Vô Hoa Quả

Chương 23: Trận chiến hiểu lầm




" Nói chuyện gì lâu như vậy, tôi chờ cô không dưới một tiếng đồng hồ!"

Diêu Nhật Hàn rất có khí thế nam chủ dùng một cước chân trực tiếp đạp cánh cửa ra khiến cánh cửa va mạnh vào tường tạo thành một đợt âm thanh vô cùng chói tai.

Tiết Lạc đưa tay che lại vành tai, đôi mắt trừng trừng nhìn Diêu Nhật Hàn như thể đang nhìn người ngoài hành tinh. Có ai có thể nói cho cô biết, cậu ta làm thế nào lọt vào đây được hay không?

Không nói đến Diêu gia vốn không có quan hệ gì với Đông Phương gia, chỉ nói việc Đông Phương gia là một gia tộc có truyền thống xuất thân quân đội vô cùng vững chắc. Người bình thường muốn vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ để đi vào là vô cùng khó chứ đừng nói đến bản lĩnh dám đạp cửa phòng của cựu trung tướng.

Diêu Nhật Hàn rốt cuộc có xuất thân như thế nào vậy?

Tiết Lạc đột nhiên cảm giác đầu có chút đau đau. Dĩ nhiên là vì cố gắng nhớ lại tiểu sử nhân vật này. Có điều khiến cô thất vọng rồi, trong truyện vốn chưa từng nói đến cái gì sâu xa, ngoại trừ biết cậu ta là sinh viên ra thì cái gì cũng không biết a!

" Cô làm sao rồi? Lão yêu này có làm gì cô hay không?"

Diêu Nhật Hàn ưu nhã đi tới, mạnh mẽ cắt ngang suy nghĩ trong đầu Tiết Lạc. Tay còn nắm lấy tay cô vô cùng mật thiết, lời nói lại tràn đầy quan tâm khiến người ta muốn nổi da gà.

Tiết Lạc chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, không dấu vết đem móng vuốt của người nào đó trên tay mình gỡ ra. Lại khó xử nhìn Đông Phương lão gia chủ vẫn đang đứng thẳng lưng nhìn bọn họ, chân mày từ đó hơi nhướng lên thàng một vòng cung hoàn mỹ.

Ông ta đúng là đã sớm biết có người đứng bên ngoài. Quả nhiên không hổ danh lăn lộn trong quân đội làm đến cấp bậc trung tướng. Thật không thể khinh thường mà!

" Đã có người tới thì mau đi đi. Còn ở đây làm cái gì?"

Đông Phương Kiến Huy phẩy phẩy tay, vẻ mặt trầm lãnh cùng lạnh lùng như cũ nhưng khóe môi kì lạ lại nhếch lên tia gợm cười thật nhẹ. Diêu Nhật Hàn lần nữa nắm tay Tiết Lạc, đem cô kéo ra ngoài. Ánh mắt nhìn về Đông Phương lão gia cũng có nhiều hơn một tầng thâm ý cùng thăm dò.

" Nói, tại sao cậu ở đây?"

Tiết Lạc cùng Diêu Nhật Hàn chạy xuống cuối cầu thang. Cô rốt cuộc cũng có sức mạnh giằng tay ra khỏi bàn tay nắm thật vững chắc của cậu ta. Ánh mắt đối mắt có nhiê hơn vài phần khí thế cùng ương ngạnh.

Diêu Nhật Hàn nhìn vẻ mặt của cô ngược lại có chút tức giận. Không chút lưu tình vươn bàn tay búng mạnh vào má của cô, miệng còn cằn nhằn.

" Cô là đồ không có lương tâm, tôi đến đây để cứu cô, cô còn có thể hung hăng nghi ngờ tôi như vậy. Sớm biết thế này..."

" Sớm biết thế này thì thế nào?"

Tiết Lạc hừ nhẹ một tiếng, một tay ôm má bị búng đau. Một tay nắm lấy cổ áo Diêu Nhật Hàn kéo xuống, giọng nói còn lãnh lệ như phủ lên một tầng băng mỏng.

Diêu Nhật Hàn đột nhiên run rẩy mooht chút. Cổ áo bị Tiết Lạc kéo xuống rất nhanh tạo thành từng vệt nhăn nhúm vô cùng khó xem. Thế nhưng cậu lại một chút cũng không thèm để tâm đến, ánh mắt ngay từ đầu đã dán lên bờ môi hồng mềm mại cùng đầy đặn của ai đó. Trong lòng đột nhiên có một loại xúc động muốn thử cảm giác khi chạm vào cặp môi kia. Không biết liệu có mềm mại như đang tưởng tượng hay là không?

Diêu Nhật Hàn hít sâu xuống một hơi, đồng tử co rụt hơi phiếm xuống một màu hồng vì phải nỗ lực kiềm chế thứ xúc động không hợp lý của bản thân. Không khí hai người cứ như vậy rơi vào hoàn cảnh mất tự nhiên.

" Hai người đang làm cái gì vậy?"

Giữa lúc không khí rơi vào bức bối nhất một một giọng nói lạnh lùng lại vang lên. Lâm Quân Thần đột ngột xuất hiện từ sau lưng của Diêu Nhật Hàn, mạnh mẽ phá vỡ cục diện rối rắm của hai người.

Tiết Lạc khẽ hừ một tiếng, buồn bực đem cổ áo của Diêu Nhật Hàn đẩy ra, quay đầu đối mặt với Lâm Quân Thần lạnh lùng dựa vào vách tường trắng muốt đối lập với bộ veston mặc trên người, chân mày thoáng nhíu lại.

" Anh lên đây làm gì?"

" Cô đang trách tôi phá vỡ chuyện tốt của hai người. Không phải tôi nói cô nhưng hôm nay dù gì cũng là đại thọ Đông Phương lão phu nhân. Cũng chính là bà ngoại cô, cô có bộc phát gì đó cũng không nên làm ở chỗ này!"

Lâm Quân Thần vừa nói vừa quét mắt qua hai người, ánh mắt dừng lại tại vệt nhăn nhúm trên cổ Diêu Nhật Hàn lập tức ánh lên một tia sáng khó hiểu. Đợi đến khi ánh mắt ấy chuyển hướng đến trên người Tiết Lạc thì mang theo chút khinh khỉnh. Ngoài ra còn có một tia khinh thường không thể nói rõ.

Tiết Lạc dĩ nhiên không thể nào không nhận ra ý nghĩa ánh mắt của Lâm Quân Thần, cô mím môi cười lạnh một tiếng, yêu kiều nâng lên gót chân, từ từ tiến lại chỗ hắn ta. Thân thể nhỏ bé chỉ cách thân hình nam tính cao lớn rắn rỏi chưa đến năm xen ti.

Bàn tay nhỏ bé, mềm mại như không xương nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy caravart của Lâm Quân Thần, khóe môi cũng đong đầy một nụ cười nhưng không đạt đến đáy mắt, nhợt nhạt cuốn caravart thành nhiều vòng.

Lâm Quân Thần vẫn nhíu mày nhìn cô không thèm động đậy. Cho đến khi cô nâng gương mặt lên nhìn hắn, khóe môi thoáng cong lên, đùa cợt nói.

" Anh không phải khinh thường tôi nhất sao? Lời anh nói vừa rồi làm tôi nghĩ rằng anh đang ghen đấy!"

" Ghen?"

Ánh mắt Lâm Quân Thần thoáng trầm xuống lặp lại một từ, bàn tay đột ngột nâng lên nắm lấy cằm xinh đẹp của người con gái trước mặt, cảm nhận nó mảnh khảnh đến mức chỉ cần hắn bóp nhẹ một cái cũng có thể gãy làm đôi, trầm giọng lạnh lùng nói.

" Cô nghĩ cô là ai? Hạng phụ nữ như cô chỉ cần nhìn tôi liền thấy ghê tởm. Ghen? Cô đừng nghĩ tiếp tục ảo tưởng..."

Tiết Lạc không nói tiếng nào, chăm chú nhìn sóng mắt dao động mãnh liệt của Lâm Quân Thần nhạt nhòa cười một tiếng. Cô biết, hắn ta đang nói dối... Hoặc có thể là tự lừa mình dối người.

Cũng tốt! Chỉ cần anh ta đối với cô luôn giữ vững lập trường chán ghét, cuộc sống của cô liền đỡ thêm một cái phiền phức lớn. Nam chính, tất cả đều là một quả bom nổ chậm, nếu không cẩn thận lập tức liền sẽ không còn mạng.

" Anh làm cái gì vậy hả? Mau buông cô ấy ra!"

Diêu Nhật Hàn bị hành động của Tiết Lạc làm cho ngơ ngác. Tận đến khi nhìn thấy cằm của cô bị bóp chặt đến mức đỏ bừng mới hồi thần, không kịp suy nghĩ liền tiến lên, giáng mạnh vào cằm Lâm Quân Thần một đấm, kéo người nào đó về phía sau lưng, động tác thật sự là cẩn thận che chở.

Lâm Quân Thần bị Diêu Nhật Hàn đánh không chút phòng bị nên bị bức lùi về sau vài bước, lưng còn bị đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo phía sau làm cho tê buốt. Dù đau đớn nhưng hắn vẫn không rên một tiếng, chỉ là chân mày hơi nhíu lại, biểu hiện cơn đau quá mức chịu đựng.

" Thật không nghĩ đến hậu duệ của đội trưởng đặc công lại mạnh mẽ như vậy. Lại là vì một người con gái xuất chiến?"

Lâm Quân Thần vừa xoa xoa cằm đau buốt như muốn lệch ra, hướng ánh mắt châm chọc nhìn Diêu Nhật Hàn, ẩn ẩn còn mang theo khiêu khích vô cùng.

" Anh biết thân phận của tôi?"

Sắc mặt Diêu Nhật Hàn nháy mắt biến thành trầm trọng, bàn tay rắn rỏi nắm thật chặt, ánh mắt nồng đậm một tia cảnh giác.

" Cậu nghĩ sao?"

Lâm Quân Thần nhún vai, hoàn toàn không sợ ánh mắt đầy uy hiếp của Diêu Nhật Hàn, từ từ đứng thẳng lưng rồi mới quay sang nhìn Tiết Lạc. Vẻ mặt đã trở thành thanh lãnh như ban đầu, không một tia gợn sóng. Thật sự khiến cho người ta không tin tưởng người vừa nãy còn cực độ kích động so với người này là cùng một người.

" Tiết tổng cùng phu nhân nói tôi đến đây đưa tiểu thư về. Cô có muốn về hay là không?"

" Về! Tại sao lại không về!"

Tiết Lạc mím môi cười nhạt, tay nhẹ nhàng tách khỏi tay Diêu Nhật Hàn đi về phía Lâm Quân Thần, lúc quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt ánh lên một ánh sáng cực kì thâm thúy.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.