Vợ ma thật đẹp: Án mạng đêm tân hôn

Chương 14: “Tôi tin tưởng anh”




Sở Mị Dạ cưỡi Truy Tinh của hắn, lao ra Vương Phủ! Ở trước cửa Sở Vương phủ, thấy được Sở Húc Nhật ngồi ở trên lưng ngựa.

"Vương huynh chính là muốn đi hoàng cung?" Sở Húc Nhật cưỡi ngựa ngăn ở trước mặt của hắn.

Sở Mị Dạ không nói được lời nào, gật gật đầu, trên mặt thô bạo tối tăm thật giống như là muốn mang binh đi đánh giặc.

Nhìn vẻ mặt nổi giận của vương huynh, trong lòng Sở Húc Nhật chấn động một cái, tình huống tựa hồ có chút không ổn, chẳng lẽ Thủy Liên Y có gì nguy hiểm?

"Đi tìm hoàng hậu sao?"

Sở Mị Dạ sửng sốt một chút "Làm sao đệ biết? Hoặc là nói, đệ biết cái gì?" Hắn chưa từng cường thế đối đãi với đệ đệ của mình như vậy, ngay cả khi Thủy Liên Y bị khi dễ cũng không có! Nhưng vừa nghe Sở Húc Nhật nhắc tới hoàng hậu, hắn không ngăn được tức giận.

Sở Húc Nhật giục ngựa ngăn hắn "Vương huynh! Vẫn là quên đi! Nàng dù sao cũng là hoàng hậu! Huynh tìm nàng có thể làm gì?"

Vẻ mặt Sở Mị Dạ lạnh lùng "Ý của đệ, thật là Ngọc Linh Nhi làm?" Vốn đang không xác nhận, lúc này nghe ý của Sở Húc Nhật, Ngọc Linh Nhi kia đúng là thủ phạm!

"Vì một nữ nhân không đáng!" Sở Húc Nhật chuẩn bị ngăn trở đến cùng!

"Bổn vương cho rằng đáng giá! Tránh ra!" Hai hàng lông mày của Sở Mị Dạ nhíu chặt.

Cơ thịt trên mặt Sở Húc Nhật run rẩy một chút, "Vương huynh! Hiện tại hoàng thượng ở Phượng Vũ cung. Huynh đi có thể làm cái gì? Huynh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ huynh muốn hoàng thượng trừng phạt hoàng hậu của hắn? Hay huynh muốn bị đeo lên tội đại nghịch bất đạo bị trục xuất ra Mặc thành? Nếu không muốn kinh động mẫu hậu, khuyên huynh đừng nên đi! Thái độ hoàng thượng đối với huynh, huynh hẳn rõ ràng hơn ai khác!"

Sở Mị Dạ nhìn chằm chằm mặt đệ đệ "Con tiện nhân Ngọc Linh Nhi kia, bổn vương muốn nàng cũng thể nghiệm cái loại thống khổ nhận hết hình phạt này! Làm cho nàng sống không bằng chết!" Hốc mắt đột nhiên có chút nóng rực, tiểu nữ nhân kia bị thương tổn làm cho hắn đau lòng. Vết thương đầy người kia rốt cuộc đã làm cho nàng trải qua bao nhiêu đau đớn!

Sở Húc Nhật theo dõi mặt hắn "Nếu vương huynh không muốn hoàng thượng dùng biện pháp đồng dạng đối với nữ nhân của huynh, huynh nên đợi thương thế nàng tốt lên rồi sau đó tính tiếp! Có liên quan đến mặt mũi của hoàng thất, vương huynh cảm thấy là một nữ tử thanh lâu quan trọng? Hay hoàng hậu quan trọng? Nơi này là Mặc thành không phải Uyên thành! Vương huynh, nơi này chính là nơi ở của hoàng thượng!"

Nhìn đến sắc mặt Sở Mị Dạ, Sở Húc Nhật tiếp tục nói với hắn, "Mẫu hậu đã sớm nói, sẽ không để cho ngươi nạp Thủy Liên Y làm phi một lần nữa! Hoàng hậu là người của hoàng thượng, ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ đứng ở bên ngươi? Hay mẫu hậu sẽ đứng ở bên ngươi? Đến lúc đó nữ nhân của ngươi chỉ sợ chết thảm hại hơn!"

Hắn nói rất đúng, trong cung đình mỗi ngày chết vài người rất bình thường, mạng người như cỏ rác!

Vì mặt mũi hoàng tộc, đừng nói là nữ nhân mà Vương gia sủng ái, chẳng sợ hoàng thượng yêu nhất, nên hy sinh sau đó cũng phải hy sinh. Huống hồ, hiện tại thân phận của Thủy Liên Y không minh bạch, nói là Vương Phi lại vào thanh lâu. Chuyện hủy hoại danh dự hoàng tộc như vậy, áp còn áp không được, hoàng thượng và Thái Hậu như thế nào lại cho Sở Mị Dạ vì một nữ nhân thân phận không rõ mà chỉ trích hoàng hậu?

Sở Mị Dạ cố chấp giục ngựa chuẩn bị rời đi, tuy rằng bị ngăn cản, nhưng là tâm ý của hắn đã quyết, không tra tấn Ngọc Linh Nhi bằng phương pháp như vậy, hắn thực xin lỗi nữ nhân của mình!

"Vương gia!" Lúc này bên trong phủ truyền đến tiếng kêu, Trình Ngự Thiên đuổi tới. "Tam vương gia!" Nhìn đến Sở Húc Nhật ở đó, không khỏi thi lễ.

"Làm sao vậy?" Sở Mị Dạ nhíu mày.

"Vương gia! Tiểu Kinh khóc lóc chạy đến tìm ngài! Vương Phi hiện tại đang sốt rất cao!" Giọng điệu của Trình Ngự Thiên thực vội. "Ta tìm ngài khắp nơi, có người nói nhìn đến ngài cưỡi ngựa ra phủ!"

Tiểu Kinh đồng thời đuổi tới theo, nhìn đến Tam vương gia ở đó, nàng sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

"Vương gia! Mau cứu cứu tiểu thư!" Tiểu Kinh kêu khóc khẩn cầu, "Tiểu thư sốt rất cao! Hô hấp khó khăn!"

Sắc mặt Sở Mị Dạ kịch biến, nhảy xuống ngựa, rất nhanh chạy về phủ. Ngọc Linh Nhi chết tiệt, về sau cùng nàng tính sổ!

Sở Húc Nhật sửng sốt một chút, không biết vì sao cũng nhảy xuống ngựa, đi vào theo.

Sở Mị Dạ chạy đến phòng ngủ, vọt tới bên giường.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ kêu to đem nữ nhân thở dốc dồn dập trên giường ôm vào trong ngực, trên người nàng nóng quá, đỏ rừng rực giống như con tôm bị nấu chín. "Người tới! Đứng ở đó làm gì! Đi tìm ngự y! Đi lấy nước tới!"

Bọn nha hoàn đều luống cuống tay chân chạy vào chạy ra, bưng tới một chậu nước ấm, Sở Mị Dạ cùng Tiểu Kinh thay Thủy Liên Y lau chùi thân thể, đã muốn bất chấp gì khác.

Lại nói đến, Sở Húc Nhật sau khi theo vào phòng ngủ nhìn đến bộ dạng Thủy Liên Y, bị dọa sợ. Trên mặt, trên người vết thương trải rộng, cả người mềm yếu giống như đậu hũ.

Hắn không biết nàng làm sao lại bị thương thành như vậy, hai tay Sở Húc Nhật nắm thành quả đấm, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi. Làm sao có thể nghiêm trọng như thế! Hắn nghĩ đám nô tài Cánh Luật viện kia nhận ra áo khoác của mình! Vì sao nàng còn có thể bị thương thành như vậy? Nếu nàng chịu nói ra cùng Húc Vương có quan hệ, không người nào dám chạm vào nàng một chút!

Vừa nghĩ tới bộ dáng cố chấp không chịu cúi đầu của Thủy Liên Y, ánh mắt Sở Húc Nhật u ám! Nàng bị tội cũng là chính nàng tìm! Chỉ là, đám nô tài Cánh Luật viện kia? Trong mắt của hắn xuất hiện nồng đậm lệ khí!

"Sở Mị Dạ! Mau tới cứu ta...... "Thủy Liên Y nói mê sảng, "Tiểu Kinh! Tiểu Kinh..... Sở Húc Nhật! Ngươi tên hỗn đản này! Cứu ta! Cứu ta...... Ta rất sợ! Đau quá a! Cứu ta...... " Giống như người chết chìm, hai tay bắt loạn, hô hấp dồn dập dọa người.

"Không phải sợ! Không phải sợ!" Sở Mị Dạ tâm đau ôm nàng vào trong ngực, trên gương mặt luôn luôn cương nghị lộ ra thương yêu. "Bổn vương sẽ cùng ngươi! Sẽ đợi cho ngươi tốt lên!"

Không biết có phải nghe được hắn an ủi hay không, Thủy Liên Y an tĩnh lại, nhưng hơi thở ra phi thường nóng rực.

Sở Húc Nhật cắn răng, theo chăn đơn chảy xuống, hắn đã thấy cặp mông vô cùng thê thảm của nàng.

Sở Mị Dạ phát hiện Sở Húc Nhật ở trong phòng, túm lên chăn che khuất Thủy Liên Y.

"Ngươi thấy được cái gì?" Trong mắt hiện lên lãnh ý, cho dù là đệ đệ cũng không cho nhìn đến thân thể nữ nhân của hắn.

Môi Sở Húc Nhật giật giật, “không thấy được!" Trong mắt của hắn hiện lên một tia thống khổ, xoay người rời đi.

Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y thật chặt, không biết Tiểu Kinh chạy tới chạy lui vội vàng cái gì, cũng không biết Sở Húc Nhật khi nào rời đi. Trong mắt của hắn tràn đầy tiểu nữ nhân cả người vết thương này, tim của hắn rất đau.

Nữ nhân đêm đầu đã đau đến té xỉu, trải qua khổ hình như thế, nàng như thế nào nhẫn nại được?

Hồi tưởng lại bộ dạng Cánh Luật viện, hắn đánh rùng mình, một nữ tử mềm yếu tại sao có thể thừa nhận hình phạt như vậy? Ngọc Linh Nhi! Khoản nợ này sớm hay muộn ta cũng tính với ngươi!

Sở Húc Nhật giục ngựa rời đi, phi như bay ở trên đường, trong mắt không ngừng hiện lên vết thương của Thủy Liên Y.

Hắn là muốn tra tấn nàng, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như thế?

Từ mười bốn tuổi hắn không thiếu nữ nhân, hắn cũng chưa từng dùng sức mạnh và thủ đoạn cứng rắn với bất kỳ nữ nhân nào! Luôn luôn đều là nữ nhân chủ động đầu nhập ngực hắn!

Nữ nhân bị hắn tra tấn tất nhiên là có chỗ đắc tội hắn, chính là nữ nhân này......

Tâm lại đau như vậy, hắn cắn răng, nguyên lai, chính mình không hề vô tình giống như trong tưởng tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.