đồ thì ta sẽ trả lời muội. Muội thật sự muốn hỏi?

-Phải!

Trần Tinh nghiêm túc nhìn nàng nói, Ngữ Yên cũng kiên định gật đầu

-Ta sẽ!

Không cần nhiều lời hoa ngữ, chỉ hai từ thôi cũng đủ để Ngữ Yên cảm thấy yên tâm. Đôi khi nữ nhân không cần những lời nói ngọt ngào mà là hành động chứng minh!

-Vậy được rồi, Trần Tinh đại ca, đêm nay huynh ngủ cùng có được không? Sau này ta sẽ là nữ nhân của huynh!

-Ngữ Yên muội, ta không muốn lừa dối muội, mặc dù ta thích muội nhưng ta không yêu muội, thích và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ta yêu một người con gái khác.

Ngữ Yên nghe hắn nói vậy ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, thân hình cũng run run, gương mặt thoáng cái trắng bệch, bờ môi mấp máy giọng run hỏi

-Trần Tinh đại ca...cám ơn huynh đã không lừa dối ta,...cô gái huynh yêu chắc hạnh phúc lắm!

-Không, muội sai rồi, ta không phải hoàn hảo, nhìn cô ấy chết trước mặt ta. Ta chẳng thể làm được gì cả. Ta rất vô dụng..!

Hắn có chút bi thương nói. Nhưng cũng không lâu liền bình thường trở lại.

Ngữ Yên nghe như vậy, tâm tình cũng không khá hơn chút nhưng không còn buồn nữa mà thay vào đó là áy náy.

-Xin lỗi, Trần Tinh đại ca, ta không cố ý. Sau này ta sẽ chăm sóc cho huynh!

Không biết sao Ngữ Yên bỗng thốt lên như vậy. Nàng cũng bối rối sau khi nói xong.

Trần Tinh cũng thoáng bất ngờ, rồi hắn mỉm cười nói

-Xem ra sau này ta mới là người cần được chăm sóc đây!

Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, mãi cho đến khuya mới dừng lại. Bầu không khí trở nên xấu hổ. Trần Tinh cũng không nói nhiểu nữa, hắn cởi trang phục ngoài ra rồi lên giường ngủ. Chỉ đơn giản ngủ thôi.

Tối hôm đó, tiếng rên rỉ vang lên kèm theo dấu ấn màu đỏ trên giường chứng tỏ Ngữ Yên đã trở thành nữ nhân của hắn. Không cần phải suy nghĩ thêm, nếu thật sự là nam nhân sẽ không cưỡng lại được dụ hoặc này, trừ phi hắn là thái giám, đáng tiếc Trần Tinh không phải..... huống hồ, hắn còn bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác, cho nên điều này cũng không có gì bàn cãi.

Trần Tinh không quên vận dụng Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh. Công pháp tốt cho cả hai người sao lại không thử? Nhưng đêm cũng đã khuya nên hắn cũng không tìm hiểu công dụng của nó.

Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.