Vợ Hiền Bãi Công

Chương 8: Anh (cô) không phải thức ăn trong âm của tôi (2)




Đêm đó, Thôi Thục Viện trở về Hàn Quốc, cũng không nói với bất kỳ ai.

Sau khi nhìn thấy cả nhà gia đình họ hạnh phúc như vậy, cô thật sự không đành lòng làm tổn thương tới họ, cô không thể nào xuống tay.

Nhưng mà không biết, lần này sau khi cô trở lại Hàn Quốc, cha cô sẽ làm như thế nào? Vẫn không thể bỏ qua cho gia đình Cung Hình Dực sao? Vẫn muốn thâu tóm Tử Mị vào tay sao? Thật ra thì sau khi nhìn gia đình họ hạnh phúc như vậy, cô thật sự rất hâm mộ. Cô hy vọng mình cũng có thể có một gia đình hạnh phúc như thế biết bao. Nhưng mà cho tới tận bây giờ đó cũng chỉ là một giấc mộng của cô thôi!

Sau khi trở lại Hàn Quốc cô sẽ như thế nào?

Trừ việc bị cha trách mắng còn có cái gì nữa đây?

Cô không biết. Nhìn mây trên bầu trời bên ngoài máy bay rất đẹp. Nhưng mà, đợi đến khi máy bay hạ cánh không biết sẽ như thế nào? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến, cũng không dám suy nghĩ, bởi vì cô cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, sẽ giống như trước kia, đánh cô một trận thật đau, mắng cô bất hiếu, bảo cô dọn ra khỏi nhà họ Thôi. Trừ chuyện đó ra, có lẽ cũng không khác hơn là mấy!

Hiện tại, cho dù cô có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Khi cô quyết định không xuống tay với Cung Hình Dực nữa, cô cũng đã biết, tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, là sẽ phải tiếp nhận xử phạt sau khi trở về nhà.

Bên trong máy bay truyền đến âm thanh ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Cô nhắm hai mắt lại, một lát sau lại mở ra, khi cô mở hai mắt ra, máy bay đã đáp xuống mặt đất.

Ngồi trên xe trở về nhà, cô lại nghĩ đến chuyến trở về ngoài ý muốn này của mình. Chắc chắn cha cũng sẽ bởi vì chuyện cô đột ngột trở lại mà tức giận.

Tiếp theo, cho dù có như thế nào, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô vẫn sẽ tiếp nhận.

Nhìn ngôi nhà lớn của nhà họ Thôi, cô lại không hiểu, tại sao ở nhà họ Cung có thể tạo cho người ta một loại cảm giác ấm áp hạnh phúc, mà ở đây lại lạnh lẽo như vậy?

Đẩy cửa chính ra cô đi vào. Lúc này, cha đang ngồi trong phòng khách đối với sự trở về của cô quả thật cảm thấy rất bất ngờ.

"Cha!" Cô nhàn nhạt mở miệng.

"Con trở lại rồi! Chuyện thành công sao?" Thôi Sử Viễn cũng không để cho cô đi nghỉ trước, trực tiếp hỏi cô tiến trình của kế hoạch.

"Cha, thật xin lỗi!" Cô cúi đầu, không dám đối mặt với Thôi Sử Viễn.

"Thật xin lỗi? Cái gì gọi là thật xin lỗi? Chẳng lẽ mày lại thất bại sao?" Thôi Sử Viễn tức giận, chống gậy đứng lên đi tới trước mặt nàng.

"Cha, con không muốn tiếp tục làm chuyện này nữa!" Cô cúi đầu, biết Thôi Sử Viễn đã tức giận, nhưng mà cho dù ông có tức giận, cô vẫn không muốn làm tiếp nữa. Cho dù tiếp tục làm thì có thể như thế nào? Không phải vẫn sẽ như vậy sao?

"Mày không muốn làm tiếp nữa? Mày nói vậy là có ý gì?" Đêm đó, Thôi Thục Viện lập tức trở về Hàn Quốc, cũng không nói với bất kỳ ai.

"Cha, con thật sự không muốn làm nữa, con không đành lòng tổn thương cả nhà bọn họ." Thôi Thục Viện ngẩng đầu lên, nhìn cha mình. Nếu như cô tình nguyện làm chuyện đó thì cô cũng sẽ không trở về như thế này.

"Mày lặp lại lần nữa!" Thôi Sử Viễn nhìn Thôi Thục Viện, trong mắt tràn đầy hận ý.

"Con không muốn làm tiếp nữa, con không đành lòng... A..." Cô còn chưa nói hết lời, Thôi Sử Viễn đã cho cô một cái bạt tai thật mạnh làm cô ngã trên mặt đất, mặt đau rát.

"Mày không muốn làm tiếp sao? Mày lúc trước đã đồng ý với tao như thế nào?" Không muốn làm? Dễ dàng như thế sao?

"A...." Ông ta cầm cây gậy trong tay dùng sức đánh vào người Thôi Thục Viễn nhưng không đánh vào mặt cô. Ông không tin, cô thà bị đánh, cũng không đồng ý làm tiếp.

"Mày nói cho tao biết, mày còn muốn tiếp tục làm hay không?" Thôi Sử Viễn không nhớ rõ mình đã đánh cô bao nhiêu lần rồi, nhưng nếu như không đánh cô, cô cũng không sẽ nghe lời.

"Con không muốn làm tiếp nữa, con cảm thấy mình có tội, là một người có tội. Con lấy mất trí nhớ của Cung Hình Dực, con đã áy náy lắm rồi, cho nên con không thể làm tiếp nữa." Cô vừa mới dứt lời, trên người một lân nữa nhận thêm mấy gậy đau đớn, nhưng cho dù có đau hơn nữa, cô cũng sẽ không thay đổi, như đã thật sự quyết tâm. Cô sẽ không đồng ý với cha bởi vì cô đã từng nói với bọn họ, sẽ tận lực khuyên nhủ Thôi Sử Viễn, để cho cha không tiếp tục làm chuyện này nữa, nếu như có thể tác động đến cha, như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ dàng, nếu như không thể thay đổi quyết định của cha, cô cũng chỉ có thể tận lực giúp bọn họ.

"Người đâu!" Nếu cô không muốn làm tiếp nữa, ông cũng sẽ không ép, tự nhiên sẽ có người giúp ông tiếp tục hoàn thành chuyện này.

"Lão gia!" Vài người đàn ông đi vào, thấy Thôi Thục Viện ngã trên đất, đại khái cũng đã đoán được chuyện vừa xảy ra.

"Nhốt nó lại, không có lệnh của tôi, không ai được thả nó ra ngoài." Thôi Sử Viễn chống gậy đi về, ngồi lại trên ghế salon.

"Dạ!" Mặc dù không đành lòng nhìn tiểu thư bị đối xử như thế, nhưng mà bọn họ cũng không thể làm gì khác.

"Cha, cha không thể giam con lại, không thể!" Cô thật sự không hề nghĩ rằng cha sẽ giam mình lại.

"Kéo nó ra ngoài cho tôi." Ông muốn lập nên một đế quốc thương mai của mình, hiện tại chỉ thiếu một công ty lớn là Tử Mị, vốn đã sắp thành công nhưng ông không hề nghĩ tới, Thôi Thục Viện tự nhiên lại rút lui.

"Đem aimee gọi tới." Người của hắn, không phải chỉ có Thôi Thục Viện một, nếu như chỉ có nàng một cái lời nói, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng là thủ hạ của hắn, còn có rất nhiều nghe theo hắn lời nói người lại không kém Thôi Thục Viện một người.

"Cha!" Aimee đi tới, cô ta và Thôi Thục Viện có khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại ăn mặc vô cùng khêu gợi.

"Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ trở thành Thôi Thục Viện. Hiện tại, ngay lập tức chuẩn bị đến thành phố O cho ta, nhận lấy Thôi Phác. Ta muốn con phải hạ gục được Tử Mị trong thời gian ngắn nhất!"

"Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, con phải mặc phong cách giống nó, mặc như con bây giờ, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.

Aimee gật đầu một cái, nhận lấy đồ ông đưa tới.

"Đi thôi!" Aimee gật đầu, ở trong lòng Thôi Sử Viễn, cho tới nay Thôi Thục Viện vẫn là người được coi trọng nhất. Nếu lần này đã cho cô cơ hội như vậy, cô nhất định phải đánh ngã Thôi Thục Viện.

"Cha, còn phải chuẩn bị gì nữa không?" Aimee hỏi.

"Không cần, con mang theo hành lý của nó đi luôn đi, muốn mua cái gì, chờ đến khi đên thành phố O hãy mua!" Cô gật đầu nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.