Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 49




Dịch: Bunnycrusher

Triều đình sao lại phái một gã ma tu tới quản lý thị trấn vậy.

Chắc có lẽ không ai biết hắn là ma tu.

Tu sĩ trong trấn cực ít, mọi người chỉ nghĩ Ôn Thắng Kiệt là tiên nhân, nhưng không hề biết thực chất hắn là một ma tu.

Khói đen cuồn cuộn đánh về phía Ôn Lương, thanh âm thê lương rít gào trong không khí.

Ôn Lương lách người tránh khói đen, trong làn khói có khuôn mặt dữ tợn của cả nam lẫn nữ, cứ như họ đang chịu đựng nỗi thống khổ gì đó rất lớn.

Dù cho Ôn Lương có tránh được luồng khói đen, nhưng khói đen vẫn dai dẳng bám theo không tha.

Mỗi lần dính phải khói đen, cứ như có người cắn cậu nhóc vậy, từng ngụm gặm nuốt linh hồn.

“Tiểu Hắc ơi, làm sao bây giờ?” Ôn Lương cầu cứu Ninh Thư. (Ôn-Nobita-Lương online)

Ninh Thư chỉ nói: “Không sao, chỉ bằng một thân hạo nhiên chính khí của nhóc đã đủ cân team rồi.”

Ôn Lương: …(´・_・``) hở, nà xao…

“Ngốc thế, hủy lá cờ trong tay hắn là được!” Hồng Hồ tức giận nói, “Sao lại ngốc quá vậy!”

Ôn Thắng Kiệt nhìn thấy hai con hồ ly có thể nói chuyện, ánh mắt sáng quắc, Huyết Hồn kỳ của hắn còn chưa có linh hồn của Yêu thú đâu.

Nếu có được linh hồn của hai con Yêu thú, Huyết Hồn kỳ chắc chắn sẽ càng cường đại.

Ôn Lương nhìn lá cờ trong tay Ôn Thắng Kiệt, trên đó vẽ đầy hoa văn phức tạp.

Ôn Lương phóng xuất hình khí, một đầu Kỳ Lân chạy như bay tới Ôn Thắng Kiệt.

Ôn Thắng Kiệt thấy một đầu thú trong suốt nhào tới vội vàng né tránh, Huyết Hồn kỳ trong tay càng tỏa ra nhiều khói đen.

Toàn bộ nhà thờ Tổ lấp đầy tử khí, bên tai văng vẳng những tiếng vọng thê lương.

Ninh Thư nhìn những linh hồn đau khổ giãy dụa, có vài linh hồn mờ mịt vô thố, có vài linh hồn lại hung ác vô cùng, cắn chặt lấy cơ thể Ôn Lương không buông.

Chúng không phải gặm cắn cơ thể bên ngoài mà là linh hồn trú ngụ trong đó,cắn xé linh hồn người sống.

Ninh Thư nằm rạp xuống đất, bắt đầu thì thầm chú Vãng sinh siêu độ linh hồn.

Từng chữ từng chữ lặng im thoát ra khỏi miệng Ninh Thư, đánh lên khói đen, khói đen lập tức tiêu tán một ít.

Huyết Hồn kỳ là pháp bảo bản mệnh của Ôn Thăng Kiệt, ngay lập tức hắn cảm nhận được điều gì đó sai sai.

Nhưng lúc này hắn lại đang bị “thứ không biết là gì” này bám mãi không tha, giết cũng không chết, luôn triền đấu với hắn.

Hiện giờ hắn rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của Huyết Hồn kỳ đang yếu dần đi.

“Là ai?” Ôn Thắng Kiệt quát lớn, nhìn quanh một lượt, tìm kiếm cao thủ ẩn mặt.

Da mặt Ôn Thắng Kiệt run rẩy từng đợt, trong lòng kiêng kị kẻ bí ẩn núp trong bóng tối.

Ninh Thư không ngừng niệm chú ngữ, chú ngữ đập lên khói đen khiến chúng dần dần tiêu tán, linh hồn bên trong bén nhọn rống giận rít gào.

Oán độc mà dữ tợn.

Vài linh hồn đã không còn chút ý thức nào.

“Cha, nương…” Ôn Lương đau khổ khóc nấc lên, trước mặt cậu xuất hiện hai gương mặt, là cha mẹ của cậu!

Linh hồn cha mẹ cậu nhóc ẩn trong làn khói đen, không thể khống chế, hoàn toàn không hay không biết gì, bất kể cậu có gào khóc gọi họ ra sao cũng không có lời đáp lại.

Lại còn thi nhau cắn xé linh hồn cậu.

Ninh Thư xoay đầu nhìn nhóc hồ ly đang ăn mứt hoa quả, “Ngươi lại thi triển huyễn thuật với thằng bé?”

“Đâu, làm gì có, mà cho dù có dùng, thì cũng phải dùng với lão già kia chứ, ta động chân động tay với Ôn Lương làm chó gì?” Tiểu hồ ly trợn trắng mắt.

Nhìn Ôn Lương đang rơi vào trong bi thương thống khổ, cùng dáng vẻ ngu ngơ vô cùng, Ninh Thư nhịn không được lên tiếng: “Ôn Lương, thanh tâm ngưng thần.” (Ninh-Lam nhị ca-Thư online:3)

“Cha, nương.” Ôn Lương chỉ sững sờ nhìn hai gương mặt đang cắn gặm linh hồn cậu.

“Đến lượt ngươi ra tay rồi đấy.” Ôn Lương nhìn tiểu hồ, “Ôn Lương vô dụng rồi.”

Dính đến chuyện người nhà, Ôn Lương không thể tỉnh táo được nữa, không còn khống chế được tâm tình của mình.

Chuyện cha mẹ, muội muội đè nặng trong lòng Ôn Lương, đã biến thành tâm ma của cậu.

Xem ra bên trong đám linh hồn này có cha mẹ của Ôn Lương.

Chẳng lẽ, ma tu bắt cha mẹ Ôn Lương đi chính là Ôn Thắng Kiệt?!

Tiểu hồ ly nuốt quá mứt cuối cùng xuống bụng, sau đó xoa tay bắt đầu bố trí huyễn cảnh.

Trong mắt Ôn Thắng Kiệt lập tức thấy trong bụng con Kỳ Lân đang chiến đấu với hắn lấp lánh một viên kim đan.

Nhịp tim của Ôn Thắng Kiệt tăng nhanh, cổ họng cũng căng lên.

Kim đan, là Kim đan!

Ôn Thắng Kiệt luôn cảm thấy cả đời mình sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng hiện tại, ngay tại lúc này, lại có một viên kim đan đang bày rõ ràng trước mặt hắn.

Ôn Thắng Kiệt vươn tay, một tay đâm vào bụng Kỳ Lân bắt lấy kim đan.

Không có kim đan duy trì, Kỳ Lân cũng tiêu tán, mà thằng nhóc kia cũng bị khói đen nuốt trọn.

Cảm nhận được sức mạnh của kim đan thấm lạnh tràn ngập trong tay khiến hô hấp của Ôn Thắng Kiệt dồn dập hưng phấn.

Hắn lập tức nuốt kim đan vào bụng mà không chút suy nghĩ, một lòng muốn dung hợp viên kim đan này.

Sử dụng kim đan không do bản thân tạo ra không thể tính là Kim Đan kỳ chân chính, chỉ là một ngụy Kim Đan.

Nhưng Ôn Thắng Kiệt không thèm để ý!

Đối với hắn, đời này có thể trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ là hi vọng cực kỳ nhỏ nhoi, bây giờ cơ hội ngay trước mắt, dù là ngụy Kim Đan cũng tính là đột phá cực lớn.

Tu sĩ Nhân tộc thời đại này, chuyện lấy kim đan, đoạt nguyên anh không có nhiều.

Nhưng có một vài người không có tự giác đạo đức, vẫn lựa chọn loại phương thức này.

Ôn Thắng Kiệt nuốt kim đan vào bụng, ngay tại chỗ xếp bằng trên mặt đất bắt đầu quá trình dung hợp kim đan.

Những người xung quanh không hiểu ra sao, nãy vẫn còn chiến đấu hăng say, sao giờ lại đột nhiên ngồi xếp bằng trên đất rồi?!

Ninh Thư nhìn thoáng qua Ôn Thắng Kiệt, tăng tốc độ đọc chú, những luồng khói đen cuồn cuộn này đều là sát khí, còn là loại khí cực âm tà, linh hồn trong đó đều bị âm tà sát khí này ăn mòn từng ngày.

Ngay cả chút ý thức sót lại cũng hoàn toàn tan biến, trở thành công cụ giết chóc hoàn hảo.

Một số sẽ tiến hóa thành lệ quỷ, thậm chí còn có khả năng thôn phệ linh hồn trong Huyết Hồn kỳ.

Ôn Lương trong làn khói thống khổ bứt tóc, hồ ly nhỏ thấy mà giận tím người: “Sao mỗi lần đều thế này, vốn biết là giả, mà lần nào cũng khóc như cẩu vậy.”

“Ngươi không trải qua loại thống khổ này, sao có thể biết nỗi khổ trong lòng Ôn Lương, nhanh giải quyết tên Ôn Thắng Kiệt kia đi, sau đó ngươi có thể tự do bay nhảy rồiđấy.” Ninh Thư nói với hồ ly nhỏ.

Nhóc hồ ly hừ một tiếng.

“Ha ha ha…” Một tiếng cười vui sướng vang lên, Ôn Thắng Kiệt đứng lên, “Một viên Kim Đan nuốt vào bụng, mệnh ta từ đây do ta không do trời!”

Ninh Thư: … Ngơ vãi, lại học Na Tra à.

Nhóc con, ngươi lại làm cái gì vậy?

Ninh Thư hô to với Ôn Lương: “Ôn Lương, Ôn Thắng Kiệt là hung thủ giết chết cha mẹ nhóc, lúc này kẻ thù của nhóc đang đứng ngay trước mặt nhóc đó!”

Con mắt Ôn Lương đỏ bừng, nhìn chằm chằm Ôn Thắng Kiệt, “LÀ NGƯƠI GIẾT CHẾT CHA MẸ TA!”

“Ngươi nói một tên thầy thuốc và một đệ tử phái Hoa Gian đấy hả, đúng, chính ta giết chúng đấy.” Ôn Thắng Kiệt trực tiếp công nhận.

Lúc này trong lòng Ôn Thắng Kiệt tràn ngập vui sướng, bởi giờ hắn đã là tu sĩ Kim Đan Kỳ!

Nương của Ôn Lương là đệ tử tông môn, ấy thế mà dám kết tóc se duyên với người thường.

“Vì sao, vì sao chứ…” Ôn Lương nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.

Ôn Thắng Kiệt cau mày, “Thứ nữ nhân chỉ biết đắm mình trong trụy lạc, không song tu với tu sĩ, không tìm tu sĩ kết thành đạo lữ, lại đi chọn một người thường, nam nhân kia có gì tốt chứ, mấy chục năm sau chẳng phải cũng biến thành một nắm cát thôi sao.”

Ninh Thư: …

Mặc dù miệng vẫn đọc chú ngữ, nhưng sau khi nghe lời trần thuật đầy oán niệm của Ôn Thắng Kiệt, Ninh Thư vẫn không nhịn được não bổ ra một kịch bản “tam giác” cẩu huyết.

Mấy chục năm hóa nắm cát vàng thì sao chứ, mẹ nó, ngay cả tằng tôn tử ngươi cũng có, chẳng lẽ con người ta phải kết thành đạo lữ với ngươi thì mới là ý trời?

Sau đó hại gia đình người ta cửa nát nhà tan?!

Ninh Thư cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, chắc có lẽ Ôn Thắng Kiệt không thích trong lãnh thổ của hắn tồn tại thứ có khả năng uy hiếp tới địa vị của hắn.

P/s: nay xem được một câu thấy hay vãi chấy, share luôn cho nóng

They say life is full of paradoxAll you gotta do is gettin" used to this marathon

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.