Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 126: 126: A Kiều Hôm Nay Lo Lắng Không




Một thời gian sau...biết tin con gái không sang định cư cùng gia đình và đang yêu bạn của chú mình khiến ba mẹ cô vô cùng tức giận.Hai người lập tức bay ngay về nước để bắt cô sang Mỹ cùng gia đình.

"Ba mẹ không có quyền.Con lớn rồi và sẽ tự quyết định cuộc sống của riêng mình"Diệp Lam tức giận khi cuộc sống của mình bị ba mẹ áp đặt.

"Im miệng....mày phải nghỉ học và qua Mỹ ngay...không nhiều lời"Ba Diệp đập bàn hét lớn.

"Con không nghỉ học....con không qua Mỹ...con muốn ở lại đây...huhuhu"Cô bực tức khóc lớn.

"Lam nhi....ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi..qua đó con sẽ có nhiều cơ hội trong công việc cũng như tình cảm hơn ở bên này"Mẹ Diệp nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ....

Có lẽ bà đã sai khi không quan tâm tới con gái trong nhiều năm qua...ông bà vì bận rộn công trình này,nghiên cứu nọ nên phó mặc con cho em trai khiến con bé từ nhỏ đã không nhận được sự quan tâm của ba mẹ nên giờ mới ương bướng thế này.

"Muốn tốt cho con..muốn tốt cho con sao.. vậy ba mẹ có bao giờ thử nghĩ cho con chưa?ngày con còn nhỏ cần lắm một vòng tay của mẹ,một tình yêu của ba thì ba mẹ lúc đó đang ở đâu?khi con lớn hơn một xíu nhìn những bạn cùng trang lứa có ba mẹ đưa đi học,lúc đó con tủi thân như thế nào ba mẹ biết không??rồi con trưởng thành luôn cần ba mẹ bên cạnh để được hỏi han,tâm sự lúc đó ba mẹ đang làm gì??số lần con gặp ba mẹ một năm là bao nhiêu lần ba mẹ có nhớ không??ba mẹ nói đi"Cô uất ức khóc nghẹn.

"Lam nhi...ba mẹ xin lỗi con....là ba mẹ sai....ba mẹ chỉ lo kiếm tiền mà không biết tới cảm nhận của con...giờ đây con cho ba mẹ cơ hội bù đắp cho con được không?"Mẹ Diệp ôm cô vô lòng,những giọt nước mắt xót xa rơi xuống.

"bù đắp??? bù đắp bằng cách bắt con rời xa nơi có bao nhiêu kỷ niệm này?bù đắp bằng cách bắt con rời xa người con yêu??nếu đây là cách bù đắp của ba mẹ,thì con xin lỗi,con không cần"

"Người yêu?? Thằng đó nó đáng tuổi chú của mày....yêu đương gì cái thằng đó...tao cấm..tao cấm nghe chưa..."Ba Diệp nổi giận khi nghe cô nhắc tới hai từ người yêu.

"Ông à....bớt giận....con gái chúng ta còn nhỏ...phải khuyên răn con từ từ chứ"Mẹ Diệp quay sang đưa tay làm hiệu để chồng kiềm chế.

"Không...con lớn rồi...con không còn là con nhóc 2 tuổi ngày nào nữa..con có quyền của con...ba mẹ đừng có lấy quyền làm ba mẹ ra mà bắt con phải theo ý hai người..con nói lần cuối là con không sang Mỹ"Diệp Lam cương quyết với suy nghĩ của mình.

"Mày....mày....mày...hừ...hừ" Ông tức giận chỉ vô mặt con gái mà không nói nổi hết câu.

" Ông bình tĩnh đi....không lại lên tăng xông bây giờ...cứ để tôi nói chuyện với con gái"

"Hừ....kệ mẹ con bà...bà làm sao thì làm....tôi nói hết lời rồi"ngả người ra phía sau,ông mệt mỏi nhắm mắt.Về tới nhà hồi rạng sáng,ông chưa quen với múi giờ cũng như thời tiết tại nơi đây.

"Lam Nhi...đúng là ba mẹ không có quyền bắt con làm theo ý mình,nhưng chúng ta chỉ muốn khuyên cho con tốt hơn...vậy giờ mẹ có phương án này con thấy có được không nhé...con không cần đi Mỹ nữa,cứ ở lại đây nhưng phải chia tay với thằng Phong,con thấy được không?"Mẹ Diệp thương lượng với con gái.

Bà biết cô con gái nhỏ này của bà rất cứng đầu,chỉ ưa nhẹ nhàng..nên bà mới gạt chồng sang bên để đàm phán cho dễ,chứ cứ như ông mở miệng ra là mắng,chửi thì mọi việc hỏng bét.

"Mẹ ạ....Anh Phong là tình yêu đầu đời của con....người con thầm thương trộm nhớ bao năm nay....con biết tuổi tác của tụi con khiến ba mẹ không đồng ý.. nhưng giờ là thế kỷ 21 rồi...tình yêu không phân biệt tuổi tác...chỉ cần hai trái tim cùng một nhịp đập là được...tụi con yêu nhau...trong quá khứ,hiện tại hay tương lai con cũng chỉ yêu một mình anh ấy thôi...con xin ba mẹ hãy tác thành cho tụi con...."Nắm lấy tay mẹ Diệp,cô nghẹn ngào nói.

"Nhưng con có biết nếu yêu nó phải chịu bao nhiêu áp lực và thiệt thòi không?con còn nhỏ nên chưa hiểu được cuộc sống bên ngoài thế nào đâu"

"Con không cần biết xung quanh thế nào...Anh Phong là người đàn ông tốt..và con tin con không nhìn lầm người...nếu ba mẹ không tin có thể hỏi chú Vũ,người bao năm nay là bạn thân của anh ấy"Diệp Lam không biết nói sao nên đành phải lôi chú mình ra làm bia đỡ đạn.

"Haizzzz....được rồi...con lên phòng chuẩn bị đi học đi...để chiều chú Vũ về ba mẹ nói chuyện sau"Mẹ Diệp biết mình không thể nói lại với con gái nên đành tìm cách hoãn binh...để chiều hai vợ chồng gặp Vũ rồi cả ba người sẽ tìm cách khác để con bé suy nghĩ lại.

"Dạ...vậy con đi học...ba mẹ cũng nghỉ thêm đi,bay cả chặng đường dài chứ ít gì...bye bye ba mẹ"Cô đứng dậy đi lên phòng để lại phía sau ánh mắt dõi của bao nhiêu đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.