Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 7




Hành động đầu tiên của Mộc Đào khi vào nhà là níu lấy Lâm Dư Phỉ không để ả chạy, Lâm Dư Phỉ trở tay đẩy bà ta ra, châm chọc nói, “Cô ba, có gì thì nói, đừng có táy máy tay chân.”

Thật ra thì Mộc Đào chỉ làm dáng một chút, bà ta không thích Trương Thảo không thích Lâm Dư Phỉ, nhưng bà ta đã gả cho nhà họ Lý, cha mẹ cũng sẽ không quá quan tâm chuyện của bà ta, bà ta chỉ không từ chối được nên mới tới. Trên thực tế, bà ta không hề muốn tới.

“Đã nói hết rồi. Mẹ mày đâu? Mẹ mày làm mù mắt mẹ chồng, lại có thể không có lương tâm không chăm sóc một ngày, còn để cho đám con gái đã gã ra ngoài này góp tiền trả tiền thuốc! Thứ chó má gì vậy, kích thích anh hai dấu tranh nội bộ, sớm muộn cũng bị sét đánh!”

Trương Thảo nằm ở trên ghế sa lon không đứng dậy, bà ta nhớ lời con gái dạy, yếu ớt lên tiếng, “Cha mẹ chồng, mời ngồi, em chồng Mộc Đào, em cũng ngồi đi.”

Ông lão Mộc nghi ngờ nhìn Trương Thảo một cái, nhéo tay bạn già. Bà lão Mộc giận nhất, bà ta ngậm đắng nuốt cay cả đời, nuôi mấy đứa con, trong đó người bà ta kỳ vọng lớn nhất là Mộc Tiền Trình. Mộc Tiền Trình cũng chưa từng chịu thua kém, đi học luôn có thành tích tốt, có thể kiếm tiền kiếm mặt mũi! Mặc dù cưới Hà Hiểu Lệ bà ta không hài lòng, sinh con gái cũng làm bà ta không hài lòng, nhưng bà ta chưa từng thất vọng với con trai. Cho dù con trai gặp đại nạn, tiền kiếm được lấy đi trả nợ sạch sẽ, bà ta vẫn che chở con trai. Ban đầu Mộc Quế giận dỗi không chia tiền ở nhà hàng hải sản cho Mộc Tiền Trình, bà ta đã dạy dỗ Mộc Quế, một mực áp chế Mộc Cương Thiết. Đến chuyện Trương Thảo gả cho Mộc Tiền Trình, nếu không phải bà ta gật đầu đồng ý hơn nữa khuyên ông lão, hôn sự này làm sao có thể làm dễ như vậy.

Nhưng mà, cưới vợ rồi thì quên mẹ! Mộc Tiền Trình cưới Trương Thảo này, có đứa con gái ngang hông Lâm Dư Phỉ đê tiện này, thì bắt đầu phản, tính toán với chị em ruột! Mắt mình đã bị Trương Thảo làm mù, Mộc Tiền Trình không những không đánh Trương Thảo cho mình hả giận, mà ngay cả tiền thuốc thang của bắt mấy chị em chi đều! Sao có thể như vậy!

“Trương Thảo, rốt cuộc hôm nay cô cũng chịu gặp người mẹ chồng này rồi? Làm chuyện có lỗi với lương tâm, nữa đêm không sợ quỷ gõ cửa sao?!” Bà già nhà họ Mộc châm chọ, vịn ghế salon đặt mông ngồi xuống.

Lâm Dư Phỉ ngồi xuống cạnh mẹ mình, ngay cả ly nước cũng không rót mời. Mộc Đào thấy vậy, hừ lạnh tự động thủ, cầm ly đi lại chỗ máy nước nóng rót nước.

“Cha chồng, mẹ chồng, lúc đó, con làm một người mẹ, chỉ muốn ngăn cản Mộc Dong hại con gái con mà thôi. Về mẹ chồng, là ngộ thương, nếu như không phải Mộc Quế nhào lên, thì sao mẹ chồng lại bị thương chứ. Cho nên chuyện này, là trách nhiệm của Mộc Quế.” Trương Thảo vuốt ve bụng không sợ hãi, đổi trắng thay đen, “Mẹ là mẹ, mẹ bị thương, con cái cũng có trách nhiệm, Tiền Trình làm vậy, cũng là bình thường. Dẫu sao bây giờ anh ấy không bằng xưa, vừa mới làm ăn lại, kiếm được chút ít tiền, trước kia khi Tiền Trình có tiền, lần nào cho bọn họ cũng là mấy trăm ngàn, chẳng lẽ khi đụng chuyện, các cô ấy có thể vì tư lợi mà nhìn mẹ chịu khổ sao? Mẹ có nhiều thời gian tới tìm Tiền Trinh gây phiền phức như vậy, tại sao không sớm đi cấy ghép giác mạc? Chửa trị cho tốt tinh thể, kéo dài lâu sẽ không tốt.”

Đoạn văn này là Lâm Dư Phỉ dạy Trương Thảo, Trương Thảo nói một hơi, sau đó mặt đầy hạnh phúc vuốt ve bụng, “Quên mất, cha chồng, mẹ chồng, con mang thai. Mẹ chồng nhất định phải khôi phục thị lực trước khi con sinh con nha.”

Cơn tức giấu trong ngực, bà lão Mộc giận đến nổi mặt đỏ rần, người này thật không biết xấu hổ! Thật không biết xấu hổ mà! Bà ta tìm con trai của mình gây phiền phức khi nào, bà ta chỉ tìm người phụ nữ đê tiện này có được không! Còn nữa, đoạn cẩu huyết đổi trắng thay đen này đúng là nói giỏi, một chút cũng không giống như lời mà một người như Trương Thảo có thể nghĩ ra, chẵng lẽ…. Chẳng lẽ là con trai dạy?!

“Mang thai?” Mộc Đào trợn mắt hốc mồm, không phải chứ! Thật sự có thai, không phải sẽ không thể đánh không thể chữi sao?!

Mang thai, Trương Thảo có thể giả bộ bất tỉnh giả bộ động thai, chỉ cần mấy cô em chồng nhà họ Mộc còn dám tìm tới bà ta, bà ta có thể cùng Lâm Dư Phỉ, triệt để để cho Mộc Tiền Trình chán ghét một nhà này.

Lâm Dư Phỉ ở bên cạnh mỉm cười, “Đúng vậy, hơn nữa bác sĩ nói, 90% là một cái thai nam. Chờ cái thai lớn thêm chút nữa, thì có thể trức tiếp xác định. Ông nội bà nội có phải hai người rất vui hay không? Rốt cuộc nhà họ Mộc đã có người nối dỗi. Hơn nữa, mẹ con cũng không phải loại phụ nữ như Hoàng Dao, mẹ con xuất hiện ở lúc cha gặp khó khăn, đối với con trai các ngươi rất tốt.”

Ông lão Mộc than thở một tiếng, tạo nghiệt thật sự là tạo nghiệt, chuyện này vẫn luôn nằm trong lòng ông ta, Hoàng Dao mang cháu trai chạy trốn làm ông ta vô cùng đau đớn. Nếu không có chuyện Trương Thảo làm bạn già bị thương, thì khi ông ta nghe Trương Thảo mang thai còn có thể là con trai, chắc chắn sẽ vui vẻ mà về nhà uống rượu ăn mừng. Nhưng bây giờ, trong tay ông ta nắm tay bạn gia, mối hận của bạn già với Trương Thảo đã vượt xa mong đợi có cháu trai. Trương Thảo mang thai, không phải sẽ xóa bỏ chuyện lúc trước sao?

Dây dưa với một bà bầu, còn là một bà bầu giả bộ đáng thương, bọn họ chỉ có thể mắng. Nếu thật sự làm Trương Thảo sảy thai, nói không chừng Mộc Tiền Trình sẽ cắn ngược lại bọn họ!

Nín tức cành hông, bà già nhà họ Mộc chỉ có thể cắn răng lên tiếng, “Được, rất tốt, Trương Thảo, mày cứ sống đi. Nếu không phải cháu trai, tao sẽ thu thập mày! chỗ Mộc Tiền Trình tao sẽ gọi điện thoại, coi như là quà tặng tao tặng cho con trai của tụi bay! Từ nay về sau, Trương Thảo mày đừng hòng bước vào Mộc gia thôn một bước, cho dù chết, cũng sẽ không cho mày vào từ đường!”

“Cha đứa nhỏ, chúng ta đi.” Bà lão Mộc đứng lên, tức giận mãnh liệt làm bà ta mệt, vốn là muốn náo loạn một trận, kết quả lại bị đối phương lấy lý do mang thai làm mình lùi bước.

Vốn dĩ ông lão Mộc còn muốn nói một câu chăm sóc thai nhi thật tốt, nhưng nhìn bạn già tức đến như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, đỡ bạn già đi. Mộc Đào không quá quan tâm, mắt thấy chuyện này đã kết thúc, bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Ai thèm quan tâm Trương Thảo sinh con trai hay con gái, chuyện quan trọng nhất bây giờ của bà ta là phải cùng chồng vận chuyển xong hàng hóa, khoảng thời gian này Lý Đại Bằng chạy đông chạy tây bàn chuyện trái cây khô, đoán chừng cũng nên trở lại rồi.

Nhìn người nhà họ Mộc bị đánh bại đi khỏi, trong lòng Lâm Dư Phỉ sảng khoái vô cùng. Trong khoảng thời gian này, để cho Mộc Tiền Trình cắn chết không chi tiền, chủ ý để cho mấy cô em chồng trả tiền thuốc thang là ả đưa ra. Đùa à, bây giờ mỗi phân tiền của Mộc Tiền Trình đều là của ả và Trương Thảo, mấy người nhà họ Mộc? Không có cửa đâu!

Nhưng mà cũng may mẹ không chịu thua kém, có thể có thai, trời cao đứng về phía ả rồi. Lâm Dư Phỉ đắc ý nghĩ, tiếp theo chính là thi, cho dù thi hai trường đại học cũng không có vấn đề. Ả nhất định phải tới Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải, sau đó nảy mầm, trưởng thành nở hoa lần nữa!

Chừa một bên tóc để che sẹo trên mặt, buộc mái tóc dài thành đuôi sam, để lộ một bên mặt hoàn hảo, Lâm Dư Phỉ vẫn ăn mặc mát mẽ xinh đẹp, ả tin tưởng, cơ hội xoay chuyển nằm ở phía trước!

Đáng tiếc, Lâm Dư Phỉ nghĩ quá đẹp, thực tế căn bản không phát triển theo hướng ả muốn.

Mộc Quế bị phỏng nước sôi nằm trong bệnh viện cả người đau đớn cơ quắp, Mộc Cương Thiết nhìn vợ thống khổ không chịu nổi, trong lòng hận đến nổi muốn tạt axit Trương Thảo. Mộc Dong trông nom mẹ, đối với Lâm Dư Phỉ lại hận thêm một bậc.

Trong thời gian nằm viện, bà lão Mộc và Mộc Quế nằm cùng nhau, chưa từng nhận được câu thăm hỏi của Mộc Tiền Trình, Trương Thảo và Lâm Dư Phỉ cũng chưa bao giờ xuất hiện. Cái này làm cho người nhà họ Mộc thật lâu mới ngưng tức giận.

Tiền chữa trị của bà lão Mộc đều là Mộc Cương Thiết ra,  chữa trị tròng mắt bệnh viện huyện không làm được, phải đến bệnh viện thành phố. Phí sẽ cao, Mộc Cương Thiết lại muốn đưa Mộc Quế lên bệnh viện thành phố chữa trị, hắn bày tỏ mình không cho được nhiều tiền như vậy, Mộc Tiền Trình nhất định phải gánh vác tiền thuốc thang của bà già nhà họ Mộc.

Mộc Tiền Trình mang 10 ngàn tới, sau đó tính toán với mọi người, trong 10 mấy năm qua hắn đã cho đám người này không dưới 2 triệu, lại mua nhà mua xe cho, ngay lúc hắn phá sản, Mộc Quê lại đuổi hắn khỏi nhà hàng. Mười ngàn này của hắn, có muốn hay không thì tùy, số còn lại thì đám chị em gái tự lo đi.

Nói xong, Mộc Tiền Trình quay đầu bước đi, từ đó về sau không liên lạc, thỉnh thoảng nghe điện thoại là nghe đòi tiền, lập tức tắt máy.

Trước kia Mộc Tiền Trình cho tiền, nhà họ Mộc dĩ nhiên là phung phí. Trong tay bà lão Mộc có tiền gửi ngân hàng, nhưng bà ta nuốt không trôi cục tức này! Vì vậy lặng lẽ sắp xếp hẹn với bệnh viện thành phố để chữa mắt, sau khi chửa xong thì trở lại tiếp tục tìm mẹ con Lâm Dư Phỉ phiền toái.

Còn có Mộc Cương Thiết, khi thân thể Mộc Quế chuyển biến tốt, có thể xuất viện về nhà điều dưỡng, một nhà ba người mới bắt đầu thảo luận, làm sao hành chết mẹ con Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo.

Mộc Dong lại cặn kẻ nói chuyện của Lâm Dư Phỉ lần nữa, ả cũng không dấu diếm gì với cha mẹ mình, dứt khoát nói ra chuyện với Ngô Du Hà và La Lan Tử. Ban đầu hai ả làm sao cùng nhau đối phó Mộc Tuyết, kết quả Mộc Tuyết không bị sao hết, Lâm Dư Phỉ  thì lại lún vào vũng bùn, sau đó còn kéo ả theo.

Lúc này Mộc Dong đã hoàn toàn quên mất căm ghét đối với Mộc Tuyết, tràn đầy căm hận đều treo trên người Lâm Dư Phỉ. Ả thậm chính bắt đầu bất bình vì Mộc Tuyết. Trước kia Mộc Tuyết cũng là vì chung một chỗ với Lâm Dư Phỉ mới có thể đáng thương như vậy, hừ, cô ấy cũng bị cái đồ đê tiện này hại!

Nghe xong tất cả, Mộc Cương Thiết hút thuốc lên tiếng, “Dong Dong à, sao cha lại cảm thấy, bởi vì tụi con chọc tới Mộc Tuyết nên mới bị thành như vậy?”

Mộc Dong lắc đầu, “Nếu như nói lúc ở trường Hạo Vũ, có lẽ là Mộc Tuyết ở trong tối gây chướng ngại cho con. Nhưng chuyện sau này, Lâm Dư Phỉ cướp bạn trai con, làm mẹ bị thương, Trương Thảo khích bác ly gián, những thứ này đều là chuyện thật như sắt thép!”

Gật đầu, Mộc Cương Thiết cảm thấy chuyện mẹ con Lâm Dư Phỉ làm với vợ và con mình, hoàn toàn chính là hung hãn tát cho hắn mấy bạt tay, không báo thù thì làm sao dịu được lửa giận trong lòng.

“Nói về mẹ Lâm Dư Phỉ, con có biết chuyện của mụ ta không?” Mộc Cương Thiết nghĩ đến một chuyện khác, cha của Lâm Dư Phỉ đâu?

Mộc Dong lắc đầu, “Chỉ nghe nói là bán đồ ăn, con chưa từng tới nhà cô ta.”

“Bán đồ ăn?! Trương Thảo…” Trên mặt trên người đều kết sẹo, Mộc Quế ở bên cạnh cau mày, trước kia cảm thấy Trương Thảo có chút quen mặt, bà ta còn tưởng rằng là vì Trương Thảo từng là bạn học của Mộc Tiền Trình, có lẽ bà ta đã gặp khi còn bé. Bây giờ nghe nói như vậy, Mộc Quế loáng thoáng nhớ tới, “Là người bán thức ăn ở chợ cũ Nông Mậu ở thành phố Hải Đường? Ngay cả một gian hàng cũng không có?”

Trong trí nhớ, hình như từng có một người như vậy.

“Ngay cả một gian hàng cũng không có, thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Nhưng trong khoảng Trương Thảo yêu đương với Mộc Tiền Trình, không giống như người nghèo.” Mộc Quế tiếp tục nói, vừa nói thì cả khuôn mặt cũng, “Cương Thiết, hay chúng ta cứ hỏi thăm về chồng trước của Trương Thảo trước?”

Lời này vừa nói ra, một nhà Mộc Cương Thiết tìm được hướng đi. Trương Thảo mày ỷ vào sự che chở của Mộc Tiền Trình đúng không, đắc ý đúng không? Hừ, chờ xem!

Mộc Quế ở nhà dưỡng thương ngay cả nhà hàng cũng không quan tâm, Mộc Cương Thiết không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông chuyện vận chuyển hải sản xuống, giao lại cho bạn làm ăn chung, ở nhà trong coi nhà hàng. Chỉ có Mộc Dong dù sao học lớp mười một cũng không bận nhiều, cho nên chuyện hỏi thăm về Trương Thảo chỉ có thể giao cho ả.

Dĩ nhiên, Mộc Quế cũng mướn mấy bà thím trung niên, đi hỏi thăm về chuyện của Trương Thảo.

Chợ cũ Nông Mậu vẫn náo nhiệt ồn ào, trên nền xi măng là bùn sình và nước đọng, lông gà lông vịt, vảy cá đầy đất, đạp lên còn có cảm giác nhớp nhúa. Mộc Dong tìm một vòng, mượn cớ mua mua thức ăn để nghr ngóng, ồ, Trương Thảo còn chưa ly hồn đã chạy?!

Từ miệng của những người ở chợ, thì chính là Trương Thảo nhốt chồng mình trong phòng bếp, ôm sổ tiết kiệm của nhà bỏ đi theo trai! Chồng bà ta thật sự đáng thương, nhưng cũng coi như có cốt khí, tìm người thợ may lưng gù trong hẻm sống qua ngày, bây giờ so với trước kia còn tốt hơn một chút.

Sau khi Mộc Dong hỏi thăm xong, xác định được thời gian Trương Thảo đi chính là ngày Lâm Dư Phỉ bị rạch mặt. Hừ, không ngờ, đôi mẹ con này đã đánh chủ ý lên nhà họ Mộc từ lúc đó, thật đúng là hai con tiện nhân!

Như một làn khói chạy tới hẻm phía sau chợ Nông Mậu, Mộc Dong đi không bao lâu thì thấy bà thím thợ may lưng gù.

Nữ thợ may tóc hoa râm, mặt mũi già nua, nhìn giống như đã hơn 50 tuổi vậy, đang chọn ống quần, ngồi bên cạnh là một người què, phụ kéo giây. Mộc Dong nghi ngờ quan sát hai người, đây chắc là nhân tình mới của Lâm Cương – cha của Lâm Dư Phỉ.

“Này, ông là cha của Lâm Dư Phỉ sao?” Mộc Dong chê hai người tàn tật này, giọng điệu cũng không tốt lắm.

Lâm Cương ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, mặc dù mặt đầy khinh thường, nhưng ăn mặc không kém, hắn lập tức cười nịnh hót, “A, đúng, nhưng đứa con gái kia của tôi đã chạy theo mẹ nó lâu rồi, tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu. Cô gái nhỏ có chuyện gì sao?”

Mộc Dong cười, móc 100 đồng ra đập lên bàn may, làm nữ thợ may lưng gù sợ hết hồn.

“Chú à, vợ và con gái chú ở thành phố Hải Đường, cuộc sống vô cùng sung sướng! Tôi nói này, vợ chú gả cho người có tiền! Các người còn chưa ly dị đúng không? Thế bà ta phải bồi thường phí chia tay cho chú mới đúng, chú còn làm ổ ở đây làm chi, đi tìm bà ta đi. một trăm đồng này là lộ phí!”

Nhìn một trăm đồng, lại nhìn Mộc Dong, biểu cảm của Lâm Cương có chút hỗn loạn, “Ở ngay thành phố Hải Đường?!”

“Đúng vậy.”

“Gả cho người có tiền?!”

“Đúng!”

“Cô là……?”

Mộc Dong nổi giận, vỗ lên bàn may một cái, “Mẹ nó hỏi nhiều vậy làm gì! Có muốn đi hay không, nói một câu thôi, không đủ thì tôi cho thêm 100 nữa! Hừ, hai người các ngươi quay quanh một cái máy may, một tháng kiếm không được bao nhiêu! Còn không bằng đi tìm người vợ vẫn chưa ly dị và đứa con gái của ông, tranh thủ để bà ba bồi thường vài trăm ngàn để dưỡng già! Dù sao con gái ông cũng chạy luôn rồi, coi như ở cùng với cái…… Khụ khụ… Dì này, già rỗi cũng không có ai nuôi!”

Những lời này làm mặt Lâm Cương đỏ tới mang tai, bà thợ may cũng không cam lòng. Bà ta và Trương Thảo ở hai con phố khác nhau, Trương Thảo bán thức ăn lại có thể gả cho người có tiền? Mình nhặt Lâm Cương về ở, cũng chính là suy nghĩ khi già sẽ có người làm bạn, nếu không thì ai thèm một người què chứ! Nếu đã có cơ hội, nhất định phải bắt Lâm Cương lấy tiền!

“Lâm Cương à, đi đi, đi đi! Đó là vợ ông, bà ta cho ông nỗi nhục lớn như vậy, là đàn ông thì phải đòi lại!” Nữ thợ may lưng gù đập cây kéo trong tay, mẹ, những người hàng xóm kia bình thường không ra khỏi nhà, bây giờ vây xem cái rắm!

Chung quanh đều là những câu trêu chọc, đều là những lời nói chói tai, Mộc Dong nghiêng đầu nhìn trái phải, hiểu rồi, những thứ hàng xóm này đều mang bộ dáng xem người ta so tài, có người thậm chí còn bắt ghế ra ngồi xem!

Lâm Cương bị vợ lưng gù gầm một tiếng, nhất thời có khí thế, hắn vỗ ngực đứng lên, “Đi, cô dẫn đường cho tôi!”

Tức giận liếc Lâm Cương một cái, Mộc Dong nói khẽ địa chỉ bên tai Lâm Cương, “Tự ông đi! Tôi rất bận, không rảnh quản ông, ông có tiền rồi chưa chắc chia cho tôi!”

Lâm Cương nghĩ, cũng đúng, cô gái nhỏ này chỉ tới báo tin, người ta sẽ không ra mặt đâu. Tiền có được thì mình cũng sẽ nuốt một mình. Chuyện này, dứt khoát không thông báo cho người thân, tránh cho đến lúc đó còn phải chia.

Sau khi Mộc Dong đi, Lâm Cương không chạy đi tìm Trương Thảo ngay, ngược lại lén lút rình ở nhà Trương Thảo và Mộc Tiền Trình. Trương Thảo không thường ra ngoài, nhiều lắm chỉ là đi siêu thị mua đồ ăn, rất sợ gặp phải người quen, mỗi lần gặp đều vội vàng chạy về nhà. Mộc Tiền Trình làm chế biến rau cải ở ngoại ô phát lương thấp, mấy người rửa rau đã mấy tháng không nhận được tiền lương, thường xuyên tăng ca cũng không được phát thêm tiền, khoảng thời gian này bọn họ đều buồn bực, nếu không có ai trong coi, bọn họ lại tự lấy đồ ăn mình làm đem về nhà mình ăn. Mộc Tiền Trình thật sự không yên tâm với người ngoài, nên tự mình ở lại trong coi, như vậy thời gian để về nhà cũng ít hơn.

Sau khi Lâm Cường nắm rõ quy luật đi lại của Mộc Tiền Trình và Trương Thảo, mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của chính mình. Khoảng thời gian này cha mẹ chồng của Trương Thảo thường xuyên tới gây phiền phức, hắn quyết định bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!

Thời gian trước, hắn không tìm được cơ hội thích hợp. Nhưng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc hôm nay đã có thời cơ thích hợp.

Hôm nay Mộc Tiền Trình không ở nhà, bình thương Trương Thảo và Lâm Dư Phỉ đều giả bộ làm rùa rụt đầu đợi thật lâu mới mở cửa cho cha mẹ chồng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, sau khi những người này đi vào, quên đóng cửa.

Vì vậy Lâm Cương lén lút chờ ngoài cửa, thuận tiện nghe bọn họ nói chuyện.

Không thì thôi, vừa nghe Lâm Cương đã giận sắp nổ tung. Nhớ lúc đó sau khi Trương Thảo sinh Lâm Dư Phỉ, Lâm Cương mong đợi Trương Thảo sẽ sinh thêm một đứa con trai. Nhưng Trương Thảo thì sao? Liều chết không nghe, kiên quyết không sinh. Khi mình chưa gảy chân, đánh Trương Thảo không ít, kết quả nào biết trời trêu người, mình thành người què, từ đó yếu hơn nên không thể nào áp chế Trương Thảo.

Nhưng mà, Trương Thảo còn chưa ly dị với hắn, lại đi mang thai con của thằng đàn ông khác….. Mang thai!! Hôm nay nếu lão tử không được thuận lợi, tao sẽ không buông tha hai mẹ con mày, đầu tiên phải loại bỏ đứa bé trong bụng mày!

Chờ khi hai ông bà già nhà họ Mộc sắp đi ra ngoài,  Lâm Cương mới đi lên cửa. Hắn vì nằm vùng ngụy trang, nên mặc quần áo của thợ máy. Bà lão Mộc không nhìn thấy, nhưng ông lão Mộc lại nghi ngờ liếc một cái. Mộc Đào vừa ra đã gọi điện thoại cho Mộc Lê, đồng thời kêu cha mẹ mình đi mau, Mộc Lê đã lái xe chờ dưới lầu, dẫn bọn họ đi ăn đồ ngon đấy.

Vì vậy ông lão Mộc cũng bỏ qua chi tiết này, cho là Trương Thảo gọi thợ sửa đồ tới để sửa đồ, ba người bọn họ cứ đi như vậy.

Lâm Cương đứng ngoài cửa gần một phút, lại nổi lên cảm xúc hung ác, mới khấp khễnh đi vào.

Trong phòng Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đang thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ dùng lý do mang thai tạm thời đánh lùi người nhà họ Mộc. Một năm này, ít nhất cũng đủ để Lâm Dư Phỉ thi đại học.

“A, vợ, sống tốt quá nhỉ, ngay cả dã chủng cũng có rồi.”

Lâm Cương dựa trên tường, hung ác cười nhạo.

Trương Thảo hoảng sợ, giật mình, bà ta nghiêng người ngồi dậy từ trên ghế salon, chỉ vào Lâm Cương run run nói, “Ông ông ông tại sao lại ở chỗ này?!”

Khi Lâm Cương vừa gọi Trương Thảo là vợ, trong lòng Lâm Dư Phỉ âm thầm lộp bộp một tiếng. Ban đầu ả tìm người làm nhân chứng giả, làm hộ khẩu cho mẹ, bên kia cục dân chính không điều tra nghiêm, cho tới khi Mộc Tiền Trình và Trương Thảo làm giấy hôn thú cũng không có xuất hiện sơ hở gì. Vốn tưởng rằng, Lâm Cương sống với nữ thợ may lưng gù kia, sẽ thanh thản sống hết quảng đời còn lại, chỉ cần Trương Thảo không bước chân ra khỏi nhà thì sẽ tránh khỏi. Thêm từ đầu tới giờ, tâm tư của Lâm Dư Phỉ đều đặc lên chuyện giúp Trương Thảo khống chế Mộc Tiền Trình, còn dư lại đều đặt lên chuyện học tập, nên mới bỏ quên một vấn đề lớn như vậy.

Cũng vì mình bỏ sót, nếu chuyện video đã bị khui ra, như vậy tất nhiên chuyện của mẹ cũng bị moi móc!

Lâm Dư Phỉ âm thầm hối hận, không có chút không tự nhiên nào, “Cha, cứ nói thẳng thứ cha muốn đi. Không cần đoán cũng biết là có người gọi cha tới, đòi tiền? Muốn gây chuyện?”

Lâm Cương oán hận nhìn con gái chằm chằm, mặc dù học Lâm, thật ra thì nói là họ Trương thì đúng hơn. Có lúc nào nó coi mình ra gì đâu.

“Tiểu tiện nhân mày, người lớn nói chuyện đừng có xen vào!” Lâm Cương không còn dựa vào tường nữa, tự nhiên ngồi xuống salon, “Tôi sẽ ở chỗ này chờ tình nhân của cô trở về, chúng ta bàn tính một chút đi, tội song hôn chắc là bị xử tù vài năm.”

Mặt Trương Thảo tái nhợt, nhìn con gái nhờ giúp đở. Tội song hôn, bà ta vẫn chưa ly hôn với Lâm Cương.

Lâm Dư Phỉ đỡ Trương Thảo ngồi xuống, lạnh nhạt mở miệng, “Cha, con quạ cười con heo đen sao, chẵng lẽ cha và bà lưng gù kia không phải hôn nhân thật sự? Cha không trùng hôn? Được thôi, cha đi kiện đi, ngược lại chúng tôi cũng có thể kiện cha. Nói cha không có kiến thức không có học thức, cha còn biết có song hôn là có tội, đúng là đã làm khó người tìm cha rồi!”

Bị Lâm Dư Phỉ làm á khẩu, Lâm Cương bị lật tẩy, dù sao hắn cũng không nói lại con gái mình. “Lâm Dư Phỉ, đừng cho là tao không biết mày là cái quái gì. Mày muốn sống tốt với mẹ mày, nhưng tao nói cho tụi bây biết, ta ăn trấu uống tro còn tụi bây thì ăn sung mặc sướng! Không có cửa đâu, hai trăm ngàn, tao sẽ không tìm tụi bây gây phiền phức nữa. Nếu không, tao nhất định sẽ xử tạp chủng trong bụng mày! Chúng ta cá chết lưới rách cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Cái này là uy hiếp, lời Lâm Cương vừa nói là lời thật lòng, mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm bụng Trương Thảo.

Trương Thảo biết Lâm Cương để ý cái gì, cũng biết Lâm Cương đòi tiền ly hôn, sau này hắn sẽ không tới náo loạn. Nhưng bà ta không có tiền, số tiền tiết kiệm của Lâm Dư Phỉ hai mẹ con bà ta đã xài, phần còn lại thì phải để cho Lâm Dư Phỉ học đại học. Bây giờ để cho Mộc Tiền Trình ra 200 ngàn, Mộc Tiền Trình sẽ không bao giờ cho.

Nếu 10 ngàn thì bà ta có, nhưng dù có, Trương Thảo cũng sẽ không cho. Bởi vì Trương Thảo hận Lâm Cương, có thể nói là hận ngập trời. Nếu như có thể, Trương Thảo rất muốn đích thân giết chết gã đàn ông đê tiện vô năng này.

“Lâm Cương, ngày đó tao nên trực tiếp rút dao chém chết mày, mà không phải là nhốt mày trong bếp.” Trương Thảo vuốt ve bụng, hình dáng khi cười lạnh giống Lâm Dư Phỉ như đúc, “Mày biết không, từ ngày tao gả cho mày tao liền một mực chán ghét, tao chét ghét thứ thô bỉ vô học là mày! Tao chán ghét mày là một thằng què suốt ngày mượn rượu giả điên, cho nên tao nguyện ý sinh con cho anh ấy! Nói cho mày biết, một xu cũng không có đâu, muốn kiện thì bà đây sẽ hầu!”

Lúc này, Lâm Cương hoàn toàn bị chọc giận, hắn nhào tới chỗ Trương Thảo. Bây giờ bụng Trương Thảo chưa to, tránh né cũng nhanh nhẹn. Lâm Dư Phỉ do dự có không biết có nên bấm 110 hay là gọi cho Mộc Tiền Trình, do dự chốc lát, hàn quang chợt lóe trong mắt ả.

Đây là một mầm họa, nếu không trừ, Mộc Dong hoặc là những người khác nhất định sẽ còn lợi dụng hắn làm rất nhiều chuyện, hắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình.

Bắt đầu từ bây giờ, ả không thể do dự nữa, ả nhất định phải thoát khỏi tình trạng hiện tại, ả phải nhẫn tâm diệt trừ tất cả những thứ có hại cho mình.

Đỡ mẹ né tránh, Lâm Dư Phỉ bình tĩnh nói, “Đủ rồi, cha, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho ông. Nhưng nhiều tiền như vậy thì tôi không chắc mình sẽ kiếm được. Năm chục ngàn, ông chịu thì lấy, không chịu thì tôi hết cách rồi.”

Lâm Cương lửa giận hừng hực muốn đánh người, lại nghe thấy Lâm Dư Phỉ đột nhiên đáp ứng, còn trả giá, nên có chút không thích ứng được.

“Không, 200 ngàn không được thiếu một xu.”

“Dư Phỉ…” Trương Thảo túm tay áo Lâm Dư Phỉ, quả thật bọn họ chỉ còn lại 50 ngàn.

Lâm Dư Phỉ trấn an vỗ tay Trương Thảo, lại tiếp tục mỉa mai trả lời, “Cha, ông nghĩ rằng chúng tôi là cái gì? Cây tiền? Nếu không hay ông cứ đi cướp ngân hàng đi! Cả núi tiền trong đó đấy!”

“Một trăm năm chục ngàn!”

Lâm Dư Phỉ hừ một tiếng, “Năm chục ngàn.”

Lâm Cương cho là hành vi bạo lực của mình đã hù dọa hai mẹ con bọn họ, nên bọn họ mới nhả, vị vậy hắn lại hung thần ác sát xông lại muốn đánh người, ý đồ chính là muốn nhiều tiền hơn.

Nào biết Lâm Dư Phỉ nhìn Trương Thảo, “Mẹ, chúng ta cùng nhau đánh chết ông ta! Hành vi của ông ta chính là xông vào nhà dân cướp bóc, chúng ta chỉ là tự vệ!”

Lời này của Lâm Dư Phỉ chỉ là muốn hù dọa Lâm Cương, trong lòng ả vừa nghĩ là dùng con số 50 ngàn để an ủi Lâm Cương. Chờ một tháng sau khi đưa tiền, sẽ hẹn đến chỗ hoang vu vắng vẻ, sau đó nghĩ biện pháp tìm người hoặc tự ra tay, giết chết Lâm Cương, rồi hủy thi diệt tích! Đến lúc đó tiền vẫn là của mình, tai họa ngầm cũng được giải quyết.

Nhưng mà Trương Thảo nhớ lại khi còn trẻ bị đánh dữ dội vô số lần, lại nhớ tới Lâm Cương đã ngược đải Lâm Dư Phỉ khi còn bé. Thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, hơn nữa Lâm Dư Phỉ vừa nói như vậy, bà ta đã nhận định, đánh chết Lâm Cương chỉ là tự vệ!

Lâm Cương là đàn ông, đàn ông khí lực lớn, nhưng hắn là một người què, cho nên không linh hoạt. Mà đối đầu với hắn, là sự công kích của hai người phụ nữ. Trương Thảo vừa chịu đựng quả đấm của Lâm Cương, vừa dùng sức đẩy ngã hắn. Sau đó, Lâm Dư Phỉ dao gọt trái cây trên bàn lên, phối hợp với Trương Thảo, nháy mắt giẫm lên bụng Lâm Cương, một dao đâm thẳng vào tim Lâm Cương. Lúc này can đảm của Lâm Cương mất hết, vội vàng xin tha, “Không cần không cần 50 ngàn thi 50 ngàn!”

Lưỡi dao vừa mới cắm trên ngực Lâm Cương, Lâm Dư Phỉ cười, “Nói xong rồi?”

Giờ phút này Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo cũng bị ăn đấm, cả người đều đau, dĩ nhiên Lâm Cương cũng bị không ít đòn, bị đá mấy cú vào *, trên mặt trên tay đều có vết bầm.

“Tốt lắm tốt lắm!” Lâm Cương không ngờ, lòng dạ con gái của hắn lại độc ác như vậy.

Lâm Dư Phỉ đứng lên, “Chờ một tháng, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho ông. Có điện thoại không?”

Lâm Cương chưa kịp trả loiwd, Trương Thảo đột nhiên bắt con dao trong tay của Lâm Dư Phỉ, không để ý tới lưỡi dao cắt đứt tay mình, hai mẹ con cùng nhau nắm cán đao đâm mạnh vào tim Lâm Cương.

Mặc dù lưỡi dao chỉ có 10cm, nhưng đâm lút, giờ phút này Lâm Cương phun ra một búng máu tươi.

Làm xong việc này Trương Thảo cũng hoảng hốt, bà ta ngồi bẹp xuống đất, nhìn máu trên tay mình, đầu óc trống rỗng. Bà ta rất hận, hận người đàn ông này làm cho bà ta khốn khổ và bị liên lụy nữa đời người, giờ phút này bà ta phải thật vất vả mới có thể hoàn thành tâm nguyện thời học sinh, mà hắn còn tới náo loạn của sống tốt đẹp của bà ta. Bà ta rất hận…….

Mắt thấy Lâm Cương sắp hết cứu, Lâm Dư Phỉ nghĩ gọi 120. Bởi vì ả đã nghỉ xong, dù sao mẹ mang thai, mẹ lại bao dung ả như vậy, cho nên chỉ cần Trương Thảo gánh hết tội, mẹ con bọn họ chỉ cần một người chịu tội, Trương Thảo nhất định sẽ bị phán tội. Dẫu sao người ngoài nhìn vào, mẹ con bọn họ là phe yếu, là bên bị tổn thương, Trương Thảo là vì bảo vệ thai nhi trong bụng và con gái chưa thành niên. Hơn nữa, đây chẳng qua là giết người tự vệ, bọn họ chỉ cần lập tức gọi xe cứu thương, có thể chứng minh mình không cố ý giết đối phương khi lấy khẩu cung.

“Mẹ, mẹ đừng sợ, hãy nghe con nói!” Lâm Dư Phỉ tiến tới bên lỗ tai Trương Thảo, gằn từng chữ bịa đặt lời khai cho Trương Thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.