Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 19: Một hồi âm mưu một bộ áo cưới




Lúc đầu trên người chỉ toàn dấu gãi, sau đó thì rướm cả máu.

Chỉ có gãi cho thật mạnh thì mới có thể giảm bớt cơn ngứa kia, thậm chí còn có chút cảm giác sướng nữa.

Lý Thắng gãi tới mức mặt mày sắp rách tươm cả ra, toàn thân loang lỗ toàn dấu máu. 

Ông ta nhe răng nhếch miệng gào lên với Dương Tử Mi:

- Mẹ mày, con ranh kia, mau làm cho tao hết ngứa nhanh lên!

- Ha ha. 

Dương Tử Mi nhàn nhã xoay xoay cây bút máy của Lý Thắng ở trên bàn, nhìn ông ta như đang nhìn mấy con khỉ múa may:

- Yêu cầu người ta mà không biết ăn nói cho dễ nghe một chút, chẳng lẽ người khác nhờ vả ông làm việc cũng trưng cái thái độ đó ra à?

- Con ranh này, mày... Mày, ui da, ngứa chết mất... 

Lý Thắng mắng một câu xong thì lại không nhịn được mà tiếp tục giơ tay lên gãi, nhìn thấy tay mình toàn máu là máu, thì ông ta vừa đau lại vừa sợ.

Dương Tử Mi nhìn thấy bên cạnh Lý Thắng có một cái gương dùng khi cạo râu thì đưa qua trước mặt Lý Thắng nói:

- Phó thị trưởng Lý à, ông mà còn gãi như thế nữa thì liệu có rách nát toàn thân, mặt mày bị hủy luôn không nhỉ? 

Lý Thắng nhìn thấy bản thân mình trong gương bị gãi tới mức máu me be bét, đôi tay vẫn còn không chịu khống chế mà tiếp tục giơ lên gãi liên hồi, vừa gãi vừa mạnh mồm chửi tục:

- Con ranh này, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu, tao sẽ giết mày!

- Ha ha, trước khi ông không tha cho tôi thì có phải nên cầu xin tôi tha cho ông trước không nhỉ? 

Dương Tử Mi nhướng mày nói:

- Nói không chừng ông còn chưa kịp giết tôi thì đã tự giết bản thân mình rồi ấy chứ.

Lý Thắng vừa ngứa vừa đau, lăn lộn trên đất như heo bị chọc tiết, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, giọng điệu biến thành van nài: 

- Van xin cô hãy tha cho tôi đi, giải huyệt cho tôi đi.

- Thái độ và tư thế cầu xin sai rồi, phải quỳ xuống mới đúng chứ!

Lý Thắng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quỳ xuống cái bịch: 

- Cầu xin vô, van cô hãy tha cho tôi đi!

Dương Tử Mi lại nhớ đến bản thân mình đời trước, vì kiếm miếng cơm manh áo, cô cũng đã từng quỳ gối trước mặt ông ta ôm đùi ông ta để van xin.

Kết quả ông ta hoàn toàn không xem lời cầu xin của cô ra gì, thẳng chân đá cô ngã ra đất. 

Nghĩ vậy, trong lòng cô lại tràn đầy tức giận.

- Xin... cô... a... chịu không nổi nữa... ngứa quá đi mất...

Lý Thắng thấy Dương Tử Mi vẫn không chịu ra  tay giải huyệt ngứa của ông ta, ngứa ngáy khiến ông ta chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong, bèn tiếp tục quỳ xuống kêu to. 

Dương Tử Mi nghiến răng, giơ tay giải huyệt ngứa cho ông ta.

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên người Lý Thắng rốt cuộc cũng biến mất, tiếp theo là cảm giác đau đớn khi da rách thịt bong.

- Mày... 

Ông ta đang định mở miệng mắng tiếp, nhưng lại sợ chiêu điểm huyệt của cô nên vội vàng ngưng bặt.

- Sao không mắng nữa đi?

Dương Tử Mi nhíu mày. 

Lý Thắng cố nhịn không mắng thành tiếng, đang định đứng dậy thì chợt phát hiện đầu gối của mình lạnh ngắt, lại quỳ xuống trước mặt Dương Tử Mi cái phịch, muốn đứng dậy nhưng lại không thể nào đứng dậy được.

- Cô... Cô muốn thế nào đây?

Lý Thắng đương nhiên biết rõ đây là do Dương Tử Mi làm, nên hoảng sợ hỏi lại. 

- Không muốn gì cả, trước khi tôi hả giận thì chỉ muốn để ông quỳ đó mà thôi.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói:

- Tôi đã bảo thư ký của ông chuyển lời lại rồi, đừng có mà chọc đến tôi, thế nhưng ông lại không nghe, còn dám động đến người nhà của tôi, cơn tức này tôi nuốt không trôi được. 

- Tôi... Tôi không có sai người động đến người nhà của cô. Tôi không làm gì hết.

Lý Thắng một mực phủ nhận.

Nụ cười trên mặt của Dương Tử Mi lại càng sâu hơn: 

- Ông có biết tôi ghét nhất là những kẻ dám làm nhưng không dám nhận không? Ngoại trừ ông ra thì còn ai cố ý sai đám trật tự đô thị kia đến đập phá cửa hàng của mẹ tôi, cố ý để tôi ra  tay đánh người rồi quay lại để làm bằng chứng chứ hả? Rồi tại sao lại có cả đám lực lượng đặc công phòng chống bạo động xuất hiện luôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.