Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 37: Mặc tổng: Một cái chức quản lý yêu tinh bao nhiêu tiền?




Cả nhóm đã nhanh chóng mua xong nhu yếu phẩm.

Quan Dược mở cửa định lên xe nhưng không thấy Ngôn Tiêu đâu. Anh quay đầu lại hỏi Vương Truyện Học: "Cô ấy đâu?"

Vương Truyện Học nghe một cái đã hiểu người Quan đội đang hỏi đến là Ngôn Tiêu, cậu ta nhìn xung quanh: "Mới vừa rồi còn thấy chị ấy ở đây, sao đột nhiên lại không thấy nữa?"

Thạc Trung Chu vội giục: "Phải lên đường nhanh lên, muộn cái là trời chuyển biến xấu đấy."

Quan Dược đóng cửa xe lại: "Để tôi tìm thử xem."

Đối diện đường cái có mấy cửa hàng nhỏ, kẹp giữa là một bức tường mở, trên tường có chữ viết bằng phấn: "Nhà vệ sinh công cộng", cạnh đó là một mũi tên viết "đi vào trong 50m".

Ngôn Tiêu lúc này đang đứng gần tường, bên cạnh là Ngô An An. Người cô ta bị vặn sang, tóc bị

Ngôn Tiêu túm trong tay. Vì sợ mất mặt nên cô nàng không dám kêu lên, chỉ có thể liều mạng gạt tay

Ngôn Tiêu xuống: "Buông ra! Cô buông ra ngay!"

"Buông cái gi, tôi còn có chuyện nói với cô đấy." Ngôn Tiêu cười lạnh, lôi cô ta ra phía sau bức tường, giật mạnh tay đá vào đầu gối cô ta.

Ngô An An hét lên, quỳ rạp trên đất, da đầu vì bị kéo mà đau nhói.

"Cô, cô..." Cô ta tức giận nói không nên lời, nước mắt trào ra.

Cô ta vô cùng ân hận, vừa rồi nhìn thấy chiếc xe đó đáng lẽ không nên lặng lẽ ra nhìn thử. Vốn là không thấy được người trong xe, còn đang nghĩ xem liệu người phụ nữ lái xe hôm đó có gặp chuyện gì không may. Kết quả vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt đó.

Người phụ nữ đó đang cười, cười rất đẹp còn cô ta thì sợ đến mặt trắng bệch.

"Khóc cái gì?" Ngôn Tiêu từ trên cao nhìn xuống, một tay kéo túm tóc của Ngô An An, một tay bắt lầy cằm cô ta: "Không phải đêm đó cô rất lợi hại sao, còn có thể xông lên cản xe. Ở trường có từng được học qua câu "Vẽ đường cho hươu chạy" chưa?"

Ngô An An hoảng loạn gạt tay Ngôn Tiêu, kêu lên: "Cô muốn gì!"

Ngôn Tiêu đạp cô ta một cái, Ngô An An bị đau ré lên một tiếng, cả người mềm nhũn quỳ xuống đất. Vừa định đứng lên thì đầu lại bị ấn xuống.

"Quỳ, ngoan ngoãn xin lỗi tôi, nói biết mình sai rồi. Nếu tâm trạng tôi tốt, không chừng sẽ không truy cứu nữa."

"Đừng có mơ!" Ngôn An An nức nở.

Ngôn Tiêu híp mắt, đã cho cô ta cơ hội nhưng có chết cũng không biết hối cải. Vậy thì đừng có trách cô.

Ngôn Tiêu kéo túm tóc Ngôn An An, bàn tay vừa nâng lên thì bị một người khác nắm lấy.

"Cô đang làm gì thế?" Quan Dược trầm mặt đứng sau lưng Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu ngoái lại phía sau: "Chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng xen vào."

Quan Dược nhìn thấy Ngô An An nước mắt dàn dùa, nhíu mày: "Đừng làm loạn nữa, nó vẫn còn là một đứa nhóc."

"Đúng vậy, nó vẫn còn là một đứa nhóc, cho nên tôi tiện tay dạy cho nó một bài học khi vẫn còn kịp."

Ngôn Tiêu kéo túm tóc trong tay, Ngô An An giãy giụa hét chói tai.

Quan Dược dùng sức muốn kéo cánh tay Ngôn Tiêu ra.

Ngôn Tiêu bị ngăn cản càng trở nên tức giận. Giọng nói vốn đang bình thường cũng trở nên lạnh tanh: "Tôi nói rồi, chuyện của tôi anh đừng xen vào."

"Cô là thành viên của đội, kêu tôi không xen vào sao?"

"Ha" Ngôn Tiêu bật cười, nhấc chân đáp thẳng vào người Ngô An An. Ngô An An nhớ ra chân của Ngôn Tiêu vẫn đang giẫm lên đùi mình không buông, trong mắt cô giống như phủ một tầng sương mù: "Xin lỗi."

Ngô An An nghiến răng mắng: "Mụ đàn bà này, đồ bệnh hoạn." Ngôn Tiêu tăng sức dưới chân.

Ngô An An hét lên, càng gào khóc to hơn.

"Đủ rồi." Quan Dược trầm giọng, duỗi tay ôm lấy eo Ngôn Tiêu nhấc lên, anh gần như là ôm chặt lấy cô.

Ngô An An vội vàng lùi về phía sau, nép sát vào góc tường, trên người dính đầy bụi bặm.

Ngôn Tiêu gỡ tay Quan Dược ra nhưng không được, cô lạnh giọng: "Buông ra."

Quan Dược không buông.

Lúc này có người từ bên ngoài chạy vào. Thấy cảnh trước mắt thì ngây người ra, nhưng khi nhìn thấy Ngôn Tiêu liền mừng rỡ kêu lên: "Chị, may quá chị không xảy ra việc gì, tốt quá!"

Là Hứa Nhữ, cậu ta có chút phấn khích đến mức quên cả nhìn sang Ngô An An.

Ngôn Tiêu mặt lạnh không có phản ứng.

Hữa Nhữ bị thái độ của cô thì không biết nên nói gì, cậu ta quay sang thấy tình cảnh của Ngô An An, vội vàng đỡ cô ta dậy.

Ngô An An thấy cậu ta, tủi thân dựa vào, nước mắt tuôn ra như suối: "Cậu còn gọi mụ ta là chị, mụ ta quả thực..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Hứa Nhữ ngắt lời cô ta.

Ngôn Tiêu giãy dụa khỏi cánh tay đang ôm mình, mắt nhìn chằm chằm vào Ngô An An khiến cô ta sợ hãi trốn sau lưng Hứa Nhữ.

Quan Dược vẫn giữ chặt Ngôn Tiêu, nháy mắt ra hiệu với Hứa Nhữ.

Hữa Nhữ chắn trước mặt Ngô An An: "Chị, lần này là do An An không đúng, em thay mặt cô ấy xin lỗi chị, mong chị tha thứ cho cố ấy."

"Ai là chị của cậu?" Ngôn Tiệu bực mình khi thấy cậu ta ngu dốt bảo vệ cô ta như vậy.

"..." Hữa Nhữ bối rối nhìn cô, quay sang lại nhìn thấy đôi mắt đang tối lại của Quan Dược. Cậu ta cúi đầu, kéo Ngô An An nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài Quan Dược mới buông tay.

Ngay khi bàn tay anh định rời đi, Ngôn Tiêu đột nhiên cầm lấy bàn tay đó ấn lại, xoay người một cái áp sát lên người anh.

Quan Dược cắn chặt răng, muốn rút tay về nhưng cô nắm chặt không buông, càng dính sát vào người anh hơn. Anh lùi lại phía sau, cô lại từng bước ép tới. Cho đến khi anh chạm vào tường, cơ thể hai người dính sát vào nhau.

"Ôm đi, không phải vừa rồi anh rất thích ôm à? Sao không không ôm tiếp nữa!"

Khuôn mặt cô rất đẹp, khi tức giận đường nét càng trở nên sắc bén. Thân thể cô mềm mại dựa vào người anh như dính chặt lấy. Bàn tay cô đang cầm tay anh bởi vì dùng sức mà trở nên lạnh, ánh mắt sắc như dao đang nhìn anh như muốn cắt ra thành từng mảnh.

Quan Dược nghiến răng, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm, cử động cổ tay một cái thoát khỏi bàn tay cô, sau đó đẩy Ngôn Tiêu ra rời đi.

Ngôn Tiêu nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng bực bội không có chỗ phát hỏa. Cô đứng lặng đi một lúc rồi văng tục một câu: "Mẹ kiếp!"

Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học đứng ở ven đường chờ. Vừa thấy kì lạ khi gặp một cậu thanh niên đỡ một cô gái trẻ khóc sướt mướt đi qua, thì thấy Quan Dược đang sải bước đên tới chỗ

cậu thanh niên trẻ kia, vỗ vào vai cậu ta.

Cậu thanh niên dừng lại, nói với anh mấy câu. Quan Dược liền hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Ngô An An đang khóc, nghe thấy vậy sắc mặt càng trở nên khó coi. Hứa Nhữ thấy rất khó xử,

giọng đầy tự trách: "Quả thực sau đó bọn em có đi bảo cảnh sát nhưng họ nói không tìm được chị ấy... Là bọn em có lỗi với chị ấy, về sau nếu có cơ hội em nhất định sẽ báo đáp, coi chị ấy như chị ruột của mình."

Ngô An An nghe xong không hề tỏ thái độ gì.

Quan Dược ngắt lời cậu ta: "Hai người đi đi."

Hứa Nhữ định bụng hỏi rõ về lai lịch của mấy người họ, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của Quan Dược thì không dám mở miệng.

Thạch Trung Chu thấy hai người kia đi rồi, chạy chậm qua hỏi: "Quan đội, hai đứa học sinh kia là ai thế?"

Quan Dược ít lời nhiều ý: "Người đi đường."

Vừa lúc đó Ngôn Tiêu đi đến, cô đi rất nhanh, không thèm để ý ai đứng xung quanh, giơ tay về phía Thạch Trung Chu: "Chìa khóa xe."

Thạch Trung Chu sững sờ, đặt chìa khóa xe vào tay cô.

Ngôn Tiêu không nói thêm gì, mở khóa xe, rồ ga vọt đi ngay trước mắt hai người.

"Ngôn tỷ làm sao vậy?"

Quan Dược đi về hướng chiếc xe việt dã, gọi 2 người đằng sau: "Lên xe."

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Vương Truyện Học và Thạc Trung Chu cũng vội vàng lên xe.

Ngôn Tiêu chạy rất nhanh nhưng Quan Dược vẫn theo kịp, anh rất thông thuộc tuyến đường này.

Khi xe anh tiến gần, cô lại tăng tốc vượt lên.

Chiếc việt dã an phận chạy phía sau. Cứ vài phút đuổi sát nhưng liền bị xe của Ngôn Tiêu vượt qua.

Liên tục nhiều như vậy nên Ngôn Tiêu không tăng tốc nữa, cô cảm thấy Quan Dược cố ý. Cô đã từng cùng anh rượt đuổi xe. Nếu thực sự muốn vượt cô, anh sẽ không dùng tốc độ này.

Sau cùng chiếc việt dã cũng vượt lên trước, để lại một thân xe màu đen hung hãn trong tầm nhìn. Ngôn Tiêu giảm tốc độ chậm lại đi theo phía sau, một tay cầm lái một tay tìm thuốc trong túi. Tìm

một hồi lâu không thấy thuốc, cô bực mình phanh xe lại, kéo túi ra tìm.

Phía ngoài xe dường như có âm thanh nhỏ vang lên, nghe như tiếng sét đánh. Cô không quan tâm, cho đến khi thấy tiếng Thạch Chung Chu từ xa truyền đến: "Ngôn tỷ! Ngôn tỷ!"

Ngôn Tiêu ngẩng đầu thấy chiếc xe việt dã cũng đang dừng phía trước. Thạch Trung Chu từ trong xe thò nửa người ra ngoài, quay về phía cô chỉ chỉ tay lên trời.

Ngôn Tiêu nhướng mắt nhìn theo, thấy phía xa bầu trời âm u như bị một tấm vải xám che phủ, có gì đó đang hút tất cả về phía này. Hai bên đường không có cây cối, chỉ có một mảnh đất bằng phẳng hoang vu. Tốc độ di chuyển của thứ đó rất nhanh.

"Cát đến!"

Bão cát.

Tháng năm là cuối mùa xuân, ở Tây Bắc này như thế nào đột nhiên xuất hiện bão cát. Sáng ra khỏi cửa trời vẫn bình thường, đùng một cái liền thay đổi.

Ngôn Tiêu bỏ thuốc xuống, lập tức phóng xe đuổi theo chiếc việt dã.

Quan Dược lái xe rẽ sang hướng trái, chạy trước dẫn đường. Ngôn Tiêu vừa chạy theo vừa quan sát bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài bầu trời đột nhiên xám xịt, bão cát không hề báo trước ập tới. Trong nháy mắt cát bụi

thổi đầy mặt cô. Ngôn Tiêu nhanh chóng ấn nút nâng cửa sổ bên lái phụ lên, tuy nhiên cửa sổ chỗ cô lại bị mắt kẹt.

Cát bụi hòa với đất thổi tới, va vào kính trên xe tạo nên những âm thanh răng rắc. Ngôn Tiêu bị cát thổi vào mặt không thể mở mắt ra, vội vàng phanh xe lại.

Chuông di động reo nhưng cô không quan tâm, lúc này mắt cô rất đau. Bên ngoài xe trời đất mù mịt, loáng thoáng thấy hình dáng chiếc việt dã, bên cạnh có cái gì đó chuyển động.

Là một người, người đó từ từ xe đi xuống sang hướng này, đeo kính mắt, đầu được trùm kín. Khi đến cạnh xe của Ngôn Tiêu, kéo cửa ra.

"Ngồi sang bên cạnh." m thanh đè nén trầm thấp.

Ngôn Tiêu không nghĩ nhiều liền dịch người ngồi sang ghế lái phụ. Quan Dược nhanh chóng chui vào xe ngồi lên ghế lái, đóng cửa lại.

Anh nắm chặt tay trái rồi gõ mạnh 2 cái vào thành cửa xe. Cát bị mắc kẹt ở cánh cửa rơi xuống, cửa kính cuối cùng cũng được kéo lên.

Trong nháy mắt xung quay chợt trở nên thanh tịnh.

Quan Dược tháo kính, phủi cát trên người, quay đầu sang nhìn Ngôn Tiêu. Cả người cô bám đầy cát bụi, một bàn tay đang che mắt bên trái, hốc mắt đỏ lên không thể mở ra.

Anh quay mặt cô qua xem, hai ngón tay khẽ nâng mí mắt cô lên, từ từ thổi cát trên đó. Nước mắt cô chảy ra giàn giụa.

Ngôn Tiêu ôm cổ ho khan vài tiếng, nhổ cát dính trong miệng ra.

Như thế này không ổn.

Quan Dược đưa mắt nhìn ngoài xe. Bầu trời mù mịt cát, anh khởi động xe chạy một đoạn, sau đó bẻ tay lái rẽ vào một còn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.