Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Quyển 1 - Chương 22: Thu hoạch lớn và... tung tích!




Hoan hô hồi lâu đám người mới từ từ dừng lại.

Sau đó ánh mắt mọi người nhìn Tôn Phi đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là đám hộ vệ thương đội Soros, ban đầu còn tỏ ra lãnh đạm bởi vì bọn hắn đến từ đế đô phồn hoa đô thị đã nhìn quen những quý tộc cao ngạo có thế lực lớn, cho nên không thể nào để mắt một quốc vương nước phụ thuộc xa xôi, nhưng lúc này đây trong mắt bọn hắn khi nhìn Tôn Phi đã tràn ngập kính sợ cùng sùng bái, đây là phản ứng trời sinh của kẻ yếu với cường giả, đại lục dùng luật rừng như Azeroth, người mạnh là vua, tất cả sử dụng nắm tay cùng đao kiếm nói chuyện.

Quân viễn chinh chỉn đốn quân ngũ chuẩn bị xuất phát.

Thắng lợi lần này, làm cho những đám mây u ám đang bao trùm lên đỉnh đầu của thương đội Sorso đều biến mất, một người có thể đánh bại tài quyết kỵ sĩ cường giả trong trận đấu trực diện như thế, trừ khi là người nào không muốn sống nữa, nếu không lấy lòng còn không kịp, gan đâu để mà tập kích? Làm như thế khác nào là tự tìm đường!

Cho nên tất cả mọi người đều tin tưởng mười phần.

Tôn Phi thư thả cưỡi trên lưng đại hắc cẩu, ôm mỹ nhân trong lòng.

Đi qua con đường mấp mô nằm giữa đỉnh song tháp, sau đó chính là bình nguyên mênh mông, lộ trình của quân viễn chinh đã là một đường bằng phẳng, sẽ không còn núi rừng hiểm ác, nếu như thuận lợi, trong vòng một ngày có thể đến được trong cảnh nội của đế quốc. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng đến khi bước đến chỗ gò núi xa xa, đột nhiên Tôn Phi lại quay đầu về phía bắc nhìn nhìn một cái gì đó, không biết vì cái gì, đột nhiên Tôn Phi như sinh một cảm giác quái dị quanh quẩn trong đầu của hắn, giống như Hương Ba Thành nơi phương xa có chuyện…

...

...

Ầm ầm ầm ầm!!

Cả thảo nguyên đều chấn động, mặt đất gào thét.

Một đội kỵ binh giống như cơn lũ chạy như điên từ phía chân trời tới. Từng lá cờ đen kịt thành một dãy dài như một con hắc long dữ tợn giãy dụa phía vòm trời. Những lá cờ này toàn bộ đều màu đen, mặt trên dùng sơn màu đỏ cùng màu trắng vẽ ra hình thù bạch sắc khô lâu cùng cương đao đẫm máu, đây là một chi quân đội không rõ lai lịch, toàn bộ đều mặc hắc sắc khôi giáp, bất quá trên kỵ mã, khôi giáp, đầu khôi đều không thấy thêm huy chương dấu hiệu gì, hiểu nhiên là cố ý ẩn nấp hành tung.

Có khoảng hai nghìn hắc giáp kỵ sĩ, giống như một dòng nước lũ màu đen đằng đằng sát khí đang tiến đến.

Phía trước bọn hắn, ở một sơn khẩu phía xa, có hai thân ảnh giống như cự thạch đứng sừng sững giữa trời đất, không hề sợ hãi trước dòng lũ màu đen trực diện, mà lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.

- Dưới trướng Hương Ba Vương Hoàng Kim Kỵ Sĩ Didier Drogba tại đây, quân đội đối diện nghe rõ, các ngươi đã xâm nhập lãnh thổ quốc gia Hương Ba quốc, hạn cho trong vòng mười tức phải quay đầu rút lui, nếu không.... Giết —— không —— tha!

Một trong hai kỵ sĩ tại sơn khẩu đột nhiên hét lớn, âm thanh giống như tiếng sấm vang lên trên vòm trời, truyền đến ra bên ngoài, át luôn tiếng vó ngựa của mấy nghìn kỵ binh đối diện.

Nhưng...

Hưu!

Bên đối diện đáp lại là thanh âm tiếng mũi tên vút bay.

Mũi tên mang theo tiếng rít đinh tai nhức óc phá không mà đến, bên ngoài bao phủ hỏa diễm, giống như sao băng lao tới.

- Không tốt... Didier, cẩn thận!

Lampard sắc mặt đại biến.

Hắn nhìn ra những mũi tên kia ẩn chứa hỏa thuộc tính đấu khí nồng đậm, thanh thế kinh người, thế như tia chớp, ít nhất cũng là một hã cao thủ đấu khí ngoài tam tinh trung giai bắn ra, hắn lo Drogba quá tự tin sẽ gặp bất trắc, bước tới đánh ra một quyền, một tia chớp màu bạc từ nắm tay bắn ra, vừa khéo đánh trúng mũi hỏa tiễn kia,

- Cẩu tạp chủng khốn khiếp!

Drogba giận tím mặt.

Con mắt hắn đảo qua đảo lại, tay tháo cự phủ giắt trên yên ngựa xuống, nắm chặt bằng hai tay sau đó dùng sức quăng ra. Sau khi được "Người Khổng lồ xanh dược tề" cải tạo thân thể, song chưởng của hắn chí ít có lực ngàn cân, đại phủ xoay tròn điên cuồng gào thét, như phá không bay tới va chạm mũi tên kia.

Một phủ này, bị hắn ném ra gần hai trăm thước.

Gã kỵ sĩ bắn tên kia thấy thế không dám đối cứng, hỏa hồng sắc đấu khí trên người lóe lên, nháy mắt lăng không nhảy lên, tránh thoát, động tác linh mẫn đến cực điểm, một cái lóe lên đã về lại lưng ngựa, hiển nhiên là một cao thủ.

Bất quá đám người phía sau gã lại không được như thế.

Một gã liền sau chưa kịp phản ứng, liền bị cự phủ quay trúng, ngay cả cổ họng cũng không thốt kịp một tiếng, trực tiếp bị chém thành hai đoạn, nửa người dưới vẫn ngồi trên tuấn mã, nửa trên thì rơi xuống bị giẫm đạp thành thịt nhão, mà cự phủ sau khi va chạm vẫn không yếu thế, tiếp tục lóe ngân quang chém đứt rời sáu, bảy gã hắc giáp kỵ sĩ cạnh đó, trong nháy mắt giữa đoàn kỵ binh dấy lên một cơn mưa máu.

- Chết tiệt, xông lên trước, giết hắn!

Hỏa hệ đấu khí kỵ sĩ tránh thoát một kiếp kia rút trường kiếm bên hông, nghiến răng nghiến lợi giọng căm hận hô to.

Dòng lũ màu đen càng đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng lao tới.

Sưu sưu sưu sưu...!

Tiếng xé gió bén nhọn vang lên, phía đối diện bốn mũi tên mang đấu khí đủ màu tức thì bắn tới.

- Không ổn, bên kia có cao thủ! Hai người chúng ta không ngăn cản được, rút lui!

Lampard vừa nghe tiếng xé gió, sắc mặt nhất thời đại biến, bốn mũi tên kia khí thế dũng mãnh, chứng tỏ phía đối phương có ít nhất bốn gã cao thủ đã ngoài tam tinh, lại thêm hơn hai ngàn hắc sắc kỵ binh như dòng lũ, không phải hắn và Drogba dựa vào lực lượng cá nhân có thể ngăn cản.

- Frank, không cần vội, cho bọn chúng thêm món quà gặp mặt đã, hắc hắc...

Drogba nói xong, lại lấy ba chiếc cự phủ giắt trên yên Liệt Diễm thú xuống, vù vù vù ba tiếng xé gió, cự phủ qua hai tay hắn giống như đập vỡ không gian xoay tròn mà bay ra, tạo nên ba cơn mưa máu trong đám hắc sắc kỵ sĩ.

- Đáng chết...

- Tội dân...

- Giết ——!!

Còn chưa đối mặt mà bốn phủ của Drogba đã đánh chết hơn bốn mươi gã, bốn kỵ sĩ cầm đâì trên người nở rộ các loại quang diễm đấu khí chỉ biết gầm lên giận dữ không thôi, trong nháy mắt, khoảng cách của song phương chỉ còn hơn một trăm thước, màn mưa tên đầy trời hướng đầu hai người Lampard và Drogba mà chụp xuống....

- Mau lui ——!

Hai người nhảy lên Liệt Diễm thú, giá một tiếng, tốc độ tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú vượt xa quân mã đám kỵ binh đang cưỡi, cát bụi bay lên, nháy mắt đã thoát khỏi chiến trường, cấp tốc phi ngược về hướng Hương Ba Thành.

Cách đó ba cây số.

Hơn một trăm binh lính Hương Ba Thành đã ở sẵn trên đồi lập trận sẵn sàng đón địch, cầm đầu là đầu sỏ quân sự Hương Ba Thành - Goethe Brooke, tóc đen như gỗ mun, toàn thân mặc hắc sắc khôi giáp kỳ dị, bên hông là hắc sắc trường kiếm dài năm thước, mặt đầy uy nghiêm.

Viện quân Hương Ba Thành, tới!

Sau đó hơn năm cây số nữa, là sáu bảy trăm quặng mỏ nô Hương Ba đang dưới sự trợ giúp của họ hàng bằng hữu nhanh chóng tiến vào trong thành, chỉ cần những người này tiến vào bên trong, là Hương Ba Thành có thể dựa vào địa thế tử thủ, thậm chí thình lình phản kích cũng không thành vấn đề.

- Brooke đại nhân, sự tình có biến hóa, địch quân có bốn gã cao thủ!

Frank cùng Drogba tới trước mặt, đem tình thế kể lại cho Brooke.

Brooke biến sắc, bất quá nhanh chóng trấn định lại:

- Không ngại, chúng ta chỉ cần kéo dài một khắc là có thể lui về thành.

Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, trong nháy mắt liên tiếp mệnh lệnh lưu loát như mây bay nước chảy truyền xuống, Brooke uy vọng rất cao, mọi người ầm ầm tuân mệnh, bắt đầu chuẩn bị.

Rất nhanh, dòng lũ đen kia đã xuất hiện ở trong tầm mắt, bốn gã cao thủ trước nhất trên người lóe lên các loại đấy khí, làm cho người ta nhìn chăm chú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.