Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 123: 123: Đội Trưởng Hạng Hôm Nay Khốn Nạn Không




Tắm rửa xong,anh ẵm cô xuống nhà.Hai người ngồi coi đá banh được một lúc thì Vũ về.

"Sao rồi,sao rồi..tỉ số bao nhiêu?"Thả người xuống sofa sát cạnh cô cháu gái Vũ hỏi

"0-0.....đi gì mà lâu thế...tưởng hết hiệp 2 mày mới về"Nhật Phong nhíu mày nhìn thằng bạn đang ngồi quá sát với cô.

"Ôi....đi bar với bạn...bắt tao đi nhưng tao lấy cớ chuồn về...lát khi nào nó về thì tao chạy đi rước...khổ ghê..đi hôm nào không đi đi đúng hôm nay mới chán chứ"Vũ thở dài cho thân phận mình.

"haha..lúc sướng thì ai sướng cho...khổ gì chứ...tao mà có người yêu thì sẵn sàng bỏ hết thú vui để được ở cạnh người ta...ai như mày"anh nói rồi nhìn cô.

"Phải không chú?chú bỏ hết vì người ta chứ?"Diệp Lam nhìn anh mỉm cười.

"uh....chú chứ phải thằng Vũ đâu..với chú người yêu là nhất...mọi thứ còn lại chỉ là thứ hai thôi?"Nhật Phong trả lời kiên quyết như để minh chứng cho lời nói của mình.

"Chú Vũ cũng đứng thứ hai thôi hả chú"

"uh.....chỉ thứ hai thôi"

"chú Vũ thứ hai vậy con thứ mấy?"cô nhìn anh tinh nghịch hỏi.

"Thứ.....bảo...bảo bối....con"anh ấp úng không biết trả lời sao.

"Thôi thôi....tiểu bảo bối đừng hỏi chú Phong của con linh tinh nữa..mà con đã suy nghĩ về yêu cầu của ba mẹ con chưa?"không muốn cháu gái trêu trọc Phong nên Vũ chuyển chủ đề.

"Con chưa....con giờ lớn rồi....được quyền tự lựa chọn cuộc sống của mình..."Cô hờn dỗi,im lặng nhìn lên màn hình...Vì câu hỏi của Vũ khiến không khí trùng xuống,ba người cùng nhau coi hết trận không ai nói với ai câu gì.

"Tao đi đón bạn đã..ngồi đây đi...đợi tao về rồi làm vài lon tâm sự..."Vũ đứng dậy đi khỏi nhà.

Ngoài cửa tiếng xe của Vũ xa dần,anh ôm Diệp Lam vô lòng,nhẹ nhàng vuốt tóc cô...

"Bảo bối....từ lúc nãy tới giờ sao em không vui vậy?đừng để trong bụng không sẽ bị bụng bự đó...nói với anh được không?"Nhật Phong dịu dàng hỏi pha lẫn chọc ghẹo để cô bớt buồn.

"hxhxhx....ba mẹ bắt em qua nước ngoài sống cùng..không muốn cho em ở đây nữa"dụi đầu vô lồng ngực ấm áp của anh cô òa khóc.

"đừng khóc..bảo bối đừng khóc...em khóc anh đau lòng lắm....vậy em muốn sao"anh lúng túng,đau lòng khi thấy cô khóc.

"hức..hức....em..em không muốn đi....em muốn ở đây...em muốn bên cạnh anh..."Diệp Lam nức nở.

Cô không muốn rời xa nơi này một xíu nào.Nơi đây biết bao nhiêu kỷ niệm ấu thơ của cô...còn có cả anh người bao năm nay cô thầm yêu trộm nhớ..anh mới thuộc về cô chưa tới một ngày làm sao cô có thể nghĩ tới cảnh rời xa anh cơ chứ.

"bảo bối ngoan.....đừng khóc nữa....để anh nghĩ cách nói chuyện với ba mẹ được không?"

"dạ....."nước mắt ướt nhẹp dính trên mặt nhưng nghe anh nói cô nhoẻn miệng cười.

"Ha ha....con nít vừa khóc vừa cười...xấu chưa kìa....hahha"anh chọc ghẹo để cô vui.

"hứ....người ta con nít vậy đó...thấy ghét"Diệp Lam phụng phịu ẩn anh ra.

Nhật Phong kéo cô sát vô người,hôn lên gương mặt đang dính đầy nước mắt ấy.

"ghét hả?ghét hả?để anh cho hết ghét nè"Nhật Phong đè cô xuống đôi môi tham lam cuốn lấy môi cô giày vò...lưỡi hai người bắt đầu cuốn vô nhau.

"ưm...Phong...."cô ẩn anh ra lấy không khí thở.

"Bảo bối để anh dậy cho em bài học mới nha"anh nở nụ cười dâm đãng nhìn cô.Đôi tay chui vô bên trong chiếc áo mỏng,đặt trên bầu ngực vần vò,nắn bóp.

"ư...Phong...Chú Vũ về thấy bây giờ....lên phòng em đi"cơ thể bị anh khơi lên ngọn lửa dục vọng khiến cô bứt rứt khó chịu.

"không sợ...nó còn lâu mới về..để anh chỉ cho em bài học mới rồi lát lên sau"cầm tay cô đặt lên khúc côn th*t đang cứng ngắc của mình.

Tay cô mới chạm bên ngoài lớp quần thôi cũng khiến cơ thể anh như bị điện giật.

"hứ...đồ không biết mắc cỡ..."mặt Diệp Lam ửng hồng.

"hahah.... Nó giờ là của em đó..em chăm sóc nó đi"anh cười lớn

" nhưng em không..không biết làm thế nào"cô ngại ngùng đưa tay vuốt ve khúc côn th*t qua lớp quần.

"bảo bối... ư....a....cởi quần ra cho anh đi".

Ngoan ngoãn làm theo lời anh,cô cởi hết hai chiếc quần của anh ra,côn th*t như chờ có vậy liền bật đứng dậy sừng sững kiêu ngạo.Cầm chặt vô thứ đầy gân guốc ấy cô đưa tay di chuyển.

"giỏi...bảo bối giỏi lắm....ân...ưm...ngậm đi em...ăn nó đi em...."bàn tay thon đẹp đang cầm khúc côn th*t của anh lên xuống khiến anh sung sướng rên rỉ....anh tham lam muốn đôi môi nhỏ xinh kia ngậm lấy tiểu đệ của mình cắn mút như ngày nhỏ anh vẫn thường thấy cô ăn kem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.