Võ Lâm Dị Giới

Chương 1




Một phòng trà bài trí giản dị tinh tế, nằm sát cạnh dòng nước, bên trong bày một chiếc bàn vuông nhỏ. Hương thơm của trà hòa quyện với làn khói tỏa ra từ dòng nước khiến người ta cảm thấy mình như đang ở chốn thần tiên.

Ngồi ở hai bên bàn trà là hai bà mẹ của Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu. Nói thực ra thì hai người phụ nữ này chưa từng hợp nhau, khi còn trẻ hai người đều là những văn công xuất sắc trong đoàn Văn nghệ Quân đội, đã từng đối đầu với nhau trong rất nhiều năm, cuối cùng thì vẫn bất phân thắng bại. Bây giờ mỗi lần gặp nhau đều khó tránh nói những lời chế giễu nhau, tuy đã có tuổi nhưng sự kiêu căng thuở đó chưa hề giảm đi.

Có ai ngờ rằng họ cuối cùng lại trở thành thông gia. Chưa được thông báo gì trước thì hai người con của họ lại tuyên bố kết hôn, bỗng chốc hai người trở tay không kịp. Không phải là không phản đối mà việc kết hôn này diễn ra quá nhanh chóng khiến họ không yên tâm. Tuy Trử Tụng và Ưu Ưu đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng chúng chưa hề hẹn hò, tự nhiên nói kết hôn, trường hợp này khó ai có thể chấp nhận được.

Nhưng hai đứa trẻ quá kiên quyết, người làm cha làm mẹ cũng chẳng thể không cho phép. Hai gia đình vốn định đường đường chính chính tổ chức lễ cưới để gả con gái cưng đi lấy chồng nhưng Trử Tụng lại buộc phải trở về quân ngũ gấp, hơn nữa Kiều Ưu Ưu cũng phản đối tổ chức đám cưới vì cho rằng kết hôn chỉ là việc của hai người.

Sau đó hai người thường xuyên phải ở hai nơi, số lần gặp mặt cũng rất ít, thời gian ở bên nhau lại càng ngắn. Lần này Trử Tụng trở về nên hai bà mẹ không chịu để yên nữa, vốn dĩ việc kết hôn đã rất kì lạ, nếu không sống cho tốt thì sẽ ra sao?

“Hôm nay không nói chuyện khác nữa.” Bà Kiều cầm chén trà mở lời trước.

Bà Trử gật nhẹ đầu, “Ưu Ưu và thằng ba nhà tôi không thể cứ mãi thế này được.”

Bà Kiều thở dài, “Ưu Ưu nhà chúng tôi vẫn còn trẻ con, vô lo vô nghĩ.”

“Thằng ba cũng chỉ để tâm tới máy bay, lâu nay cũng không quan tâm chăm sóc Ưu Ưu.”

Hai bà mẹ hiếm khi không xích mích, nay lại vì hai đứa con mà đều lùi một bước. Nói cho cùng thì những thứ hư vinh phù phiếm kia cũng chẳng thể sánh bằng địa vị của con cái trong lòng họ, ai thắng ai cũng nào có ý nghĩa gì.

Hôm nay Kiều Ưu Ưu không phải lên hình nên không đợi tan ca cô đã chuồn về trước, lên xe bus về nhà mẹ đẻ. Cô vốn định hẹn Trì Lâm đi ăn cơm nhưng “giai nhân” ấy lại có hẹn. Trì Lâm là bạn chí cốt của cô, chơi từ thời học trung học nên dĩ nhiên cô ấy cũng quen với Trử Tụng.

“Trử Tụng nhà cậu khó khăn lắm mới về nhà được một lần, hai vợ chồng lại lâu lắm không gặp mặt, làm gì có ai như cậu chứ, đi khắp nơi rủ mọi người đi ăn cơm, để mặc Trử Tụng không biết làm thế nào?”

Kiều Ưu Ưu quay bút, “trong nhà tự dưng xuất hiện một người khác nên mình thấy không quen.”

“Đã kết hôn rồi mà cứ như trẻ con vậy.”

“Bốp” Kiều Ưu Ưu ném bút xuống bàn nói: “Cái gì? Đến cậu cũng nghĩ tớ trẻ con sao?”

“Ưu Ưu, hãy trân trọng khoảnh khắc hai người bên nhau. Nói sao đi chăng nữa thì lúc kết hôn cũng là do cậu tự nguyện, cũng chẳng có ai ép cậu, vì thế nên cậu hãy tôn trọng cuộc hôn nhân này. Không nói nữa, Mân Văn tới đón mình rồi, bye bye.”

“Bye... bye!”

Kiều Ưu Ưu nhìn màn hình điện thoại đang dần tắt, là cô tự nguyện? Không ai ép cô! Cô chẳng qua chỉ là uống say nên mới nhận lời kết hôn với Trử Tụng, kết quả là sau khi ngủ dậy có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô lại là người ưa giữ thể diện, vì thế nên cuối cùng cũng đành kết hôn cùng anh. Việc bọn họ kết hôn đơn giản có thể dùng từ “không” để miêu tả, không hôn lễ, không khách khứa, thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng không có mà dùng luôn cái vòng ở nắp chai bia. Nhưng đây là kết hôn trong quân đội nên một khi đã cưới rồi thì không thể ly hôn, hơn nữa cũng phải giữ thể diện cho hai bên gia đình, bản thân mình mất mặt cũng không có vấn đề gì, nhưng sao có thể để chuyện này ảnh hưởng tới người thân.

Cũng may là Trử Tụng cũng tự biết điều nên kết hôn không được bao lâu anh đã quay lại đơn vị, từ đó rất hiếm khi anh trở về, dần dần Kiều Ưu Ưu cũng cảm thấy kết hôn cũng khá hay, không những có thể tránh được lời giáo huấn của mẹ cô ở bên tai mỗi ngày mà còn có thể tiếp tục cuộc sống tự do.

Chỉ có điều khi anh trở về sẽ làm đảo lộn cuộc sống của cô. Còn nữa, anh đã ở lại một đêm rồi, sao vẫn chưa đi? Có điều gì đó khác với bình thường.

* * *

“Sao có mỗi con về? Trử Tụng đâu?” Kiều Ưu Ưu vừa bước vào nhà, bà Kiều đã nhìn ra bên ngoài hỏi.

“Anh ấy… có hẹn rồi.”

“Thế sao?” Bà Kiều rõ ràng là không tin lời cô nói.

Kiều Ưu Ưu tiến lại ôm lấy cánh tay bà, cười nịnh: “Tối nay mẹ cho con ở lại đây nhé!”

“Đừng có mơ!”

“Mẹ!”

Bà Kiều nhíu mày: “Đừng có gọi to thế, tai mẹ vẫn tốt lắm, chưa bị điếc đâu!”

Kiều Ưu Ưu hít sâu lấy lại bình tĩnh: “Con đói lắm rồi, có cơm không ạ?”

Bà Kiều kêu người chuẩn bị cơm cho cô rồi ngồi đối diện nhìn cô ăn từng miếng cơm, múc canh đặt sẵn ở bên cạnh.

“Hôm nay mẹ có gặp mẹ chồng con để bàn bạc, chúng ta thấy con và Trử Tụng cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có con đi thôi!”

“Khụ khụ!” Kiều Ưu Ưu ngẩng đầu, đang uống canh liền phun hết ra, áp tay lên ngực ho mạnh.

“Xem con kìa, sinh con khiến con ngạc nhiên thế cơ à? Không có con thì kết hôn làm gì?”

“Chẳng nhẽ kết hôn là để sinh con sao?” Kiều Ưu Ưu kinh ngạc.

“Nhưng sinh con cũng là một phần quan trọng trong cuộc hôn nhân, một người phụ nữ nếu không sinh con thì sẽ không phải là một người phụ nữ hoàn hảo!” Bà Kiều nói thẳng ra.

Kiều Ưu Ưu lấy giấy lau miệng, chỉnh lại đầu tóc rồi nói: “Chúng con quá bận rộn nên tạm thời không có kế hoạch sinh con.”

“Vậy khi nào mới sinh?”

“Con không biết, để sau đi.”

Bà Kiều đập mạnh tay xuống bàn ăn, khiến Trử Tụng vừa mới bước chân vào phòng khách cũng giật mình.

“Kiều Ưu Ưu, con đừng có lừa mẹ, lần này mẹ quyết không bị con lừa đâu, nhất định con phải có bầu trong năm nay!”

Kiều Ưu Ưu nhìn bà, chậm rãi hỏi: “Nếu không được thì sao?”

“Được rồi, rất đơn giản” bà Kiều nhướn mày, “vào quân đội.”

“Hả?” Kiều Ưu Ưu mở trừng mắt lên, miệng cô đầy thức ăn, bàn tay nắm thành nắm đấm, ngón tay gần như cứa vào da thịt mình.

“Vào quân đội? Mẹ nói đùa gì vậy?” Nếu không phải trước mặt cô là mẹ đẻ của mình thì cô nhất định sẽ nhảy dựng lên rồi chỉ thẳng vào bà mà nói bà có vấn đề gì sao.

* * *

Trử Tụng bước vào phòng khách, hai người phụ nữ đang cãi cọ không để ý tới anh. Anh ho nhẹ, “con chào mẹ, Ưu Ưu.”

Bà Kiều nhìn Trử Tụng, thể hiện rõ sự mất tự nhiên, vội đứng dậy ra khỏi bàn ăn, “Trử Tụng đến rồi hả, mẹ vừa mới nhắc đến con, con ăn tối chưa?”

“Dạ chưa!”

“May quá, ngồi đây ăn cùng với Ưu Ưu luôn đi!” Nói xong bèn quay đầu lại trách Ưu Ưu: “Sao con không nói cho mẹ Trử Tụng sẽ đến, biết thế đợi nó tới rồi cùng ăn, thức ăn đều nguội cả rồi.”

“Không sao đâu mẹ, dạ dày của con làm bằng sắt, ăn gì cũng được hết.”

Bà Kiều nghe anh đùa liền vỗ vai anh, “con mau ăn đi, để mẹ xuống bảo người nấu thêm vài món.”

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai bọn họ, mặt đối mặt, mắt trừng lên nhìn nhau. Kiều Ưu Ưu sớm đã không còn muốn ăn nên đẩy ghế ra chuẩn bị đứng lên, “em ăn xong rồi.”

Tay cô liền bị anh ấn xuống bàn và giữ chặt, “ngồi xuống với anh.”

“Em không thích!”

“Kiều Ưu Ưu, việc em để anh leo cây, em đoán xem anh có nói với mẹ không?” Trử Tụng cười nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ trêu đùa, không thể không thừa nhận, anh lúc này quá đẹp trai. Vẻ bề ngoài chính là tai họa, thế nhưng lúc này Kiều Ưu Ưu lại chỉ muốn lấy móng tay cào xé khuôn mặt này. Quân nhân như Trử Tụng vậy mà chẳng khác gì bọn lưu manh, thật không thể hiểu nổi vì sao mấy năm qua anh vẫn chưa bị khai trừ khỏi quân đội.

* * *

Kiều Ưu Ưu phụng phịu ngồi xuống ghế, Trử Tụng ăn rất nhanh và vội vã. Chưa gì anh đã theo cô về tận nhà rồi, không biết ai đã bán đứng cô, đúng là một đàn sói mà.

Bà Kiều ngồi xuống chính giữa bàn, mặt mũi hớn hở cười với Trử Tụng, “hơn nửa năm rồi không gặp con, làm phi công thật là nguy hiểm quá.”

“Cũng không có gì, mẹ đừng lo.”

“Yên tâm, yên tâm, hì hì!” Bà Kiều vừa cười vừa gật đầu, sau đó quay mặt sang lườm Ưu Ưu nhưng cô cũng ngoảnh mặt đi làm bà tức quá trừng mắt lên nhìn cô.

Trử Tụng giả vờ không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.

“Trử Tụng à, mẹ vừa bảo Ưu Ưu rồi đấy, nhân lúc hai con đang còn trẻ thì mau chóng có con đi.”

Trử Tụng đang ăn chợt dừng lại mấy giây, hành động này của anh đã lọt vào mắt của Ưu Ưu. Cô biết anh cũng giống như cô, không muốn có con.

“Con cũng cảm thấy chúng con nên có một đứa con, như vậy khi con vắng nhà thì Ưu Ưu cũng không quá cô đơn.” Nói xong, anh còn quay sang cười với Kiều Ưu Ưu.

Bà Kiều nghe xong rất vui mừng. Nhưng Kiều Ưu Ưu lại lặng người.

“Như vậy là đúng rồi, sinh con sớm một chút cũng an toàn hơn, mẹ con mà biết thì nhất định sẽ vui lắm đấy. Bây giờ mẹ đi gọi điện cho mẹ con luôn.”

Trử Tụng gật đầu, bà Kiều phấn khởi đứng lên.

Kiều Ưu Ưu nheo mắt, nghiến răng hạ thấp giọng: “Anh sinh à?”

“Anh gieo giống.”

“Anh cút đi!”

Trử Tụng cười lớn, không biết tại sao anh lại vui đến vậy, mắt híp lại, vắt chân vào nhau rồi rung rung.

Kiều Ưu Ưu cau mày, khó chịu hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”

Trử Tụng không nhìn cô mà cố ý trả lời thật lớn: “Đi đâu cơ? Ưu Ưu em chỉ đường cho anh đi!”

“Đi à?” Tai của bà Kiều vẫn nhanh nhạy như vậy, bà liếc mắt về phía Kiều Ưu Ưu, lườm cô một cái.

Kiều Ưu Ưu cúi đầu, suýt chút nữa là va đầu xuống bàn. Cô thật chỉ mong có thể lấy búa đập vào đầu anh ta một cái.

* * *

Việc trong một năm phải có bầu đối với họ mà nói thật có đôi chút khó khăn, bởi một năm họ ở bên nhau cũng không đến hai mươi ngày. Hơn nữa, Kiều Ưu Ưu còn kiên quyết không muốn có con. Cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không muốn sớm bị một đứa trẻ ràng buộc, Trử Tụng thường xuyên vắng nhà, cô may mắn lắm mới được ung dung tự tại. Có con rồi phải chăm sóc nó, cho ăn cho uống, thay tã, lo lắng nó sẽ bị ốm, cuộc sống mỗi ngày đều phải xoay xung quanh đứa bé, cô thật sự không muốn cuộc sống đó bắt đầu sớm như vậy.

Trử Tụng hình như lại không nghĩ thế. Nhưng Kiều Ưu Ưu rất kiên quyết, anh ta chỉ biết sướng mỗi mình, để lại trong bụng cô một đứa trẻ còn bản thân anh lại quay trở về đơn vị tiếp tục hưởng thụ cuộc sống độc thân tươi đẹp, cô lại phải ở nhà chăm sóc con, dựa vào đâu mà việc gì tốt đẹp anh ta cũng được hưởng?! Dựa vào đâu mà cô phải mệt mỏi chăm sóc con?!

Kiều Ưu Ưu mở ngăn kéo đầu giường ra, nhìn thấy đống bao cao su nằm yên ở trong góc. Anh đã nói muốn có con thì chắc chắn mấy thứ này sẽ không còn cần dùng đến, sức cô lại không mạnh bằng anh, anh mà có muốn thì cô cũng không thể chống cự lại. Vậy nên phải quyết định nhanh chóng, nhân lúc anh đang ở trong nhà tắm, cô mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà. Cô chạy nhanh không nghỉ tới hiệu thuốc gần nhà. Khi đẩy cửa kính ra, cô thở mạnh một hơi phủ lên lớp kính một màn khói trắng.

Lúc Trử Tụng từ trong nhà tắm đi ra thì đã không thấy ai ở trong phòng, điện thoại và ví, chìa khóa, thẻ atm của cô đều ở trong nhà nhưng người lại chẳng thấy đâu. Đang chuẩn bị ra ngoài đi tìm thì thấy Kiều Ưu Ưu bước từ trong thang máy ra, thở dốc từng hơi như vừa mới vận động mạnh.

“Em vừa đi đâu thế?”

Kiều Ưu Ưu lấy lại bình tĩnh rồi dang hai tay ra vờ làm động tác thể dục, “đi chạy bộ, vận động một chút tốt cho sức khỏe, thôi, em đi tắm đây.” Nói xong cô chạy nhanh vào nhà. Lời nói dối không nên nói quá nhiều, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện. Không thể xem thường đôi mắt của Trử Tụng, đôi mắt của phi công cũng giống như mắt chim ưng, chỉ cần hơi nheo lại là có thể biết được câu nào của Kiều Ưu Ưu là nói dối, câu nào là nói thật.

Trời đã vào đông, mùa đông ở Bắc Kinh luôn vừa lạnh vừa khô. Kiều Ưu Ưu chạy một vòng về thì mũi đông cứng lại và ửng đỏ, thế nhưng cơ thể cô lại rất ấm áp.

Đứng dưới vòi hoa sen một lúc lâu Kiều Ưu Ưu mới quấn khăn tắm bước ra. Trử Tụng đang đứng cạnh giường, chăm chú nhìn đồ vật đang cầm trên tay. Ánh sáng trong phòng là một màu vàng hoàng hôn ấm áp, Kiều Ưu Ưu nheo mắt nhìn rồi ngay lập tức quay người chuồn vào trong phòng tắm nhưng cô đã bị Trử Tụng gọi lại.

Trử Tụng tiến lại gần, giơ đồ vật ở trên tay lên trước mắt Kiều Ưu Ưu, nhếch miệng cười, nhưng trong đôi mắt anh lại không tìm thấy một ý cười nào, “Ưu Ưu, em có cần giải thích gì không, đây là cái gì?”

“Chính là thứ mà bên trên có viết đấy!”

“Em không quan tâm tới những gì khi nãy anh và mẹ vừa nói sao?”

Kiều Ưu Ưu tránh ánh mắt của anh, vuốt nhẹ mái tóc rồi nói: “Em không muốn có con.”

“Tại sao?” Giọng nói của Trử Tụng không có chút cảm xúc, cũng không có gì khác.

“Không muốn, chẳng tại sao cả.”

“Vì thế nên em quyết định dùng cái này để đối phó với con của chúng ta sao?” Trử Tụng kích động nói, ném cái hộp trắng đập mạnh vào tường.

Kiều Ưu Ưu lo lắng, dùng thuốc tránh thai đối phó với con chúng ta? Vì sao lời anh nói lại trở nên tàn nhẫn đến vậy? Kiều Ưu Ưu chỉ thẳng ngón tay vào anh, nhưng anh cao hơn cô nhiều quá nên khi cãi nhau cô vẫn phải ngước lên, điều này khiến Kiều Ưu Ưu rất khó chịu, cô nhảy lên trên giường, gập lưng xuống nhìn thẳng vào anh.

“Anh thỏa mãn xong bản thân anh xong rồi để lại con cho tôi, một năm không về nhà để mình tôi nuôi con, dựa vào đâu chứ? Tôi nhất định không muốn có con, không muốn!” Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại hét to lên, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Kiều Ưu Ưu, em gây chuyện đủ chưa?”

“Có anh gây chuyện ý, tôi không có tâm trí đâu mà gây chuyện với anh! Trử Tụng, bắt đầu từ hôm nay, nước sông không phạm nước giếng!”

Trử Tụng cũng giận quá, nhưng nếu anh không chịu cúi đầu trước thì thật không biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Khi tâm trạng dần ổn định trở lại, anh kéo tay Ưu Ưu lại nhưng cô lại rút tay ra.

Giường khá mềm nên người đứng ở trên rất khó giữ thăng bằng, cô đẩy mạnh tay anh ra, nhưng chân lại mất thăng bằng nên ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.