Võ Lâm Bại Hoại

Chương 32




Editor: Hachonie

Ai đang tuyệt vọng trong bóng tối.

Trên tay Mộc Cửu quấn băng gạc theo Tần Uyên trở về cục cảnh sát, Trần Mặc cũng từ bệnh viện trở về, Lục Dĩnh hiện tại đã tỉnh, tình hình đã ổn định, vì muốn bắt được kẻ chủ mưu sau vụ này nên Triệu Cường cũng trở về.

Tình nghi của Hồng Mi đã được rửa sạch, Tần Uyên thấy sức khỏe của cô không tốt nên để cô ở nhà nghỉ mấy ngày, chăm sóc con trai, cũng để xử lý chuyện hậu sự của Tống Ảnh Thừa.

Triệu Cường thấy tình trạng của Mộc Cửu thì càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn tay cô, “Sao lại như vậy?”

Tần Uyên liếc Mộc Cửu một cái, trả lời: “Cô ấy một mình đi gặp Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác.”

Triệu Cường mở to hai mắt, nổi giận quát: “Họ làm cô bị thương thành như vậy! Tôi kháo, hai cô ả đó thật đáng chết!”

Mộc Cửu thờ ơ vẫy tay, mặt không đổi nói: “Vết thương nhỏ, tôi đâm họ ba nhát.”

Triệu Cường sửng sốt chút, nghĩ đến việc Lục Dĩnh bị đâm ba dao, cảm động trong lòng, “Em gái Mộc Cửu, cảm ơn cô!”

Tần Uyên: “Em có hỏi được người ủy thác của Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác không?”

Mộc Cửu: “Hắn ký tên là F.L.”

Triệu Cường nắm tóc, “F.L, tên viết tắt?”

Thạch Nguyên Phỉ lập tức dùng máy tính kiểm tra, “Tên viết tắt này trong cả nước có rất nhiều, ở thành phố chúng ta cũng không ít.”

Triệu Cường bĩu môi nói: “Nếu không phải tên viết tắt thì có thể là một ký hiệu nào đó?”

Đang nói, Đường Dật cầm một bao thư màu đỏ chạy đến, “Mộc Cửu cô có thư.”

Lúc này mà có người gửi thư chuyển phát nhanh cho Mộc Cửu, mọi người nhìn chằm chằm lá thư, Mộc Cửu tiếp nhận thư, trên bao thư viết hai chữ Mộc Cửu, cô nhìn thoáng qua liền biết chữ viết của ai.

Cô mở thư, trên trang giấy viết thư màu trắng là một nắm tóc màu cà phê.”

Đường Dật la lên: “Đây là màu tóc của chị Tiêu Nhã!”

Mộc Cửu mở thư ra đọc.

Tiểu Cửu thân yêu:

Đã lâu không gặp, không biết em còn nhớ bút tích của tôi không, hay đến tên tôi cũng quên rồi, nhưng tôi vẫn còn rất nhớ em, những vụ án của em tôi đều đặc biệt chú ý, tôi cũng rất hiểu người bên cạnh em, nhưng bọn họ không xứng đáng ở bên cạnh em, em với tôi là cùng một loại người, chỉ có tôi mới có thể hiểu em.

Tiểu Cửu, tôi ở một mình cũng lâu rồi, nên tôi mới mời đồng nghiệp của em đến làm khách, muốn gặp tôi sao, tôi ở trong quá khứ chờ em, em biết nên gặp tôi ở đâu mà.

F.L.

Tần Uyên nhìn Mộc Cửu hỏi: “Em biết người này sao?”

“Là bạn trước kia của em.” Mộc Cửu bình tĩnh trả lời, sau đó cầm bút dùng tay trái viết ‘M, T, L’, ‘F, H’, ‘F, L’, sau đó cô gạch hết những chữ F và L, sau đó viết xuống ‘T, M, H’, Mộc Cửu viết xong quay đầu nhìn họ, “Hắn tên là Đào Mẫn Hoài.”

“Em biết hắn ở đâu sao?”

“Ở nơi ở trước đây của em, một thế giới bên ngoài không có chút liên hệ đến xung quanh.” Mộc Cửu nhìn thư trong tay, một lúc sau nói: “Một nơi tăm tối.”

Lam Tiêu Nhã dần tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, đèn phía trên có chút chói mắt, cô hé mắt, một lúc sau mới thích ứng được.

Vừa mở mắt cô nhìn thấy trần nhà màu trắng với 1 ngọn đèn, ánh sáng có chút ngả sang màu vàng, cô di chuyển tay lại phát hiện nhúc nhích những ngón tay có chút khó khăn, toàn bộ sức lực như bị cạn kiệt, không thể nào nhúc nhích.

Cô bị chuốc thuốc, cô nghĩ.

Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, đây là bộ quần áo cô mặc hôm bị bắt nhưng giày đã bị cởi ra, cô thấy sàn nhà màu trắng chắc là cô đang nằm trên giường.

Lam Tiêu Nhã hơi xoay qua chỗ khác, giường bên cạnh có một cái tủ trên đầu giường, phòng này rất lớn, làm cho người ta kinh hoàng là trong phòng có một tủ sách rất lớn, đủ để che hết một mặt bức tường, trên tủ có rất nhiều sách.

Lam Tiêu Nhã lại thử chuyển động cơ thể, trên trán đã có mồ hôi lạnh nhưng cả cánh tay không thể giơ lên, cô thở hổn hển nên quyết định nghỉ ngơi một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong lòng cô cả kinh, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.

“Cô đã tỉnh.” Giọng của hắn rất khàn, khàn đến mức khiến cho người nghe khó chịu, làm Lam Tiêu Nhã không tự chủ nhíu mày.

Người kia vừa nói vừa đi đến bên cạnh giường Lam Tiêu Nhã, Lam Tiêu Nhã thấy mặt của hắn thì cả người liền kinh sợ.

Đây là gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt đen láy, nhưng đó chỉ là một nửa gương mặt của hắn, nửa còn lại bị bỏng nghiêm trọng, vết bỏng đó kéo dài đến cổ hắn, bây giờ Lam Tiêu Nhã mới hiểu lý do tại sao giọng hắn lại khàn đến như vậy.

Khóe miệng hắn để lộ ra một nụ cười nhạt, nhìn Lam Tiêu Nhã không thể nhúc nhích nói: “Biết đây là đâu không?”

Lam Tiêu Nhã muốn nói chuyện, mở miệng ra nói lại phát hiện không có âm thanh nào, cô không biết làm sao chỉ có thể mở to hai mắt.

Hắn biết cô không thể nói chuyện, có lẽ căn bản là không muốn nghe cô nói, hắn quay đầu nhìn căn phòng, rồi tiếp tục lời nói của mình, “Nơi này là căn phòng trước kia của Tiểu Cửu, đây là chỗ ở trước đây của em ấy. Nhìn thấy sách trên đó không? Mỗi ngày Tiểu Cửu đều ở đây để đọc sách đó, toàn bộ sách trên đó em ấy đều đã đọc qua. Tôi và em ấy từ nhỏ đã biết nhau, đến bây giờ đã hơn mười năm, các người cùng em ấy quen nhau bao lâu, nửa năm? Các người vốn không hiểu em ấy, không biết thân phận em ấy, không biết quá khứ của em ấy, thậm chí còn không biết tên thật của em ấy, các người có tư cách gì ở bên cạnh em ấy, cũng giống như cô hiện tại đang ở trên giường để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm đúng không?” Trên gương mặt vặn vẹo của hắn mang theo một ý cười giễu cợt, “Được rồi, điện thoại di động của cô ở trên mặt đất, cô muốn gọi ai thì gọi đi.”

Nói xong, người đàn ông đó đi ra khỏi phòng.

Lam Tiêu Nhã quay đầu, nhìn trên mặt đất quả nhiên thấy được điện thoại của mình, cô chuyển động tay, căn bản không có sức để ngồi dậy, cô cố gắng chuyển động thân thể, mỗi một động tác dường như hao tốn rất nhiều sức lực, cô di chuyển một chút rồi nghỉ ngơi, tác dụng thuốc trong cơ thể dường như càng lúc càng giảm đi, cô chậm rãi đến mép giường, thân thể dùng chút lực thì toàn bộ người cô đều ngã xuống đất.

Trên đầu và cả cơ thể đều là mồ hôi, quần áo thì dính sát vào người, trong cổ họng thì khô rát.

Cô thở gấp, rồi nhìn đến chỗ điện thoại di động, điện thoại cách chỗ cô không xa, nếu bình thường chỉ cần vài bước là lấy được nhưng hiện tại lại có cảm giác rất xa.

Đến lúc không còn xa lắm, Lam Tiêu Nhã đưa tay hướng về phía điện thoại cứ từng chút từng chút một, tay cô đã chạm đến điện thoại, cô nắm chặt điện thoại di động, run rẩy mở điện thoại, bấm số gọi đi.

Điện thoại reo một chút khoảng 30 giây sau, cô nghe âm thanh điện thoại được kết nối.

Lam Tiêu Nhã mở miệng, thì mới nhớ ra mình chỉ có thể phát ra tiếng ê ê a a, qua một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến giọng cười khàn, “Thật là làm khó cho cô, cho cô dùng điện thoại, cô liền không ngại gọi vào số của anh ta, thấy có ích gì không.”

Giây tiếp theo, điện thoại liền bị ngắt, Lam Tiêu Nhã buông lỏng tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.