Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 6: Cha a cha muốn đi tìm dã hồ li sao?




Lãnh Lăng Sương và nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đó thỉnh thoảng sẽ để ý Ngu Thanh Thiển, nhưng tâm tư của Ngu Thanh Thiển đều đặt vào việc trị liệu, ánh mắt đánh giá của ai cũng không buồn để ý.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, người phía trước tốc độ trị liệu nhanh dần dần bị kẹt ở con ma thú thứ tư và thứ năm.

Đặc biệt là con ma thú thứ năm, đã không còn đơn giản là bị thương đơn giản nữa, mà còn trúng độc. 

“Nông Nông, có thể dùng dược giải độc không?” Con trai trưởng thế gia nhất lưu có quan hệ không tồi với nử xinh đẹp ngẩng đầu hỏi, hắn có chút hết cách với độc của con ma thú thứ năm, nhưng nếu có thể dùng thuốc giải độc liền có thể giải quyết.

Nữ tử xinh đẹp xin lỗi lắc đầu: “Trong quy tắc của cung chủ hạn định chỉ có thể sử dụng thuật trị liệu của mình, những thứ bên ngoài đều không được sử dụng, cho dù là dược luyện ra ngay ở đây cũng không được.”

Nam tử đó có chút á khẩu thở dài, Trị Liệu Sư trị bệnh cứu người đa số đều là dùng thuật trị liệu phối hợp thuốc để chữa trị, ai nghĩ được quy tắc đoạt bảo của Địa Cung sẽ hà khắc như này, chỉ có thể dùng hết năng lực để thử. 

Xét về tốc độ, Lãnh Lăng Sương và nam tử áo xanh đó đã vượt qua mấy người bắt đầu, dùng thuật trị liệu tiếp tục chữa khỏi cho con ma thú thứ năm, hai người đồng thời đều thở nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là hai con ma thú phía sau có thể chữa khỏi hay không đều không sao cả, bọn họ đã qua cửa.

Tốc độ của Ngu Thanh Thiển không nhanh không chậm, một lát sau cũng chữa khỏi con ma thú thứ năm vượt qua vòng một.

Khiến người khác không ngừng kinh ngạc là, tốc độ chữa trị của Ngu Thanh Thiển càng ngày càng nhanh, giống như thương thế của ma thú càng nghiêm trọng cô càng giỏi. 

Hai lão giả tu vi Linh Hoàng thấy thế cũng đều gia tăng trị liệu, rất nhanh đuổi kịp, có hai người còn đang chữa trị con ma thú thứ năm, những người còn lại đều dừng ở con thứ tư.

Sau khi con ma thú thứ sáu được đưa lên, hơi thở rõ ràng so với ma thú lúc trước nặng nề hơn, đây là ma thú cấp Linh Vương.

Ngu Thanh Thiển nhìn con báo toàn thân hoàn hảo trước mặt, không hề có vết thương, cẩn thận kiểm tra một lượt thương thế bên trong cơ thể nó. 

Con báo bị người của Địa Cung thi triển thuật pháp trói buộc, không thể động đậy, cũng không thể tấn công Linh Thực Sư chữa trị cho nó, nhưng ánh mắt lại hung ác nguyên thủy, không ít Linh Thực Sư hệ trị liệu thấy thế đều bất giác run lên.

Ngu Thanh Thiển tự nhiên phớt lờ sự hung ác của con báo cấp Linh Vương, trước mặt nàng chỉ là một con vật bị bệnh, vẫn dùng thái độ thiện ý, từng chút kiểm tra thương thế.

Cuối cùng nàng phát hiện lục phủ ngũ tạng của con báo này đều có dấu hiệu tổn hại, rõ ràng là bị nội thương rất nặng, hơn nữa còn nhiễm độc tố của một loại thực vật. 

Đối với Ngu Thanh Thiển mà nói, tất cả thuốc độc đều là đại bổ, trước tiên nàng dùng dị năng hấp thu hết độc tố trong cơ thể con báo, sau đó dùng linh lực từng chút một điều dưỡng chữa trị vết thương trong cơ thể nó.

Ánh mắt của con báo vốn dĩ vô cùng hung ác dần dần hòa hoãn, híp mắt để Ngu Thanh Thiển chữa trị, giống như đang hưởng thụ.

Một lát sau, Ngu Thanh Thiển thu lại bàn tay, nói với nữ tử xinh đẹp: “Thương thế của con ma thú này ta đã chữa khỏi rồi.” 

Nữ tử xinh đẹp ra hiệu cho một lão giả bên cạnh: “Lão Lý, phiền ông qua kiểm tra một chút.”

Lão giả gật đầu, đi đến trước mặt con báo kiểm tra một lượt, lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rất thâm ý nhìn Ngu Thanh Thiển, đứng dậy nói: “Quả thực đã chữa khỏi, không những giải được độc tố trong cơ thể, thương thế lục phủ ngũ tạng cũng đã khỏi hẳn.”

Trong con ngươi của nữ tử xinh đẹp lộ ra mấy phần kinh ngạc, không ngờ được Ngu Thanh Thiển trẻ tuổi như vậy lại có thuật trị liệu cao minh như vậy. 

“Ngu tiểu thư, cô đã qua cửa, có muốn tiếp tục chữa trị con ma thú cuối cùng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.