Vợ ma thật đẹp: Án mạng đêm tân hôn

Chương 21: Không có con




Sở Thánh Hạo ôm Ngọc Linh Nhi lên long sàng, hai ba lần giật xuống quần áo của Ngọc Linh Nhi. "Những nữ nhân kia làm sao bằng Linh Nhi! Trẫm hiện tại rất muốn ngươi!" Thấy áo quây trên bộ ngực đầy đặn của nàng, hắn liếm liếm môi.

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi hờn dỗi. "Ư!" Rên khẽ một tiếng, cảm thấy bàn tay to của Sở Thánh Hạo đã muốn phủ lên đẫy đà trước ngực nàng.

"Trẫm vẫn thích thân hình của Linh Nhi! Mỗi lần đều làm cho trẫm vui mừng thật sự!" Sở Thánh Hạo tà mị cúi đầu cắn nàng.

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi hít sâu một hơi." Linh nhi có chính sự tìm ngươi!"

"Chờ trẫm vui vẻ rồi cùng Linh Nhi nói chuyện chính sự sau!" Sở Thánh Hạo đặt lên thân thể nàng, kiên đĩnh lửa nóng trực tiếp xỏ xuyên qua nàng.

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi nắm chặt sàng đan, thật lớn của hắn làm cho nàng có chút đau sót. Sở Thánh Hạo luôn luôn chỉ lo mình vui vẻ, chưa bao giờ bận tâm cảm thụ của người khác.

Trước mắt Ngọc Linh Nhi đột nhiên hiện lên khuôn mặt tà khí tuấn lãng của Sở Húc Nhật, Húc Vương cho tới bây giờ đều là ở nàng thực sung sướng mới tiến vào nàng. Làm cho nàng cảm thấy thoải mái cùng khoái hoạt, chưa từng có làm cho nàng đau quá. Cùng Húc Vương ở chung một chỗ, nàng vui vẻ!

Lúc này Sở Thánh Hạo đối đãi thô bạo, làm cho Ngọc Linh Nhi đột nhiên sinh ra rất nhiều phản cảm, trong miệng phát ra rên rỉ cũng vì cố lấy lòng Sở Thánh Hạo mà cố ý sử dụng.

Trước kia Sở Thánh Hạo vắng vẻ làm cho nàng buồn bực không vui, chưa thỏa mãn dục vọng! Từ khi cùng Sở Húc Nhật có tầng quan hệ ái muội kia, nàng đột nhiên cảm thấy thực bài xích bị Sở Thánh Hạo đòi hỏi như vậy!

Hắn chưa bao giờ quý trọng thương yêu thân thể của nàng, cũng không lo lắng nàng có thể lập tức thừa nhận hay không. Luôn bằng vào yêu thích của mình mà tùy ý làm bậy!

"Linh nhi tựa hồ có chút không yên lòng?" Sở Thánh Hạo cảm giác Ngọc Linh Nhi có chút thất thần, dùng sức đâm chọc nàng.

"Ách!" Ngọc Linh Nhi kêu đau, "Hoàng thượng! Ngươi làm đau Linh Nhi rồi!" Nàng biết mình không thể thất thần nữa, Sở Thánh Hạo tâm tình bất định, nói không chừng sau đó sẽ trở mặt!

Ngọc Linh Nhi lập tức uốn éo dùng hai chân cuốn lấy thắt lưng rắn chắc của Sở Thánh Hạo!

"Hoàng thượng! Trong lòng Linh Nhi có việc! Không có hảo hảo hầu hạ hoàng thượng! Là Linh Nhi không đúng! Linh Nhi thề, nhất định khiến hoàng thượng thoải mái! Làm cho hoàng thượng vui vẻ!" Nói xong ôm lấy cổ Sở Thánh Hạo, dâng lên nụ hôn của nàng.

Sở Thánh Hạo tà nịnh cười ra tiếng, thắt lưng bụng dùng sức, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ngọc Linh Nhi ở lúc hắn dùng lực đánh sâu vào, rất nhanh đến đạt đến đỉnh!

Sở Thánh Hạo vừa lòng nhìn Ngọc Linh Nhi xụi lơ ở dưới thân mình, nhưng hắn không tính buông tha nàng, trở mình nàng lại, càng thêm dùng lực rong ruổi.

"Hoàng thượng! Tha Linh Nhi!" Một thời gian trôi qua, Ngọc Linh Nhi không biết mình bị đưa lên vài lần cực lạc cao nhất. Nhưng Sở Thánh Hạo vẫn như cũ không buông tha nàng, ở trong thân thể của nàng đánh thẳng về phía trước! Nàng thật sự không nhịn được sóng triều không ngừng đánh úp lại, ngăn không được cầu xin tha thứ.

Sở Thánh Hạo đột nhiên rút ra lửa nóng của hắn, Ngọc Linh Nhi đang cảm giác mình đã muốn giải thoát, sau đó hắn lại dùng lực vọt tiến vào.

"Hoàng thượng!" Nàng thét chói tai, “Linh nhi không được!"

Sở Thánh Hạo thấy nàng thật sự sắp ngất, động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng kêu rên một tiếng, cực nóng chiếu vào trong thân thể Ngọc Linh Nhi.

Ôm eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, Sở Thánh Hạo cúi đầu cắn cắn vai ngọc của nàng.

"Linh nhi nói tìm trẫm có chuyện?"

"Dạ!" Cả người Ngọc Linh Nhi đau nhức. Không biết vì sao, từ khi nàng quan hệ với Húc Vương, nàng đối với Sở Thánh Hạo sủng hạnh cảm thấy rất không bình tĩnh. Hơn nữa hắn thích làm nhục với nữ nhân, không hành hạ ngươi cả người đau nhức, một thân dấu vết xanh tím sẽ không bỏ qua!

Bàn tay Sở Thánh Hạo ở trước ngực của nàng vỗ về chơi đùa, “Rốt cuộc là chuyện gì làm cho Linh Nhi tự mình chạy đến tẩm cung của trẫm?"

Ngọc Linh Nhi nghĩ tới Sở Mị Dạ! Vốn tưởng hung hăng ở trước mặt Sở Thánh Hạo cáo trạng hắn, nhưng lúc này thậm chí có chút không đành lòng.

"Linh nhi!" Bàn tay to của Sở Thánh Hạo dùng sức, bộ ngực sữa tuyết trắng của Ngọc Linh Nhi lập tức xuất hiện một mảnh dấu đỏ.

Ngọc Linh Nhi đau đớn, "Hoàng thượng! Là Sở Vương!"

Hả? Ánh mắt Sở Thánh Hạo có chút tối tăm, “Sở Vương làm sao vậy?" Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên vai thơm của nàng, cúi đầu, dùng răng nanh cắn vai thơm của nàng, lưu lại một dấu răng.

Cả người Ngọc Linh Nhi run run, nhịn xuống đau đớn.

"Sau tân hôn Sở Vương đã đem Vương Phi kia biếm đến thanh lâu, việc kia đã muốn trở thành toàn bộ trò cười cho dân chúng Mặc thành! Nay hắn lại đón nữ nhân kia trở về Vương Phủ! Điều này làm cho dân chúng Mặc thành nhìn hoàng tộc chúng ta ra gì a? Linh nhi chỉ là muốn quét dọn họa thủy có thể hại mặt mũi hoàng tộc, nhưng Sở Vương lại vì nữ nhân kia xuất đầu, giết người bên cạnh Linh Nhi!" Ngọc Linh Nhi nghĩ đến thủ hạ của mình bị Sở Mị Dạ giết chết, trong lòng nhiều hơn một tia phẫn hận!

Ánh mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo híp lại một chút, "Linh nhi có ý trẫm làm cho thay ngươi hết giận? Nhưng trẫm không thể vì nô tài này mà trách tội đệ đệ của mình!"

"Hoàng thượng! Linh nhi không phải muốn tìm Sở Vương trút giận! Chẳng qua là cảm thấy nữ nhân trong phủ Sở Vương chính là họa thủy! Nàng sẽ làm mất mặt hoàng thất!" Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc trong thanh thuần lộ ra quyến rũ xinh đẹp cùng dáng người lung linh làm người tức giận của Thủy Liên Y! Không khỏi ghen ghét.

Họa thủy? Trên mặt Sở Thánh Hạo lộ ra nghiền ngẫm! Nữ nhân có thể được Ngọc Linh Nhi xưng là họa thủy sẽ là bộ dáng gì nha?

Ngọc Linh Nhi ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt hiếu kỳ của Sở Thánh Hạo, trong lòng nàng đột nhiên có một tia vui sướng khi người gặp họa. Nếu Sở Thánh Hạo coi trọng nữ nhân kia, đừng nói là Sở Vương, Húc Vương, chỉ sợ không người nào dám nói ra chữ không!

"Thật sự có họa thủy như vậy?" Đôi mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo trở nên thâm thúy.

"Hoàng thượng! Ngươi nếu không tin lời Linh Nhi, đại khái có thể tự mình nhìn xem! Nữ nhân mệ hoặc Sở Vương, trên người mị hoặc dụ dỗ cũng không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh!"

Ngọc Linh Nhi nhìn đến hứng thú của Sở Thánh Hạo bị quyến rũ.

"Cho tới bây giờ trẫm còn chưa nghe thấy Linh Nhi khen nữ nhân khác bao giờ!" Hắn xấu xa bắt lấy đẫy đà của nàng.

"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi hít sâu một hơi, cảm thấy chỗ đùi mình lại bị cái gì chĩa vào. Hắn không phải nhanh như vậy đã khôi phục!" Hoàng thượng! Tháng sau là đại thọ của Thái Hậu, không bằng làm cho Sở Vương mang theo Vương Phi kia của hắn tiến cung! Đến lúc đó hoàng thượng có thể tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là mỹ nữ tuyệt sắc chân chính!"

"Ồ! Hoàng hậu hi vọng trẫm nhìn đến phi tử của Sở Vương như vậy sao?" Sở Thánh Hạo đem Ngọc Linh Nhi xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía chính mình, ở phía sau của nàng, đột nhiên xỏ xuyên qua nàng.

"Ách!" Ngọc Linh Nhi nắm tay lại chau mày. Sở Thánh Hạo này không biết có phải quái thai trời sinh hay không, cái chỗ kia lớn hơn nhiều so với nam nhân bình thường, hơn nữa tựa hồ vĩnh viễn không biết mỏi mệt.

Khi hắn va chạm, Ngọc Linh Nhi cảm giác mình muốn bay đi ra ngoài, một bên rên rỉ, một bên cầu xin.

"Hoàng thượng! Linh nhi còn lời muốn nói!"

"Linh nhi còn muốn nói điều gì!" Động tác của Sở Thánh Hạo càng lúc càng nhanh, hắn thích xem đến nữ nhân ở dưới thân thể của hắn cầu xin, thích xem đến nữ nhân bị hắn biến thành khóc!

"Hoàng thượng! Sở Vương đối nữ nhân kia phi thường che trở! Chỉ sợ đến lúc đó không chịu mang người đến!"

"Ồ?" Động tác của Sở Thánh Hạo có chút thong thả, đột nhiên lộ ra một chút cười tà" trẫm có biện pháp nhìn thấy nữ nhân mà Linh Nhi cũng khen ngợi kia!" Nói xong động thân một cái.

Ngọc Linh Nhi bị hắn biến thành trên mặt lộ ra đau đớn, nhưng lập tức dùng tươi cười khi gian kế thực hiện được che dấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.