Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 17: Lão Mặc giống như sát thần




Nhìn thấy cửa hàng bị đập phá nát bét như thế, Dương Tử Mi nói với Hoàng Tú Lệ:

- Mẹ, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, nơi này con sẽ sửa sang dọn dẹp lại cho mẹ.

Hoàng Tú Lệ đau lòng nhìn cửa hàng của mình bị đập phá nát bét cùng với mớ bánh bị đạp đầy đất. 

Đây đều là tâm huyết và hy vọng của bà cả.

Mở tiệm bánh này, cuộc đời của bà mới bắt đầu phong phú và sáng sủa hơn.

Nhưng bây giờ lại bị phá nát, khiến bà đau lòng khỏi nói. 

Nhìn thấy mẹ mình đau lòng như thế, tim của Dương Tử Mi cũng nhói lên theo, hai mắt lóe lên một tia âm tàn.

Lý Thắng ông giỏi lắm, dám ra tay hại người nhà của tôi!

Sau khi đưa mẹ quay về nhà xong thì La Anh Hào cũng chạy đến. 

- Chết tiệt, có cần anh dẫn người xông vào trụ sở thành phố không?

La Anh Hào vừa nghe việc này là do Lý Thắng làm ra thì lập tức nổi giận hỏi cô.

Dương Tử Mi lắc đầu nói: 

- Em không muốn làm to chuyện, nhưng lần này em tuyệt đối sẽ không tha cho lão ta nữa đâu, em muốn trả hết cả thù mới lẫn hận cũ.

- Em muốn trả thù kiểu gì?

Không biết tại sao, La Anh Hào đặc biệt thích nhìn đôi mắt to của cô ngập tràn căm phẫn lẫn ý chí chiến đấu, anh cảm thấy nó đặc biệt có thần. 

- Đương nhiên là dùng cách của em rồi?

Dương Tử Mi cười lạnh.

Cô để cho La Anh Hào sắp xếp người âm thầm theo dõi và bảo vệ của người nhà của mình, sau đó cô trực tiếp đi đến trụ sở thành phố. 

...

- Cái gì? Các người làm việc kiểu gì thế hả? Thậm chí ngay cả một con ranh con mới lớn cũng không bắt được là sao?

Lúc này Lý Thắng đang gào vào điện thoại ở văn phòng: 

- Không phải trong tay của các người có chứng cứ quay cảnh nó hành hung đội trật tự đô thị sao? Lập tức lấy mấy đoạn phim đó ra cho tôi, tôi muốn đăng vụ này lên báo.

- Thị trưởng Lý à...

Giọng của người ở đầu dây bên kia mang theo chút sợ hãi: 

- Thật sự rất quỷ dị đó, bên trong mấy đoạn ghi hình kia lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó đâu, chỉ thấy mấy người bên đội trật tự đô thị kia bị hất văng ra ngoài thôi, tôi nghi là nó không phải người.

- Không phải người thì là quỷ chắc?

- Thị trưởng Lý, có thể nó thật sự là quỷ đó, lúc ấy mọi người tận mắt nhìn thấy nó đột nhiên biến mất ở trước mắt tất cả mọi người, sau đó không biết tại sao mọi người lại không thể nhúc nhích được, cứ như bị trúng tà vậy, súng trên tay cũng văng ra xếp thành một đống rất quỷ dị. 

- Cái gì cơ? Có phải các người không bắt được nó, nay muốn trốn tránh trách nhiệm nên cố ý nói nó như thần như quỷ như thế không? Tôi nói cho các người biết nhé, tôi không tin mấy chuyện này nhé, nếu như trên đời này thật sự có ma quỷ thì tôi đã bị ma quỷ quấn thân thật từ lâu rồi.

Lý Thắng gầm lên.

- Thị trưởng Lý, thật sự không phải nói dối đâu, bây giờ tôi gửi clip ghi hình cho ông xem. 

Một lát sau, đặc công Trần Phi phụ trách nấp trong bóng tối quay phim lại mang đoạn ghi hình đến cho Lý Thắng xem.

Lý Thắng bán tín bán nghi mở clip lên xem.

Quả nhiên, trong màn hình chỉ có cảnh tượng mấy trật tự đô thị kia bị đánh bay ra, tựa như khi không bị ném ra thôi chứ căn bản chẳng thấy bóng dáng Dương Tử Mi đâu. 

- Thị trưởng Lý, tôi thật sự không có nói dối đâu, nó thật sự không phải người mà.

Trần Phi nhớ tới cảnh tượng kia thì lập tức rùng mình.

- Cái gì mà không phải người? Không phải các người đều nói nó là thầy tướng à? Có thể là do nó học được một số yêu pháp tà ma gì đó mà thôi. Thế mà các người cũng tin, đúng là nhát gan như chuột nhắt. 

Lý Thắng vẫn không tin vào sự quỷ dị của Dương Tử Mi.

- Thị trưởng Lý, hay là ông đừng có động vào nó nữa.

Trần Phi khuyên bảo. 

Mỗi khi nghe thấy ai bảo thế thì Lý Thắng lập tức nổi đóa, đập bàn mắng to:

- Bây giờ không phải vấn đề tôi có chọc nó hay không, mà là do nó chọc tức tôi, tôi tuyệt đối không thể nuốt trôi cơn giận này được!

- Tôi cũng không thể nuốt trôi cơn tức này được! 

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dương Tử Mi một thân đồ trắng, môi cười lạnh đột nhiên xuất hiện, nụ cười kia khiến cho sống lưng của Trần Phi lạnh toát, vội vàng trốn vào trong nhà vệ sinh, sau đó bò ra khỏi cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.