Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Quyển 1 - Chương 17: Điểm thưởng




Chứng kiến hoàng kim thiếu niên kỵ sĩ xuất hiện phía xa xa, ánh mắt hắc bào chủ quản Rhede Knapp lộ ra thần sắc không thể tin nổi, kinh ngạc nói:

- Không ngờ là hắn... Thật là khiến người bất ngờ!

- Ngài biết hắn? Hắn là ai?

Tôn Phi cười hỏi.

- Đế quốc kỵ sĩ điện, đứng thứ mười trong thập đại tài quyết kỵ sĩ, tự xưng thái dương Hoàng Kim Kỵ Sĩ Christopher Sutton, , thiếu niên kỵ sĩ thiên tài của đế quốc Zenit, năm nay mười sáu tuổi, khi cùng bạn đồng trang lứa thi tuyển chức danh kỵ sĩ, đã bộc lộ một thân thiên phú võ kỹ, được Yashin đại đế đích thân đề bạt trở thành một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ của kỵ sĩ điện, là ngôi sao tương lai của võ tướng đế quốc, rất nhiều quý tộc cùng gia tộc tại đế đô St. Petersburg đều tin tưởng siêu cấp thiên tài này có thể trở thành Võ Thánh tương lai... Đơn giản mà nói, hắn là một kẻ phi thường khó chơi...

Lúc Rhede Knapp miêu tả hoàng kim thiếu niên kỵ sĩ xa xa kia, liên tiếp dùng những từ ngữ chói mắt nhất, trong giọng nói cũng mang theo một tia ngưng trọng, rất rõ ràng, kỵ sĩ thiếu niên này có danh khí phi thường khủng bố trong đế quốc, bất quá, nói xong lời cuối cùng, vị hắc bào chủ quản này cười cười, đột nhiên thần sắc quỷ dị lại bổ sung một câu:

- Bất quá, thiên tài tự xưng là thái dương Hoàng Kim Kỵ Sĩ này tính tình cũng không tốt lắm, nổi danh tự phụ cố chấp, thiết huyết vô tình, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm trái ý hắn, lại cực kỳ cao ngạo, ta đoán đám người tập kích ven đường lúc trước không phải do hắn sai phái đâu, bởi vì loại người cao ngạo như hắn, tuyệt đối khinh thường làm những sự tình mờ ám, bất quá xem bộ dạng hắn lúc này, tựa hồ là vì bệ hạ mà tới, bệ hạ cần cẩn thận ứng phó a!

- Tuổi trẻ thành danh không tránh được tự đại, không biết trời cao đất rộng. Mong chư thần phù hộ hắn không chọc đến ta, hắc hắc!

Tôn Phi khẽ nở một nụ cười lạnh lùng.

Trực giác chiến đấu của người man rợ linh mẫn vô cùng, kỳ thật Tôn Phi đã sớm nhận ra địch ý không hề che dấu trên người hoàng kim thái dương kỵ sĩ đối diện, loại địch ý này làm cho Tôn Phi có chút không hiểu nổi, bởi vì song phương chưa từng gặp qua, căn bản không có khả năng kết thù, nhưng không biết thiếu niên thiên tài này lại từ đâu mà sinh địch ý với mình, điều này làm cho Tôn Phi thoáng buồn bực, hơn nữa là phẫn nộ, thầm nói chó khôn chớ cắn càn, nếu ngươi mặt dày không biết xấu hổ, lão tử mặc xác ngươi là thiên tai thiên tài quái gì, sẽ cho nga cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.

Khoảng cách của song phương không ngừng mà gần hơn, dần dần, rất nhiều người đều cảm nhận được không khí vi diệu.

Song phương đều cảm nhận được uy hiếp của đối phương.

Mắt đại hắc cẩu Hắc Toàn Phong toát ra hung quang, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm trầm thấp thét gào đáng sợ, tay trái thiếp thân thị vệ quan Fernando Torres lặng lẽ rút ra ba mũi trường tiễn từ ống tên sau lưng, giám ngục quan mặt chi chít vết đao dữ tợn Oleguer chẳng biết lúc nào hai tay nắm chặt, phát ra một tầng hắc sắc lờ mờ bên ngoài quyền sáo quái giáp, mà Peter Cech đã bắt đầu đem hai mươi lăm thánh đấu sĩ tổ chức thành trận hình chùy tử, Liệt Diễm thú dưới thân bọn họ tản ra một cỗ dao động ma lực nhàn nhạt, từng đoàn hỏa diễm như có như không thoáng hiện ở bốn vó...

Phía nhóm Hoàng Kim Kỵ Sĩ đối diện cũng cảm nhận được những điều trước mặt, nhưng bọn hắn chỉ lộ ra vẻ khinh thường, cười cười kiêu ngạo, đây là một loại trào phúng rõ rệt nhất, sau đó bọn hắn rầm một tiếng đều nhịp đều nhịp giơ kỵ sĩ trường thương trong tay, mũi thương chếch 45 độ về phía trước, trên người hiện ngân sắc quang diễm duệ kim hệ đấu khí nhàn nhạt, bao phủ toàn thân cùng chiến mã bên dưới, người cùng chiến mã tựa hồ hợp hai làm một, càng làm nổi bật kim khôi kim giáp, nhìn từ xa giống như một cơn lũ màu vàng, chỉ cần thủ lĩnh là thiếu niên kỵ sĩ ra lệnh sẽ lập tức lao tới xé địch nhân trước mắt thành mảnh nhỏ.

Không khí càng lúc càng khẩn trương, song phương thong thả tới gần, trong ánh mắt lộ ra phong mang không hề khoan nhượng, dần dần chỉ còn cách nhau hai mươi thước.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi...

- Ngươi chính là kẻ cả gan làm loạn coi rẻ pháp luật đế quốc, tùy ý tiến công chiếm đóng giết chóc nước phụ thuộc đế quốc, Hương Ba Vương Alexander?

Kim giáp thiếu niên mở lời trước tiên.

Hắn vỗ vỗ đầu ma thú quái dị dưới thân, nhìn trông giống sói mà không phải sói, đầu có một sừng dài, toàn thân phủ kín lông vàng, quấn chằng chịt xiềng xích, từng bước một đi về phía trước, ngữ khí nói chuyện cao cao tại thượng, gằn từng tiếng tràn ngập ý chất vấn, không hề có ý đợi thanh minh, phảng phất như thần linh mở miệng phán quyết tội dân.

- Chuyện này có thể có thể có chút hiểu lầm, Christopher đại nhân...

Hắc bào chủ quản Rhede Knapp nghe được trong lời nói tựa hồ có một chút hiểu lầm, ánh mắt vội vàng hướng tới Tôn Phi, ra hiệu hắn không nên vọng động, chính mình thì thúc ngựa đi ra phía trước, mỉm cười lớn tiếng nói:

- Đại nhân, Hương Ba Vương bệ hạ từng bị người tập kích cùng hãm hại, chẳng qua tất cả chỉ là phản kích mà thôi...

Nói xong, Rhede Knapp đem hết thảy chuyện tình mình biết được ra kể lại một lần, đặc biệt nhấn mạnh chuyện quân viễn chinh Hương Ba công hãm cứ điểm Hắc Thạch thành, khéo léo kể rõ tội ác Hắc Nham vương giết hại quặng nô Hương Ba, cuối cùng lại nói:

- Chuyện này song phương đều đã sai, nhưng nhưng là Hắc Nham Vương bắt con dân Hương Ba làm nô lệ, lại phóng tay tàn sát, tuyệt đối có sai trước Christopher đại nhân hẳn là nắm rõ.

- Nga, nguyên lai là Rhede Knapp chủ quản, đã lâu không gặp...

Thiếu niên Hoàng Kim Kỵ Sĩ gật gật đầu, Soros thương hội là một trong những siêu cấp thế lực trên đại lục, mà làm một trong những chủ quản có thực quyền tại đế quốc Zenit, Harry Rhede Knapp có thể xem như là tầng lớp nhân sĩ hiển hách tại thủ đô St. Petersburg, Christopher Sutton tuy rằng cuồng ngạo nhưng cũng bảo trì cấp bậc lễ nghĩa nhất định, bất quá ngay sau đó hắn nhăn mày nói:

- Có điều ta rất lấy làm kỳ quái,vì sao một người có thân phận tôn quý như Harry chủ quản, lại đi biện giải cho một tên quốc vương ngu ngốc từ một quốc gia man rợ chưa được khai hóa thế này?

Sutton lúc nói chuyện, không chút che dấu ý tứ của mình, dù không hề vận khí nói lớn, nhưng mấy chữ "quốc vương ngu ngốc, quốc gia man rợ" rành mạch chui vào tai đám người Tôn Phi, đoàn quân viễn chinh nhất thời một mảnh phẫn nộ, đặc biệt đám Torres, Oleguer, trên người đã bắt đầu lóe ra quang mang đấu khí...

Tôn Phi nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ồn ào bỗng nhiên chấm dứt.

Hắn cười lạnh một tiếng, giống như đang xem cuộc vui, không hề mở miệng.

- Christopher đại nhân, chuyện này đích thật là Hắc Nham Vương có sai trước...

Rhede Knapp còn muốn vì Tôn Phi nói chuyện.

- Đủ rồi, Harry chủ quản, ta nghĩ ta nên nhắc nhở ngài chú ý thân phận của mình, dựa theo truyền thống đại lục từ xưa, những nước phụ thuộc nếu tùy ý công phạt lẫn nhau tức là coi rẻ pháp luật đế quốc, mặc kệ bọn hắn ai đúng ai sai, đều sẽ do đế quốc kỵ sĩ điện quyết định, chứ không phải do thương hội Soros các ngươi định đoạt.

Christopher Sutton bỗng nhiên không kiên nhẫn cắt lời Rhede Knapp, khinh miệt nhìn lướt qua đám người Hương Ba Thành, thản nhiên nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Coi như tất cả những gì ngươi nói đều là thật thì sao chứ? Chờ ta đem tất cả đám phản nghịch không tuân quy củ này giam vào ngục giam trong kỵ sĩ điện, lúc đó tự nhiên sẽ có người tới chứng minh bọn họ là trong sạch hay không.

- Nhốt vào ngục trong kỵ sĩ điện?

Rhede Knapp kinh hãi:

- Sao làm thế được, Hương Ba Vương là huyết mạch vương thất chân chính do Yashin đại đế sắc phong...

Phải biết rằng trong ngục giam kỵ sĩ điện bỏ tù toàn những trọng phạm phản quốc hoặc phạm tội tình không thể tha thứ, từ khi đế quốc Zenit lập quốc tới nay, còn chưa bao giờ có bất kỳ kẻ nào có thể sống sót mà ra khỏi ngục giam của kỵ sĩ điện, nghe ý tứ của Christopher Sutton, không ngờ là muốn cho đoàn người Hương Ba Vương không thể trở mình, vì sao hắn phải làm như vậy?

- Ha ha ha, chuyện cười! Thật sự là chuyện cười!! Huyết mạch vương thất chân chính?

Biểu tình thiếu niên Hoàng Kim Kỵ Sĩ thật giống như là nghe được chuyện cười kinh điển nào đấy, cười lạnh, dùng trường thương trong tay xa xa chỉ trán Tôn Phi, khinh thường nói:

- Một đám man rợ chưa khai hóa cùng một quốc vương ngu ngốc thấp hèn, có thể xứng với vinh dự vương thất đế quốc chắc? Một đám trộm cắp đê tiện, bọn hắn tuyệt đối là làm bẩn huyết mạch đế quốc, để ta tự tay làm biến mất chỗ ô nhiễm ghê tởm này đi!

Kim giáp thiếu niên không hề để ý tới Rhede Knapp, thúc dục ma thú kỳ dị dưới thân, đi tới cách đám người Tôn Phi không đến hai mươi thước, ngừng lại, híp mắt lại, khinh miệt nhìn quét một trận, hất cằm ra lệnh:

- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vứt bỏ binh khí, giao ra tọa kỵ cùng Liệt Diễm thú, xuống ngựa đầu hàng, ta sẽ tạm thời không giết các ngươi... Nhắc nhở một câu, nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.

- Ngươi bị ngu ah?

Tôn Phi bĩu môi.

- Ngươi nói cái gì?

Christopher Sutton nghe vậy ngẩn ngơ, không thể tin được có người dám nói với hắn như thế.

Bất quá đối diện hắn chính là Hương Ba Vương với khóe miệng không chút nào che dấu trào phúng, nhất thời giận tím mặt, mái tóc vàng như gặp cuồng phong bay loạn, sát khí bộc phát, đôi mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm Tôn Phi gằn từng tiếng nói:

- Có gan nói lại lần nữa xem?

- Đồ ngu đồ ngu đồ ngu....

Tôn Phi đảo cặp mắt trắng dã, vẻ vô lại nhiệt tình mở miệng:

- Ngươi coi mình là ai chứ, lão tử nói cả một trăm câu thì cũng sao nào?

- Ngươi... Hảo! Quả nhiên là một đám đê tiện man rợ, không biết sống chết, phải giết!

Kim giáp thiếu niên nộ diễm trùng thiên, Hoàng Kim Kỵ Sĩ thương trong tay khẽ động.

"Thương" một tiếng!

Một đạo ngân sắc duệ kim đấu khí phá vỡ hư không phóng ra từ hoàng kim thương.

Chỉ thấy duệ kim đấu khí trên không trung ngưng tụ thành một thanh trường thương màu bạc sắc bén dài mười thước, nơi nó đi qua, mặt đất bị chém đứt thành một rãnh sâu nửa thước, núi đá vỡ vụn, quang mang vô cùng khí thế, không chút lưu tình bổ thẳng mặt Tôn Phi.

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết hay dở.

Hoàng kim kỵ sĩ Christopher Sutton bỗng nhiên lộ chút phong mang, nhất tề khiến những người chung quanh biến sắc, dù chỉ thoáng bị kình phong từ trường thương do ngân sắc đấu khí biến thành biến hóa thành đảo qua, nhưng cũng cảm giác thật rõ như có một lưỡi dao cực kỳ sắc bén lướt qua da thịt của mình, mơ hồ thấy đau, người có thực lực thấp một chút thì phải liên tục rút lui, trên người xuất hiện tơ máu.

Đấu khí của cao thủ ngoài ngũ tinh cấp, mới có thanh thế như vậy.

Mọi người chỉ cảm thấy một thanh kỵ sĩ thương thật lớn màu bạc do đấu khí ngưng tụ mà thành kia phảng phất là duy ngã độc tôn, trong lòng mỗi người đều sinh ra một cảm giác tuyệt vọng.

Đế quốc kỵ sĩ điện thập đại tài quyết kỵ sĩ, quả nhiên danh bất hư truyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.