[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Quyển 2 - Chương 173: Cuốn sách bìa đỏ




Typer : Yumme Nguyen

“Chậm đã!”

Tiếng quát vang lên, hai nam nhân từ phía đằng xa bước đến thật nhanh. Người đi trước có thân hình cao lớn, mặc trang phục thống lĩnh Cấm Vệ quân. Người còn lại mắt sâu mày rậm, mặc cẩm bào hoa mỹ.

Bùi Viện nhìn thấy người đi sau là cha chồng tương lai của mình – Đô uý Yến Liệt – thì mặt biến sắc, vội vàng xé một đoạn ống tay áo che mặt lại.

Tiếng quát vừa rồi là của người đi trước, gã vội vàng chạy đến, cau này quát lên: “Rút lui hết! Muốn làm càn sao!”

Các thị vệ nghe thủ lĩnh ra lệnh đều ngập ngừng thu hồi vũ khí. Hai hàng chân mày Bùi Viện nhíu chặt, chậm rãi quay người lại, uy nghiêm nói: “Thiết đại thống lĩnh, người trách ta càn quấy sao?”

“Không dám!” Thiết Thương Mạc – Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân khom người đúng mực, tiếng nói sang sảng, “Quận chúa ra lệnh, không dám không tuân. Nhưng mà, vị này thuộc hạ không động được, xin Quận chúa thương cho tính mạng này của ta mà thu bớt cơn giận.”

“Hắn?” Bùi Viện xoay người, tà ác liếc nhìn Chiến Bắc Dã, khóe miệng nhếch lên, mỉa mai cười “Hắn là cái thứ gì?”

Thiết Thương Mạc hơi cúi đầu, khẽ cau mày, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Quận chúa, đây là Liệt Vương điện hạ nước Thiên Sát, cô thất lễ rồi.”

“Ngươi…” Bùi Viện bị hắn chặn nghẹn họng, lòng đầy tức giận nhưng lại do dự. Người này là người ngay thẳng, hơn nữa là đệ nhất cao thủ Hoàng cung Thái Uyên, đắc tội hắn rất khó lùi.

Thoáng chốc nhìn thấy Yến Liệt đã đến gần, đây là cha chồng tương lai của ả, Bùi Viện không muốn ông ta nhìn thấy thái độ giận dữ tùy tiện của mình, ả trừng mắt Thiết Thương Mạc một cái, bước đến hành lễ với Yến Liệt.

Ánh mắt Yến Liệt lướt qua khuôn mặt đang che kín của ả, sau đó liền dời tầm mắt qua nơi khác, đứng im vuốt râu mỉm cười, nhận lễ của Bùi Viện. Bùi viện đứng thẳng người lên, ả xưa nay luôn cao ngạo, nhưng hôm nay lại tình nguyện hành lễ với người có địa vị thấp hơn mình, hơn thế còn rất vui vẻ mỉm cười. Lão gia tử Yến Liệt gia nhận lễ của ả, chẳng phải là đã thừa nhận ả là con dâu mình, ván đã đóng thuyền rồi sao?

Yến Liệt chăm chú nhìn ả, ôn tồn cười nói “Quận chúa, hôm nay là thánh thọ bệ hạ, chớ để việc vớ vẩn này chi phối, làm lỡ việc lớn thì không đáng đâu.”

Ông ta thản nhiên nói, nhưng nụ cười trên mặt chứa đầy thâm ý, nhấn mạnh hai chữ “việc lớn”.

Bùi Viện nghe thấy thì tim giật thót, lúc này mới nhớ đến mục đích hôm nay đến đây của mình. Ả nhăn mặt cau mày, có chút ảo não tại sao mình vừa nhìn thấy Mạnh Phù Dao thì liền quên mất việc chính. Giờ phút này mới nhớ ra hình như từ nãy giờ vẫn không thấy Mạnh Phù Dao lên tiếng?

Hình như mới vừa rồi, Mạnh Phù Dao đã ngã lăn xuống bậc thềm nơi bụi hoa, từ đó đến giờ thì im hơi lặng tiếng. Khi đó ả bận đương đầu với Chiến Bắc Dã, rồi đấu khẩu với Thiết Thương Mạc một hồi, quên mất Mạnh Phù Dao kia.

Lúc này Chiến Bắc Dã cũng nhớ đến Mạnh Phù Dao, hắn hừ lạnh, lần theo vết máu khi nãy Mạnh Phù Dao lăn xuống, vòng qua bụi hoa, mày rậm đột nhiên nhíu lại.

Sau bụi hoa vẫn còn vết máu loang lỗ, nhưng bóng dáng Mạnh Phù Dao thì chẳng thấy đâu.

Phía sau chợt vang lên tiếng hừ lạnh, Bùi viện lao đến như một cơn gió lốc, nhìn không thấy Mạnh Phù Dao đâu thì sắc mặt hết sức khó coi, căm hận nói: “Có ta ở đây, ngươi trốn không xa được đâu!”

Chiến Bắc Dã đột ngột xoay người, động tác hắn cực mạnh, ống tay áo vung lên đánh bốp lên mặt Bùi Viện. Bùi Viện chỉ cảm thấy trên mặt như bị một thiết bản vỗ vào, đau đến tối tăm mặt mũi, lại nghe thấy giọng nói Chiến Bắc Dã lạnh lẽo như băng: “Ta cảnh cáo ngươi, còn chín lỗ nữa, bổn vương gặp lần nào thì đòi lần đó. Ngươi còn dám động đến một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ đâm toàn thân ngươi một trăm lỗ. Bổn vương không giết phụ nữ, nhưng có thể phá lệ vì ngươi.”

Hắn phẩy tay áo, lạnh lùng nói tiếp “bây giờ bổn vương không rảnh dong dài với ngươi, nợ này ghi lại!”

Bùi Viện ôm mặt ngẩng đầu lên, vừa muốn trả đũa, Chiến Bắc Dã lại phẩy tay áo khiến một luồng gió mạnh ập đến, đánh bốp vào má phải của ả, mạnh đến nỗi khiến thân hình ả lảo đảo, người Chiến Bắc Dã vừa động đã mất hút nơi xa tít rồi.

“Này, này, này…”

“Huynh nhẹ chút, nhẹ chút…”

“Eo ơi… Huynh cứu người hay giết người hả?”

Tiếng lầm bầm không ngừng văng vẳng trong bóng tối, dường như có hai đôi mắt sáng như sao lấp lánh trong bóng tối, trong đó có một đôi mắt là kẻ xui xẻo Mạnh Phù Dao.

Mới vừa rồi nàng lăn xuống bậc thềm trốn vào bụi hoa, còn chưa kịp bò dậy thì đột nhiên bị một đôi tay cứng như sắt lôi kéo. Ngay sau đó cả người liền rơi xuống một cái giếng tối đen.

Mạnh Phù Dao kinh hãi lập tức định phản kháng, nhưng đối phương đã đưa tay lên che miệng của nàng, lắc đầu ý bảo nàng không được la ầm lên. Lòng bàn tay y hơi thô ráp, rõ ràng là tay của nam tử luyện võ. Hơi lạnh trong lòng bay có mùi hương trầm thoang thoảng à chỉ nam nhân quý tộc mới dùng. Mạnh Phù Dao ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo với đối phương mình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, y mới buông tay ra. Nàng nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra nơi này là một gian mật thất, đoán chừng trước đây nơi này có lẽ là một cái giếng khô, nối liền với một mật đạo nào đó. Sau đó người ta trồng hoa ở trên để che giấu nó, khi nàng lăn vào bụi hoa, người này đang núp trong giếng, thuận tay liền lôi nàng xuống.

Cảm giác được đối phương không có địch ý, nàng thở phào nhẹ nhõm. Chàng trai này đột nhiên xoay vai nàng lại, xé roẹt ống tay áo mình, vừa nhanh nhạy thành thạo vừa mạnh bạo, trong nháy mắt đã băng bó xong vết thương trên vai nàng.

Mạnh Phù Dao bất ngờ không kịp chống đỡ, đau đến la ó kêu gào, nhưng chỉ trong tích tắc chàng trai kia đã buông tay ra, im lặng xoay mặt về hướng khác.

Bóng lưng của y gầy gò thẳng tắp như một cây ngọc chìm trong bóng tối, thấy Mạnh Phù Dao đã yên lặng trở lại, y bước đến trước vài bước, chút ánh sáng nhàn nhạt từ trên cao rọi xuống, phác họa nên dáng hình của y, vai rộng eo thon, đương độ tuổi thiếu niên.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm bóng lưng kia, cảm thấy hơi quen mắt.

Nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn khắp xung quang, không hiểu sao từ trước đến nây nàng luôn không thích không gian tù túng, trực giác luôn bảo nàng hãy mau trốn đi.

Chàng trai lại đột nhiên quay đầu lại, hiển hiện một gương mặt vô cùng sáng sủa dù sắc mặt có hơi tái nhợt, vừa nhìn thấy liền khiến người ta nhớ đến sông băng núi tuyết ở Khung Thương nơi cực Bắc xa xôi. Ánh mắt này đen nhánh lạnh lùng, xa xăm sâu thẳm như vực sâu vạn trượng. Trong đôi mắt đen nhánh và lạnh lùng cực độ này, lấp lánh ánh sáng như sao đêm nhấp nháy.

Mạnh Phù Dao đột nhiên hít vào một hơi thật sâu.

Đối mắt này… Nàng từng thấy!

Tại kiếm phái Huyền Nguyên, ngay hôm sau khi Yến Kinh Trần và nàng chia tay, lúc nàng trở về Huyền Nguyên sơn trang giơ kiếm khiêu chiến với thiếu niên áo đen. Một cái xoay đầu khiến lòng người xáo trộn, một ngọn lửa bất diệt trong đôi mắt âm u, hiện lên nơi đáy mắt nàng.

Nàng vẫn còn nhớ.

Không ngờ hôm nay nàng và hắn lại gặp nhau ở trong một mật đạo, tại Hoàng cung Thái Uyên này.

Chàng trai nhìn Mạnh Phù Dao, đột nhiên nói: “Mới vừa rồi ta cứu mạng cô, bây giờ cô phải giúp ta lại một việc.”

Giọng hắn trong vẻo mà lạnh lùng, tựa như những miếng băng mỏng tròn sông băng va chạm với nhau, lạnh lẽo trôi xa ngàn dặm.

“Hả?” Mạnh Phù Dao mở to mắt, đạo lý gì đây? Nàng đâu có cần hắn cứu mạng đâu? Chiến Bắc Dã căn bản sẽ không đứng im nhìn nàng bị người ta giết chết, là nàng xui xẻo bị hắn lôi xuống cái giếng tối om này, kết quả biến thành nàng thiếu hắn ơn cứu mạng sao?

Hắn lén la lén lút trốn ở chỗ này, vẻ mặt nghiêm trọng yêu cầu nàng hỗ trợ, chắc chắn là việc lớn mất đầu rồi. Mạnh Phù Dao nàng đâu phải kẻ ngu, thích làm vật hy sinh đâu.

Chàng trai mím chặt môi, quan sát vẻ mặt nàng, không nói hai lời liền rút kiếm, trường kiếm vừa lóe sáng đã kề ngay trên cổ nàng.

Kiếm phong sắc bén lạnh lùng, ánh kiếm sáng như nước hồ thu, sát khí trên thân kiếm lan tỏa như kim châm tản ra bốn phía, khiến hai mắt Mạnh Phù Dao híp lại.

“Ta không xin xỏ, cũng không thích nói lần thứ hai, không đi, ta giết cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.