Vợ ma thật đẹp: Án mạng đêm tân hôn

Chương 17: Muốn anh đút cho em ăn sao?




Hai người cưỡi ngựa trở lại vương phủ, sắc trời đã tối.

Sở Mị Dạ từ trên ngựa ôm Thủy Liên Y xuống, nàng nửa bám vào trên người của hắn. Dù sao thân thể trọng thương mới vừa phục hồi như cũ, một ngày bôn ba khiến nàng có chút mệt mỏi.

Ôm nàng trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng thả nàng vào trên giường.

"Vương gia!" Tiểu Kinh cuống quít quỳ xuống với Sở Mị Dạ.

"Đứng lên! Lần sau không cần đa lễ như vậy!" Sở Mị Dạ phất tay ra hiệu cho Tiểu Kinh, trả lại cho nàng một ân điển to lớn! Khiến Tiểu Kinh thụ sủng nhược kinh!

Hắn nhìn về phía Thủy Liên Y, phát hiện nàng có chút mỏi mệt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thương tiếc, "Tiểu Y ngươi nghỉ ngơi trước!" Dứt lời xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Sở Mị Dạ rời đi, Thủy Liên Y cong môi, vừa rồi còn dịu dàng hơn mạng, hiện tại lạnh nhạt như vậy.

Thủy Liên Y nằm lỳ ở trên giường, vẫn còn tức giận vì sự lạnh nhạt của Sở Mị Dạ.

Tiểu Kinh nhiều chuyện nhìn nàng cười hề hề.

"Ánh mắt của muội là gì?" Thủy Liên Y liếc nàng một cái.

"Tiểu thư! Vương gia dẫn người đi đâu? Các người có xảy ra chuyện gì hay không?" Tiểu Kinh cười gian.

"A! Đồ bà tám!" Thủy Liên Y kéo Tiểu Kinh té nhào vào trên giường thọt lét nàng.

"Tiểu thư tha mạng a!" Tiểu Kinh cười đến không thở nổi.

Thấy Tiểu Kinh cầu xin tha thứ, nàng dừng động tác trên tay lại. "Dĩ nhiên cái gì cũng không có xảy ra!" Có chút tức giận, mắng xong nằm lỳ ở trên giường.

Cái gì cũng không có xảy ra? Tiểu Kinh há to miệng, thiếu chút nữa nhét ngón tay vào trong miệng.

"Ánh mắt vương gia nhìn người không đúng lắm! Làm sao có thể không xảy ra chuyện gì với người!"

Không đúng? Không đúng chỗ nào? Thủy Liên Y càng thêm căm tức.

"Hắn nhìn cũng chưa nhìn ta một cái đã đi! Muội cũng không phải là không thấy!"

"Tiểu thư! Người tức giận à??" Tiểu Kinh nhìn Thủy Liên Y quệt mồm, "Vương gia nói để cho người nghỉ ngơi trước! Hắn quan tâm người nhiều hơn! Thấy người mới vừa phục hồi như cũ, sợ người mệt mỏi! Lúc vương gia đi rõ ràng là thâm tình khẩn thiết nhìn người. Sao người lại nói nhìn cũng không nhìn người một cái! Tiểu thư! Người đừng không có lương tâm như vậy!"

Hử? Có sao? Hắn có thâm tình khẩn thiết nhìn nàng? Thủy Liên Y hồi tưởng, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi, nàng chỉ nhớ hắn xoay người rời đi. Chỉ nhớ rõ hắn nói một câu bảo nàng nghỉ ngơi trước! Hắn không thâm tình ngắm nhìn nàng, cũng không ngọt ngào từ biệt nàng, đừng nói gì đến lời ngon tiếng ngọt!

Thật.... Nàng thật đúng là mệt mỏi! Ngáp một cái, Thủy Liên Y gối đầu lên gối, nằm ở trên giường o o ngủ thiếp đi!

Nhìn dáng vẻ tiểu thư, Tiểu Kinh lắc đầu một cái, đắp chăn lên cho nàng!

Đầy sao lóe lên trên trời, ánh trăng sáng tỏ.

Sở Mị Dạ cho lui thị vệ, một mình ngồi ở trong đình viện.

Lúc này giữa hè, cả vườn xuân sắc, trăm hoa đua nở, trong không khí ban đêm mang theo một loạt mùi hoa.

Trong đầu hắn, trước mắt của hắn, hoảng hốt đều là gương mặt của tiểu nữ nhân đó, xua không đi đuổi không đi!

Nguyên lai mình trúng tình độc của nàng thật sâu!

Khi đưa Thủy Liên Y trở về phòng, hắn nhịn rất khó chịu! Ở dã ngoại, hắn thiếu chút nữa muốn măm măm nàng! Sự đau đớn này đã hành hạ hắn như khốc hình trong suốt đường cưỡi Truy Tinh về!

Sắc mặt của Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười, nàng có tính cách hoạt bát, dáng vẻ thô lỗ, coi như đụng phải tổn thương cũng có thể ương ngạnh kiên cường đối mặt, thật khiến cho hắn mở rộng tầm mắt. Bị qua hình phạt như vậy, đừng nói một cô gái yếu đuối, coi như là đại nam nhân cũng phải thật lâu mới có thể vuốt xuống tổn thương trong lòng!

"Tay ta cầm Lưu Tinh Loan Nguyệt Đao, hô khẩu hiệu vang dội.

Phía trước là người phương nào báo danh ra, có gan thì ngươi đừng chạy

Cả đời ta trên ngựa chiến đao phiêu, gặp qua anh hùng cúi xuống eo thon nhỏ

Vượt nóc băng tường có thể bay rất cao, ta ngồi thuyền luyện tập trôi trên nước

A ~~~~~ cánh rừng to lớn thật có nhiều chim...................... "

Không biết vì cái gì, Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ngâm nga bài hát ban ngày Sở Liên Nhi dạy cho hắn!

Bành bạch! Truyền đến thanh âm vỗ tay.

Quay đầu lại, thấy Thủy Liên Y đứng ở phía sau hắn.

"Đã trễ thế này! Sao nàng không ngủ?" Thấy nàng mặc y phục mỏng manh, hắn thương tiếc đi qua ôm nàng.

"Vốn là ngủ một giấc! Chỉ là ngủ quá sớm! Hiện tại tỉnh rồi không ngủ được!" Thủy Liên Y nháy nháy mắt nhìn hắn! "Vừa rồi chàng hát thật dễ nghe!" Đột nhiên ôm lấy cổ của hắn, không thể không biết tư thế có chút mập mờ.

Ừ! Thân thể mềm mại của nàng dính vào trên ngực của hắn, khiến cho hắn khó thở.

"Ta hát đúng không?" Sở Mị Dạ mất hồn nhìn chằm chằm tròng mắt linh động của nàng.

Nhìn miệng lúc mở lúc khép của hắn, nhớ tới nụ hôn ban ngày.

Thủy Liên Y đột nhiên liếm cánh môi, nuốt nước miếng.

"Hát rất khá nghe!"

Nhìn động tác lơ đãng của nàng, trong nháy mắt Sở Mị Dạ bị thiêu đốt, ôm nàng thật chặt.

"Nợ vương phi thiếu ta, tối nay có thể thực hiện không?" Hô hấp của hắn có chút gấp gấp gấp.

Thiếu hắn? Thực hiện? Cái gì? Lúc Thủy Liên Y ngây ngốc, Sở Mị Dạ đã ôm lấy nàng, đi về phía phòng ngủ của mình.

Phòng tao nhã, trang sức cổ kính, còn có giường mềm nhũn.

Sở Mị Dạ đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng, đặt Thủy Liên Y nhè nhẹ lên giường.

Gối lên gối gốm sứ lành lạnh, thân thể Thủy Liên Y chấn động một cái.

Ừ! Tối nay, muốn XXOO với hắn sao? Trong lòng có chút hưng phấn, có chút vui sướng, còn có chút sợ.

Mặc dù trong nửa tháng nàng bị thương, Sở Mị Dạ đều ở gian phòng của nàng ôm nàng ngủ, nhưng.... Hôm nay không khí rất không giống!

Sở Mị Dạ cởi quần áo của mình xuống, lộ ra thân thể bền chắc khôi ngô, bờ vai của hắn rộng, lồng ngực bền chắc, có eo hoàn mỹ và cái mông siêu cấp có lực hút, và.... Ừ.... Mặt của nàng đỏ.

Hắn từ từ cởi áo khoác mỏng manh của nàng xuống, khi ngón tay thon dài đi tới trước ngực nàng, có chút phát run.

"Chàng sợ sao?" Thủy Liên Y chống thân thể lên, mắt nhìn chằm chằm dáng người không có một tí thịt dư của hắn, nhíu mày thị uy với hắn.

Sợ? Khóe miệng Sở Mị Dạ khẽ động, sao tiểu nữ nhân này lại cho là hắn sợ, dù hắn sợ, cũng chỉ sợ làm đau nàng!

Nắm cái ót nàng, cúi đầu hôn nàng, khẽ liếm môi nàng.

Ừ! Nụ hôn của hắn luôn có thể khiến cả người nàng nóng bỏng, tựa hồ không cam lòng hắn luôn chủ đạo đại cục, Thủy Liên Y ôm cổ của hắn túm lấy hắn, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

"Vương phi!" ánh mắt Sở Mị Dạ nóng hừng hực, nàng đã thiêu hắn!

Thủy Liên Y dùng ngón tay ngăn ở trên bờ môi của hắn "Gọi ta bảo bối! Tiểu Dạ thân yêu!"

Ách! Hắn trợn to hai mắt, quá buồn nôn hắn gọi không ra. Chỉ cười nhẹ.

Thấy hắn khó xử như thế, "Vậy.... Cứ gọi Tiểu Y!" Nàng đã nhượng bộ rồi, thật sự không thích hắn gọi nàng vương phi.

Sở Mị Dạ cười, lật người đè nàng ở dưới.

"Bảo bối!" Nhẹ giọng kêu một tiếng, hắn ngượng ngùng cười, mặt cũng có chút đỏ.

Thủy Liên Y ôm cổ của hắn, ngẩng đầu hôn hắn, nàng thích xem hắn đỏ mặt, thích xem hắn cười.

Sở Mị Dạ cởi áo ngực nàng xuống, khi phần mềm mại kia dán lên ngực hắn, hắn rên rỉ.

Nụ hôn của hắn mang theo dòng điện nhè nhẹ, một đường điện giật phần đẫy đà của nàng.

Ừ! Thủy Liên Y hơi bị đau kêu một tiếng, ngón tay của hắn dẫn đầu tiến vào lãnh địa.

"Đau sao?" Nơi đó của hắn đã sục sôi ý chí chiến đấu, nhịn được không tiến chỉ là sợ tổn thương tới nàng. Hôm đó ở suối nước nóng nàng bất tỉnh, khiến cho hắn vẫn còn sợ hãi.

Ừ! Nàng muốn gật đầu nói cho hắn biết sẽ đau! Nhưng chợt lắc đầu, lần thứ hai, sẽ không đau, nàng có thể thích ứng!

"Ca ca ngươi to gan đi về phía trước... Chớ quay đầu về!!!" Nàng rướn cổ họng hát một câu.

Sở Mị Dạ thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, không khí thật tốt bị tiếng hát của nàng hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.