Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 52




"Mộc thượng úy, đã lâu không gặp" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Là ngươi?" Mộc Linh Nhiên trong lòng lòng run lên, chỉ là, trong lòng cầu nguyện, Vân Y khôn bị người này mang đi.

"Là ta, hiện tại, hôn thê của ngươi ở trong tay ta, muốn cứu cô ta, một mình, tới Hào 5 khu kho hàng."

Người nọ nói, làm Mộc Linh Nhiên tâm đều rung lên, chỉ là, lại còn có một tia may mắn, "Phải không?"

"Chà? Nguyên lai, Mộc thượng úy không tin? Vậy được rồi." Đối phương điện thoại kia đầu truyền đến một tiếng người bị đấm mạnh, sau đó cùng với một tiếng kêu rên.

"Ngươi đừng thương tổn nàng, ta đi." Một tiếng kêu rên, đủ để cho Mộc Linh Nhiên nhận ra đó là Vân Y.

Ánh sáng mặt trời chói lọi vào giữa trưa, ánh nắng nóng rát chiếu trên những tán cây, một chút gió cũng không có, tiếng ve vẫn kêu inh ỏi giữa buổi trưa oi bức.

Con đường vùng ngoại ô không một bóng người.

Mộc Linh Nhiên đến địa điểm đối phương cung cấp, đấy cánh cửa nhà kho cũ nát tồi tàn đi vào.

Bên trong, đèn lúc này đã sáng lên.

Mộc Linh Nhiên nhìn phía trước, thấy được Vân Y đang bị trói trên ghế, đôi mắt ngay lập tức trừng về phía người bên cạnh cô.

Trên mặt Vân Y lúc này bầm tím, có cả vết máu. Quần áo trên người giống như có dấu vết bị kéo rách. Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn vào mũi Mộc Linh Nhiên.

"Tiểu Y, em không sao chứ?" Thấy Vân Y trong bộ dáng này, trái tim trong lồng ngực Mộc Linh Nhiên giống như là bị người ta giày xéo, quặn lại.

【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 90, ký chủ cố lên, một chút nữa thôi. 】

"Kim mỗ"

Mộc Linh Nhiên nhìn chằm chằm vào kẻ cầm đầu của nhóm người kia, trong mắt tràn đầy cừu hận, chính là hắn...

"Mộc thượng úy, ha ha, không ngờ cậu còn nhớ rõ ta, cũng đúng, cậu là từ Tam Giác Vàng chúng ta mà lập công lớn mà." Tên đầu xỏ vẻ mặt tà ác nhìn Mộc Linh Nhiên.

"Kim mỗ, thả cô ấy ra, oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh ông hãy trả thù mình tôi." Mộc Linh Nhiên lúc này biểu hiện thập phần khí phách.

Ngữ khí kiên định, khiến người vừa nghe liền biết Mộc Linh Nhiên có tình cảm với Vân Y, có thể nói là không thấp.

"Chậc chậc, cái này đương nhiên là không có khả năng." Kim mỗ lắc đầu, "Nếu không có cô ta, tôi làm sao dẫn cậu đến đây"

Hắn dùng thanh chủy thủ trong tay, nhẹ nhàng mà xẹt qua gương mặt Vân Y, xúc cảm lạnh lẽo làm Vân Y không khỏi run rẩy một chút.

"Nhìn một cô bé kiều nộn như thế, vẫn còn nở rộ ở tuổi tác tốt đẹp nhất." Kim mỗ cúi đầu, cười nhạo, "Nếu theo ta tới Tam Giác Vàng mà nói, nhất định sẽ rất có tiền đồ."

"Cô nương, nếu không theo ta đi, ta, nhất định sẽ làm cô hạnh phúc." Cũng không biết Kim mỗ đầu óc như thế nào, chẳng lẽ hắn xúi giục như vậy, Vân Y nhất định sẽ nghe lời sao?

"Cút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.