Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Quyển 2 - Chương 10: Sáng tạo cơ hội trong điều kiện bất khả thi




-York đại thúc, người làm gì vậy?

Tôn Phi vội đưa tay ra đỡ, một sức mạnh vô hình nâng hán tử to lớn đứng dậy, lúc này mới cười hỏi:

- York đại thúc, ngươi có biết ta là… Ừm, sao người biết được?

- Bệ hạ, ta…

Hán tử to lớn hổ thẹn, đem chuyện đã xảy ra sau đó kể lại.

Tên trẻ tuổi xuất hiện trong tửu quán chính là một trong những ác bá nổi tiếng của Ôn Tuyền Quan, lai lịch không nhỏ, Ptolemycha của hắn chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Cuồng Phong, anh trai Dinaples là bách phu trưởng trẻ tuổi nhất quân đoàn Cuồng Phong, lại là cao thủ đệ nhất của Ôn Tuyền Quan. Có hai người là chỗ dựa vững chắc nên hắn đã quen thói ngông cuồng, ở Ôn Tuyền Quan từ trước đến giờ đều vô cùng ngang ngược, phóng hỏa giết người chuyện ác gì cũng dám làm, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn. Người ở trong Ôn Tuyền Quan nhìn thấy tên ma vương này không một ai dám thẳng đường mà đi.

Hôm nay ở trong quán rượu mọi người đều nhìn ra, tên đại ma đầu này đã để ý đến cô gái cao quý như nữ thần kia, mặc dù xót xa cho một nữ thần sắp rơi vào tay ác ma nhưng với quyền uy của hắn thì không một ai dám trượng nghĩa ra tay. Ngay đến York và Filippo hai người lúc đó được Angela kính rượu, mặc dù lúc đó cảm kích đến mức toàn thân run rẩy nhưng lại không ở lại giúp đỡ.

Sau đó hai người vừa xấu hổ vừa bất an bởi sau khi rời khỏi quán rượu thì luôn lo lắng cho sự an toàn của bọn Tôn Phi nên đã lặng lẽ quay lại, ai ngờ lại nhận được tin đáng kinh ngạc. Tên thiếu gia ngang ngược bị tát bay sang một góc, dở sống dở chết chết, còn hai tên hộ vệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng bên cạnh hắn cũng bị cắm xuống đất như cây củ cải, thi thể rất lâu sau mới được đào lên, mà người làm ra tất cả chỉ đứng bên mỉm cười, chính là thiếu niên anh tuấn đi cùng cô gái kia. Càng khiến hai người kinh ngạc đó là từ miệng những dong binh trong quán rượu thì thiếu niên này chính là người được York khen ngợi đã đánh bại Hoàng Kim Kỵ sĩ Sutton, Hương Ba Vương Alexander.

Khi biết bọn Tôn Phi không hề gặp nguy hiểm thì York và Filippo mới yên tâm, mang theo sự tiếc nuối và hổ thẹn trở về khu dân nghèo, cùng bọn trẻ con luyện võ như mọi ngày.

- Bệ hạ, xin thứ lỗi, hôm nay chúng tôi…

Nói đến cuối cùng, sắc mặt York đỏ lên giống như mông khỉ không biết nên nói như thế nào nữa. Hắn cảm thấy bản thân hôm nay trong tửu quán đến lời nói đỡ cũng không dám nói, giống như một tên hèn yếu mà quay người bỏ đi, thực làm mất đi quang vinh của một dong binh chân chính.

- Haha, York đại thúc, người không cần tự trách bản thân, bởi trong truyện này ta cũng không có ý trách cứ gì hai người…

Tôn Phi đỡ Angela và Ji Ma xuống, xoay người cười nói:

- Bởi vì ta sớm đã biết hai người sở dĩ bỏ đi không phải vì ham sống sợ chết.

- Bệ hạ, người… Làm sao biết?

York ngạc nhiên, ánh mắt trợn tròn.

Thiếu niên da đen cùng đám trẻ kia đều vây lại quanh đó, Filippo vẫn tỏ ra e thẹn rụt rè giống như con gái vậy. Vẻ mặt hổ thẹn tươi cười, khi hắn cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rồi hắn lặng lẽ đứng cạnh York. Mặc dù không nói chuyện nhưng lại khiến người khác cảm nhận được ý xin lỗi từ hắn.

- Bởi vì ta có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.

Tôn Phi nói đùa, nhìn thấy hai người họ há hốc miệng ngạc nhiên mới mỉm cười giải thích:

- Lần đầu tiên nhìn thấy hai người ta đã biết hai người tuyệt đối không phải là người ham sống sợ chết, hơn nữa trước khi rời đi, tuy rằng trong ánh mắt hiện ra sự do dự và đấu tranh nhưng tuyệt đối không phải vì sợ hãi, còn cả vị tiểu huynh đệ này…

Nói tới đây, Tôn Phi đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu niên da đen tiếp tục nói:

- Dám ở trong trường hợp như vậy mà chủ động đi đến uống hết chén rượu Angela mời, thì sao có thể là lính đào ngũ yếu đuối chứ? Đôi khi quyết định rời đi càng cần đến dũng khí hơn là ở lại, huống hồ lúc đó hai người ở lại cũng không giúp được gì.

Hai người đều cảm động đến sắp rơi nước mắt.

Điều mà bọn họ sợ nhất chính là sợ Tôn Phi hiểu lầm họ là những kẻ đáng khinh bỉ ham sống sợ chết, không thể ngờ rằng Tôn Phi lại sớm biết được mọi chuyện, sự áy náy đã vơi đi vài phần rồi không ngừng cúi đầu trước Tôn Phi cùng Angela và Ji Ma nói lời cảm ơn. Những dong binh sống dưới tấng lớp thấp kém như bọn họ, muốn vũ kỹ cũng không có vũ kỹ, muốn địa vị cũng không có địa vị, cực khổ sống trong thế giới loạn lạc này mà có thể nhận được sự tôn trọng của Angela nên trong lòng không cần phải nói cũng biết vô cùng cảm động. Nếu không phải trong lòng vướng bận thực sự không còn cách nào mà phải rời đi thì dù lúc đó hai người có phải vì Angela đối đầu với tên ma đầu mà chết cũng tuyệt đối không một chút do dự, tuy địa vị thấp kém nhưng nhiệt huyết trong cơ thể chưa bao giờ tắt.

- Ha ha, ta vốn đang đoán xem rốt cuộc điều gì làm cho hai người không thể từ bỏ được, thê tử, cha mẹ hay những người thân khác, giờ thì ta đã hiểu, khiến các ngươi vướng bận chính là đám trẻ này.

Tôn Phi thấy bọn trẻ cơ thể mỏng manh, quần áo phong phanh, đôi mắt sáng lên như thạch anh vây quanh lấy hai người giống như vây quanh cha mẹ vậy, đưa tay lên vuốt ve một bé gái đáng yêu khoảng 6 tuổi thì trong lòng đã hiểu ra.

- Bệ hạ người đúng là thần tiên.

York há to miệng, hắng hoàn toàn bị Tôn Phi làm chấn động, một lát sau mới từ từ giải thích:

- Người nói đúng, bọn nhỏ này đều là cô nhi, đều phải dựa vào ta và Filippo mới có thể sống sót ở khu dân nghèo này, ta không dám tưởng tượng nếu hôm nay hai chúng tôi xảy ra chuyện không thể quay về thì những đứa trẻ đáng thương này làm sao vượt qua mùa đông lạnh giá.

Tôn Phi dừng xe ngựa tại khu đất trống nhỏ bên cạnh, sau đó được hai người dẫn vào một khu đất trống được bao quanh bởi hàng rào gỗ rồi tìm một chỗ ngồi.

- Ca ca ca ca, có phải York đại thúc lại không nhịn được ra ngoài uống rượu rồi thiếu tiền phải không? Ca ca đừng đưa người xấu đến đánh đại thúc được không, Tina không cần quần áo mới, Tina cũng không đòi ăn pho mát, tiền tiết kiệm được sẽ để York đại thúc mang trả tiền rượu được không ạ? Sẽ nhanh chóng trả được ạ… Thật đấy, Tina không nói dối đâu, cầu xin ca ca mà, ca ca!

Cô bé vừa rồi được Tôn Phi thân mật vuốt ve, sợ hãi đi tới lôi lấy vạt áo Tôn Phi lấy hết dũng khí nói.

- Em bé này thật đáng yêu.

Angela lại ôm cô bé vào lòng, Ji Ma cũng lấy từ trên xe ngựa hoa quả và đồ ăn vặt chia cho bọn trẻ, khu đất trống nhỏ bỗng chốc nhộn nhịp lên.

- Đôi khi York đại thúc ngứa họng, không nhịn được nên đi ra ngoài uống rượu, nhiều lần thiếu tiền trả liền bị lão bản phái người đến đánh đòi nợ.

Thiếu niên da đen Filippo ở bên cạnh mỉm cười ngượng ngùng giải thích:

- Cho nên Tina mới nghĩ bệ hạ là người đến đòi nợ.

Câu chuyện khiến nét mặt già nua của York quýnh lên.

- Ừm, York đại thúc, người bị thương? Đã hồi phục chưa?

Nói một hồi, đột nhiên Tôn Phi phát hiện tuy rằng cơ thể York cường tráng đến kinh ngạc, giống như một ngọn núi vậy nhưng trên đầu gối lại có vết nội thương đáng sợ khiến hắn có chết bất cứ lúc nào. Vết thương này gây khó khăn khi hoạt động, làm giảm sức mạnh, thời khắc quan trọng tuyệt đối sẽ vô cùng bất lợi.

- À ,đúng vậy, nguyên nhân vết thương này nói ra rất dài.

York cảm thấy vị cao thủ trong truyền thuyết này vô cùng hòa nhã, cũng không một chút coi thường những người dân nghèo giống như bọn đế quốc quý tộc nên bỏ qua những lễ nghĩa chầm chậm kể lại nguyên nhân vết thương.

Thật là một câu chuyện xưa thú vị.

Một năm trước York còn là một dong binh lang thang lỗ mãng, hắn tuyệt đối không phải người tốt gì, được coi là một trong những con rắn độc nhất ở Ôn Tuyền Quan nhưng sau đó không thể gây chuyện với một người không thể trêu chọc, bị đánh gãy tứ chi rồi ném vào đống rác mặc cho tự sinh tự diệt. Chuyện như vậy ở khu dân nghèo tại Ôn Tuyền Quan này, một nơi mà ngay cả mặt trời cũng không muốn chiếu rọi thường xuyên xảy ra, tay chân bị gãy khiến hắn không thể nhúc nhích, còn bị rác rưởi chôn vùi. Nếu không phải được đám trẻ này lục tìm đồ ăn ở đống rác phát hiện hắn vẫn chưa chết mà cho hắn ăn uống khiến hắn kiên trì sống tiếp thì có lẽ York đã sớm chết rồi.

Những ngày tháng không thể cử động được, York trải qua những quá trình tâm lý mà một đời khó có thể trải qua: tuyệt vọng, từ bỏ, suy sụp, tự hỏi, tỉnh ngộ, trấn tĩnh. Sau khi gặp phải tai nạn này, nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người York đã quay đầu lại làm người, cùng chung sống với đám trẻ đã cứu mình từ đống rác, dựa vào võ lực nhất tinh của mình mà rào lại một khu đất trống sạch sẽ ở khu dân nghèo này. Sau đó bản thân ghi danh trở thành một dong binh, tuy rằng chỉ có thể nhận một số nhiệm vụ thù lao rẻ mạt, hơn nữa còn rất nguy hiểm nhưng dù sao cũng có thể bảo vệ lo được bữa ăn cho bọn trẻ xóm nghèo này. Nhưng cũng bởi vì lần bị thương này không được trị liệu đúng lúc, tuy rằng vết thương đã lành nhưng vẫn để lại di chứng, đầu gối chân trái xương vỡ ra lệch chỗ, không cách nào trị khỏi.

- Ha ha, ta có cách giúp người trị khỏi nhưng phải chịu đau một chút.

Tôn Phi cười nói.

- Thật sao? Vậy thì tốt quá.

York mừng rỡ.

- Đau đớn thì có là gì, nếu có thể trị khỏi cái bệnh chết tiệt này thì ta mới có hy vọng được thăng cấp bậc ding binh, ha ha có thể nhận được nhiệm vụ cấp cao hơn, kiếm được nhiều hơn và có thể nuôi được bọn trẻ ngày càng ăn khỏe này.

- Tốt, người thật tốt.

Nói xong, nhanh như chớp Tôn Phi đưa tay tới đầu gối York vỗ nhẹ, răng rắc một tiếng, toàn bộ xương đầu gối đều vỡ vụn, còn chưa đợi York kêu đau thì Tôn Phi lập tức đổi đến hình thức thánh kỵ sĩ, một đạo kim quang tiến vào chỗ xương vỡ vụn.

Một cảm giác ngứa ngáy truyền đến, York chỉ cảm giác xương cốt trong cơ thể không ngừng nhúc nhích, như đang sắp xếp lại. Cảm giác này khó có thể nói thành lời, sau bốn đến năm mươi giây, hắn kinh ngạc nhận ra không còn đau đớn nữa, đầu gối trái từ khi bị thương làm gì cũng rất bất tiện nhưng bây giờ lại linh hoạt vô cùng giống như mới sinh ra vậy.

- Điều này thực sự quá thần kỳ.

York và Filippo đều há hốc miệng.

Họ chưa từng gặp qua một thủ đoạn nào thần kỳ như vậy, quả thực có thể so sánh với thủ thuật trị liệu của thần thánh giáo đình cấp cao. Nhưng so với thuật chữa bệnh của thần sư thì tuyệt đối không nhẹ nhàng như quốc vương Hương Ba đã làm. Quả nhiên là nam nhân chiến thắng Hoàng Kim Kỵ sĩ trong truyền thuyết.

- York đại thúc, vừa rồi nghe người nói nhiều như vậy, tại sao không thấy nhắc tới Filippo? Hắn cũng là cô nhi trong khu dân nghèo này sao?

Quốc vương bệ hạ nói nửa ngày cuối cùng chủ đề cũng chuyển về trọng tâm chính.

- Đúng vậy, Filippo cũng là cô nhi.

Vẻ mặt York tràn đầy vui mừng, một mặt hơi không quen khẽ hoạt động chân trái, một mặt bảo thiếu niên da đen đi bưng nước trong ngôi nhà gỗ, cung kính đáp:

- Nhưng nó không phải là người chính gốc ở Ôn Tuyền Quan, không ai biết nó ở đây từ bao giờ và đến như thế nào, bình thường có vẻ như nó là một đứa trẻ không hiểu gì về võ nghệ đấu khí, vừa gầy yếu lại vừa lương thiện, khó có thể sống sót ở nơi nà,y nhưng khiến người khác phải kinh ngạc chính là nó luôn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn dốc sức chăm sóc cho những cô nhi này. Trước khi có ta, bọn trẻ này đều dựa vào sự bảo vệ chăm sóc của Filippo mới có thể sống sót. Nó là một đứa trẻ lương thiện, kiên cường, lai lịch hay quá khứ của nó ta chưa từng hỏi qua. À đúng rồi, ta chỉ từng nghe PhPhiFilippo nói qua, Filippo nói qua rằng cả họ tên hắn là Filipo Inzaghi.

- Filipo Inzaghi... Đúng rồi, người vừa nói hắn không hiểu võ nghệ?

Tôn Phi có chút tò mò.

Từ trên người một hài tử không hiểu gì võ nghệ, tại sao lại có khí tức quen thuộc, giống như một con dao găm dính đầy máu tươi, lẳng lặng chờ đợi trong không trung, chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người. Khí tức này đối với Tôn Phi mà nói khá quen thuộc bởi hắn dưới hình thức thích khách cũng có một loại khí tức như vậy, nói cách khác, Tôn Phi nhận ra Filippo này có đủ tiềm chất trở thành một thích khách, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Tôn Phi lại hao tốn nhiều thời gian như vậy. Dưới trướng hắn không thiếu một mãnh nam nào nhưng lại thiếu một thích khách có thể ở phía sau âm thầm hoàn thành nhiệm vụ.

- Đúng vậy, Filippo quả thực không biết võ nghệ, nhưng nó lại có một khả năng thiên phú kỳ dị, cho dù là ở trước mặt một cường giả lục tinh, nó cũng có thể chạy trốn.

- Thiên phú dị thuật?

Tôn Phi sửng sốt.

York đắc ý cười ha hả, gọi Filippo từ đằng xa lại, thì thầm vào tai hắn điều gì đó, thiếu niên da đen cắn môi do dự một chút cuối cùng giống như là đã đưa ra quyết định mà đến trước Tôn Phi, cơ thể nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đột nhiên trở thành nhạt dần rồi giống như trong suốt hòa nhập vào không khí. Cuối cùng Tôn Phi cũng âm thầm lấy làm thần kỳ, trước đó York nói Filippo có thể chạy trốn khỏi cường giả lục tinh thực không phải nói quá bởi một màn trước mắt Tôn ngay cả một tia khí tức cũng đều không cảm giác được.

Tôn Phi không tin, lại cẩn thận cảm giác một hồi nhưng vẫn không tìm ra manh mối.

Lúc này mới đổi đến hình thức thích khách, một cỗ chân khí chỉ có ở thích khách vô thanh vô tức chậm rãi như dòng nước nhộn nhạo đi ra, thông qua những gợn sóng trở lại rốt cục cũng biết được vị trí của thiếu niên da đen, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, trong nháy mắt lại biến mất ngay tại chỗ, giống như hòa tan vào không khí, biến mất không còn thấy nữa.

York há to miệng, bành ra đến mang tai,

- Ha ha, bắt được ngươi rồi.

Trong không khí truyền đến một tiếng cười lớn, sóng gợn trong suốt chợt lóe lên, Tôn Phi nắm lấy vai Filippo xuất hiện ở nơi vừa biến mất. Thiếu niên da đen vẻ mặt đầy chấn động, đây là lần đầu tiên khởi động thiên phú dị thuật mà bị người khác phát giác.

Để Filippo ở chỗ cũ, Tôn Phi cười ha hả rồi như là khoe khoang thể hiện thêm một vài kỹ năng thích khách, đặc biệt là "hổ kích", "long trảo", "quyền diễm"… Một vài kỹ năng thần dị. Chỉ nhìn hai mắt thiếu niên da đen sáng lên, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, trong lòng dường như có một âm thanh nói cho hắn biết đây mới chính là võ nghệ ngươi nên học tập. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Filippo, bổn vương muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?

Tôn Phi dừng thân hình lại, nhìn thiếu niên đã gần như bị mình thu hút mà mỉm cười hỏi.

York và Filippo đồng thời như gặp sét đánh, ngẩn người tại chỗ.

Chuyện tình từ trước tới giờ không dám mơ tưởng nhưng thực sự đã xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.