Vô Hoa Quả

Chương 94-1: Trở về Hầu phủ (1)




Tiểu Hôi kéo tay Diệp Phong múa may một lúc, gã nửa hiểu nửa không.

Hình như Tiểu Hôi muốn gã vào theo, nhưng trong sơn động có huyền cơ khác, thậm chí cực kỳ nguy hiểm. Mắt nó ánh lên hàm ý cẩn thận, chỉ chỉ và gã rồi vào động, phảng phất đang nhắc nhở gã không được lỗ mãng.

"Vậy, chúng ta lén vào?" Gã làm động tác lần lần mò mò đầy xấu xa khiến Tiểu Hôi gật đầu lia lịa.

"Được, lên vai ta." Cước bộ của Tiểu Hôi nhẹ hơn gã nhưng động tĩnh của cả hai gộp lại thì sẽ càng dễ bại lộ.

Nó ngoẹo đầu ngẫm nghĩ, tựa hồ quyết định tin gã, nhảy vút lên vai.

Gã vén lớp dây leo dày mít che kín sơn động, thận trọng nhón chân đi vào.

Sơn động này rất rộng, cao chừng mười thước, rộng cũng bảy, tám thước. Vừa bước và là thấy hàn khí phả tới khiến gã rùng mình.

Cửa độ dốc đứng, gã bám sát vách đá cất bước, cơ hồ không phát ra tiếng động nhưng trong sơn động thoáng đáng vẫn cón tiếng rào rào cực nhẹ, lòng gã chợt khẩn trương hẳn.

Tiểu Hôi kéo tai gã lắc đầu, tựa hồ muốn nói: Động tĩnh của ngươi lớn quá.

Gã nặng hơn trăm cân, tất nhiên không thể nhẹ nhàng như Tiểu Hôi, bảo gã không phát ra âm thanh thì tất nhiên không thể.

Gã ve cằm ngẫm nghĩ, lấy một tấm áo bông trong nguyên trạc ra, xé làm đôi rồi buộc lên chân, lần này âm thanh cơ hồ không nghe rõ.

Tiểu Hôi cao hứng gật đầu, tựa hồ tán đồng.

Gã lần vào phía sâu động huyệt, cực chậm lại cẩn thận.

Không được bao lâu, chừng mấy trăm thước, gã loáng thoáng trông thấy một tia u quang.

Lẽ nào có người? Khiến cho Tiểu Hôi e dè thì không phải cao thủ dễ chơi. Luận công phu bỏ chạy, gã chưa bằng bảy phần của bó, nếu bị đối phương phát hiện e rằng sẽ nguy hiểm.

Tuy biết vậy nhưng gã không nén được lòng hiếu kỳ, thật ra vật gì hấp dẫn Tiểu Hôi khiến nó nhất định kéo gã theo? Không cần đoán cũng biết là vật bất phàm.

Từ từ đến gần, gã áp sát vách động, không để lộ dấu vết.

Một thước… hai thước… năm thước… mười thước…

Di chuyển một chốc sau, trước mắt chợt sáng hơn đôi chút, mắt gã chợt thấy một vòng thoáng đãng.

Đó là một nham động lớn, tầm nhìn bằng khoảng một nửa dược cốc của Dâm Dục ma cơ, ánh sáng lấp lánh là từ khe đá hắt ra. Xem ra nơi này nối liền với vách đá, một vài vết nứt hình thành lên khe hở, khúc xạ ánh nắng vào đây, tuy mờ mờ nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Mắt gã ánh lên thanh mang - - Nguyên linh nhãn. Tức thì nhìn rõ mọi sự trong động.

Cả nham động không có điểm nào quá đặc biệt, chỉ ở trên thạch đài cao chừng hơn mười thước nằm giữa động có một tảng ngọc thạch xanh biếc lớn cỡ cái quan tài thu hút ánh mắt của gã. Dưới thạch đài có hai con yêu thú họ vượn đang nằm, tựa hồ nghỉ ngơi lấy sức.

Lòng gã run lên. Nếu mười ngày trước, gã vị tất biết khối ngọc xanh đó là bảo bối gì nhưng giờ thì thập phần khẳng định là thiên địa kỳ bảo - - vạn niên linh ngọc tinh hoa, xếp trong mười thứ hạng bảo vật đứng đầu đại lục, Bách bảo lục có đề cập đến.

Những điều ghi trong Bách bảo lục lướt qua óc, thoáng sau gã phán đoán được khối vạn niên linh ngọc tinh hoa này mới hình thành chưa đầy trăm năm.

Vì vạn niên linh ngọc dịch lấp lánh bên ngoài tảng ngọc xanh không quá mười giọt.

Vạn niên linh ngọc tinh hoa là do thiên niên linh ngọc tinh hoa hút thiên địa linh khí mà tiến hóa, tích lũy cả vạn năm mới hình thành. Quá trình này không phải cứ tích lũy thời gian là được.

Thiên niên linh ngọc dịch là linh vật do thiên niên linh ngọc tinh hoa hút lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành, cách một quãng thời gian lại ngưng tụ ra một giọt có chứa linh khí. Nếu giọt linh dịch này nguyên vẹn tồn tại trong linh ngọc tinh hoa thì khối ngọc này sau vạn năm sẽ tích lũy đủ linh khí, chuyển hóa thành vạn niên linh ngọc tinh hoa.

Nhưng nếu thiên niên linh ngọc dịch liên tục bị lấy đi hoặc chảy mất thì khối linh ngọc tinh hoa đó vĩnh viễn không có bất khả năng tiến hóa, dù mười vạn hay trăm vạn năm. Thiên niên linh trì của Mộ Dung gia nằm trong trường hợp này.

Điểm khác nhau giữa tinh hoa thiên niên và vạn niên linh ngọc là thể tích của vạn niên linh ngọc tinh hoa lớn hơn, ánh lên màu vàng trong màu xanh biếc còn thiên niên linh dịch ánh lên màu bạc. Gã chỉ liếc nhìn là biết khối linh ngọc tinh hoa đó là cực phẩm thuộc hàng vạn niên.

Diệp Phong liếm môi nhìn chằm chằm mấy giọt vạn niên linh ngọc dịch, ánh mắt không giấu được nét tham lam. Tiểu Hôi tựa hồ cũng ham muốn, xem ra rất thích bảo vật.

Linh ngọc dịch là tu luyện dị bảo hiếm có ở Võ Nguyên đại lục, công năng lớn nhất của nó là tẩy phạt tinh tủy, ngưng luyện khí hải, tăng cường thể chất, nó chứa năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa, có thể khiến thực lực của tu luyện giả tăng nhanh trong thời gian ngắn.

Theo Bách bảo lục, công hiệu của vạn niên linh ngọc dịch gấp cả trăm lần thiên niên linh ngọc dịch. Năng lượng của nó chỉ cường giả đạt đến võ tông mới hưởng thụ hết được. Võ giả cấp thấp hơn mà phục dụng, đương nhiên sẽ banh xác.

Nhưng như thế không có nghĩa là linh dịch vô dụng với võ giả dưới cấp võ tông. Bách bảo lục có ghi một biện pháp có thể sử dụng vạn niên linh ngọc dịch là pha bằng linh ngọc dịch bình thường nhất.

Pha còn một phần mười thì đẳng cấp võ sư có thể an toàn sử dụng, pha ra còn một phần trăm thì võ giả nào sử dụng cũng được.

Linh dịch đã pha này có hiệu quả ngang với thiên niên linh ngọc dịch, đề thăng một cấp vô điều kiện với võ giả dưới cấp võ tông, tu vi cũng tăng nhanh trong thời gian ngắn, có nhiều cơ hội tấn nhập võ tông.

Pha còn nồng độ một phần mười được coi là cỗ xe dẫn thẳng đến đẳng cấp võ tông, thậm chí còn có cơ hội tấn nhập võ tôn trong tương lai.

Mỗi giọt vạn niên linh ngọc dịch xuất hiện đều khiến cả đại lục sa vào tinh phong huyết vũ. Cả thất tông tam bang ngũ thế gia cũng không ngoại lệ. Ngọc dịch pha ra, dù với võ tôn và võ hoàng cũng có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.

So ra, thiên niên linh ngọc dịch có là gì. Thất tông tam bang ngũ thế gia dù không có thiên niên linh ngọc tinh hoa khẳng định cũng có bảo bối cùng cấp, thậm chí còn quý hơn. Vì thế thiên niên linh trì của Mộ Dung gia mới không khiến Liệt Hỏa tông thèm muốn.

Nhưng hiện giờ có tới bảy, tám giọt xuất hiện trước mắt, bảo sao gã không kích động dị thường?

Nhưng gã không dám vọng động, yêu thú họ vượn dưới đài cao kia chỉ qua năng lượng phát ra cũng biết là tứ giai yêu thú, thậm chí đạt tới mức mạnh nhất của tứ giai.

Thương bối viên không thuộc chủng loại cao quý trong hàng ngũ yêu thú, huyết mạch của chúng không đủ để tấn nhập tứ giai nhưng vì phát hiện vạn niên linh ngọc tinh hoa nên mọi sự đều trở nên dễ dàng. Linh khí của tinh hoa phát ra là một nguyên nhân quan trọng khiến chúng chiếm cứ nơi này.

Muốn nhắm vào vạn niên linh ngọc dịch, trước hết phải qua được ải hai con tứ giai Thương bối viên đã.

Hai yêu thú không kém hơn điên phong võ tông… gã mà đối diện tất không còn mạng, dù là Tiểu Hôi cũng chỉ có bảy phần thoát thân được, đấy còn là nhờ ưu thế địa hình, bằng không xác suất chỉ còn năm thành.

Làm cách nào? Nếu bỏ cuộc vì thực lực không đủ, Diệp Phong không thể cam lòng. Cơ hội bày ra trước mắt, dù thế nào gã cũng thử một phen. Có điều không nên để mình sa vào nguy hiểm, bằng không sẽ mất nhiều hơn được.

Đầu óc gã chuyển động thật nhanh.

Cách tốt nhất là gã hoặc Tiểu Hôi cầm chân hai con Thương bối viên cho đồng bạn đi lấy vạn niên linh ngọc dịch.

Nhưng trí tuệ của tứ giai yêu thú không đơn giản, không có thực lực uy hiếp được chúng thì không thể lôi kéo cả hai. Còn lại một con thì lấy vạn niên linh ngọc dịch chỉ là chuyện hoang đường.

Tốc độ của Tiểu Hôi tuy kinh nhân nhưng chỉ đủ đẻ giữ mình, bảo nó cầm chân hai con Thương bối viên là điều không tưởng. Cách duy nhất là gã phải xuất thủ, thu hút hai con yêu thú ra khỏi động để Tiểu Hôi có cơ hội lấy linh dịch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Gã phải làm sao… mới thu hút được hai con yêu thú? Muốn chúng cảm thấy bị uy hiếp, có lẽ chỉ còn cách động dụng Tru thần cung.

Nuốt một viên thất phẩm kim nguyên đơn rồi, Tru thần tiễn có thể đạt đến trình độ uy hiếp được chúng. Chỉ cần triệt để kích nộ chúng, Tiểu Hôi sẽ có cơ hội. Bất quá còn một vấn đề khác…

Kích nộ hai con tứ giai yêu thú, gã thoát bằng cách nào? Gã không cho rằng Tru thần tiễn có thể giết được chúng.

Cách biệt giữa võ sư và võ tông còn hơn giữa võ đồ và võ sĩ. Gã dùng Tru thần tiễn bắn chết Âu Dương Ngột vì nhân lúc lão không đề phòng mới miễn cưỡng đắc thủ, giờ đối thủ là võ tông điên phong, muốn giết được là nhiệm vụ bất khả thi. Dù may mắn giết được một con thì cũng sẽ bị tứ giai yêu thú vạn lý truy sát một cách điên cuồng.

"Cơ hội chỉ có một, nếu ta an toàn thoát được khỏi động huyệt thì cũng có cách thoát được chúng truy sát." Trầm ngâm hồi lâu, gã đi đến quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.