Vợ Hiền Bãi Công

Chương 14: Cầm tiêu* hợp tấu động lòng người




Bên trong nhà hàng cao cấp có khung cảnh đẹp đẽ và xa hoa là tiếng đàn piano chậm rãi mà êm ái, đến mức làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt mà hưởng thụ, tại chỗ ngồi trong một góc, một cô gái có khuôn mặt quả táo đang nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy người đang tới cô gái tươi cười nhỏ giọng gọi: “Bối, ở đây này!”

Cô mặc quần đùi nhìn rất sexy, làm nổi bật lên vóc người xinh đẹp của cô, tóc dài màu nâu gợn sóng được buộc cao, nhìn trẻ trung nhưng không làm mất đi vẻ thanh lịch, mắt kính màu trà che đi đôi mắt linh động của cô, vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, nhưng cô lại không thèm để ý chút nào, đi thẳng về phía của cô gái có khuôn mặt quả táo, lấy mắt kiếng xuống, Bối Mễ không nhịn được nhạo báng: “Ái chà, Trình Trình, em không phải là người theo chủ nghĩa ăn cơm sao, thay vì lãng phí thời gian để suy nghĩ ăn cái gì, có thể đầy bụng là tốt rồi, khi nào thì tới nơi nổi tiếng này ăn cơm vậy.”

“Muốn ăn cơm ở đây không phải là ý của em, là chủ nhiệm Tưởng hẹn em.” Đổi lại là cô mới không muốn tới đây ăn, không phải không trả nổi tiền, chẳng qua là cô cảm thấy lãng phí thời gian.

“Thành Thiên muốn làm quen với em?” Bối Mễ một hơi uống hết ly nước lạnh, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Bối, đừng nói chủ nhiệm Tưởng như vậy.”

“Phải rồi.” Bối Mễ cảm thấy kì lạ, “chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em kêu chị đến làm gì.”

“Không phải lần trước chị hận em không mời chị ăn trưa sao, em đúng lúc có một cái thí nghiệm, có lẽ mười ngày nửa tháng không rảnh, đúng dịp rãnh rỗi cùng nhau ăn đi.”

“Trình Trình, thì ra là em tiết kiệm thời gian để lấp liếm cho qua coi như xong?” Bối Mễ cố làm ra vẻ tức giận, cũng không phải giận Trình Trình thật, là bạn bè với Trình Trình nhiều năm như vậy rồi, còn không hiểu rõ thí nghiệm của cô làm sao, đơn giản là làm đến quên mất tính người, thật may là Trình Vũ là một đứa trẻ thông minh, biết tự chăm sóc mình từ sớm, mỗi lần người mẹ vô lương tâm kia vì làm thí nghiệm mà quên giờ nấu cơm, nhóc cũng gọi điện thoại cho mẹ nuôi là cô cầu cứu.

Trình Trình vừa định nói hai câu có ích thì liền có một người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống phía đối diện, dáng dấp không tệ, anh ta cẩn thận chải tóc lại, trên sóng mũi có mang một cặp kính gọng vàng, giọng điệu ngạo mạn của anh ta vừa mở miệng liền làm cho người ta không thoải mái: “Xin hỏi cô là tiểu thư Trình Trình sao?”

Trình Trình gật đầu một cái, Bối Mễ bên cạnh đụng tay cô, nhỏ giọng hòi: “Em biết anh ta?”

“Không biết.”

Người đàn ông ngồi dựa vào thành ghế, nhấp ngụm cà phê: “Xin chào, tôi là Reynold.”

Bối Mễ lim dim mắt, có ấn tượng không tốt đối với loại người nói tên mình ra người ta phải biết mình là ai, mặt Trình Trình đờ đẫn, cô xác định không biết người đàn ông trước mặt, chỉ theo lễ nghĩa, nói ra tên mình: “Xin chào, tôi là Trình Trình.”

Người đàn ông cau mày: “Cô không biết tôi là ai?”

“Xin hỏi vị tên sinh này tại sao chúng tôi cần phải biết anh là ai?” Bối Mễ nhìn sang, cảm thấy người đàn ông này tự đại đến mức hết thuốc chữa.

Đối với thái độ của Bối Mễ thì người đàn ông cũng không giận, sửa lại vạt áo một chút, cười cười phóng khoáng: “Chào các cô, tôi là tổng giám đốc của công ty Lôi Thị, đồng thời cũng là đối tượng xem mắt lần này của Trình Trình tiểu thư.”

“Xem mắt!”

“Xem mắt!”

Ánh mắt sắc bén của Bối Mễ quét qua bộ mặt vô tội của Trình Trình, giả bộ vô tội cái gì, em tốt nhất nói rõ cho chị!

Trình Trình lắc đầu vô tội, em thực sự không biết.

Bối Mễ vỗ trán có chút nhức đầu, nhỏ giọng hỏi Trình Trình: “Lúc chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em đang làm cái gì?”

“Làm thí nghiệm, em mới phát hiện vi khuẩn.” Nói về thành quả thí nghiệm của cô, Trình Trình có một sự hài lòng nho nhỏ, bị Bối Mễ liếc một cái liền cúi đầu không nói lời nào.

Cho nên, Trình đại tiểu thư đang nghiên cứu vi khuẩn đáng yêu của cô ấy, hoàn toàn bỏ quên lời nói của chủ nhiệm Tưởng, cuối cùng chỉ nghe được một câu, buổi trưa tới khách sạn Kylie ăn cơm.

“Làm sao bây giờ?” Trình Trình nhỏ giọng hỏi Bối Mễ.

Bối Mễ bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm đi, vừa nhìn cũng biết chính là người có tiền, gọi đồ ăn đắt tiền vào!”

Một bữa cơm, Bối Mễ đã phải chịu đựng quá đủ sự tự cao tự đại của người đối diện, Trình Trình giống như không có mắt, cố gắng ăn cơm, đối với người ở đối diện chỉ lo khoác loác mình lợi hại thế nào, công ty mình lợi hại ra sao, còn về tài sản của anh ta, thì qua năm 2012 còn chưa đủ mua vé tàu.

Buổi cơm trưa kết thúc, Trình Trình và Bối Mễ cùng thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi khỏi, nhưng trong nhà hàng bỗng có một chút xôn xao nhỏ, Trình Trình quay đầu nhìn lại, có ba người đàn ông đang đi từ hành lang khách sạn vào phòng ăn, người đàn ông dẫn đầu đang nói gì đó với người bên cạnh, người bên cạnh có dung mạo hoàn mỹ vô cùng, không cần biểu hiện ra ngoài cũng tạo nên một khí thế cao ngạo, hắn vừa xuất hiện, đã trở thành tiêu điểm của mọi người.Trình Trình nhìn một cái rồi trở lại thu dọn túi xách của mình, buổi chiều còn phải trả dụng cụ về sở nghiên cứu, đúng lúc này cô bị trượt tay, dụng cụ thủy tinh trong suốt bên trong có chứa những điểm nhỏ màu xanh lá trượt ra khỏi tay cô, bay hai vòng trên không trung.Cô hét lên: “A!Vi khuẩn của tôi!”

Nguyệt Độc Nhất vốn đang giao dịch với đối tác Thái Lan, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm thiết,ngay sau đó có một dụng cụ thủy tinh trong suốt bay ngang qua mặt của hắn, đồng thời có một cô gái đột nhiên nhào tới hắn, hắn theo phản xạ có điều kiện, một tay giữ được cô gái sắp ngã xuống đất, một tay bắt được rất nhanh vật đang rơi xuống rất nhanh, hoàn thành động tác rất hoàn mỹ, bộ dáng đẹp trai làm cho người ta không nhịn được phải hét chói tai.

Nâng cô gái dậy, đem dụng cụ trả lại cho cô, sau đó Nguyệt Độc Nhất tiếp tục đi về phía trước, Trình Trình sững sờ nhìn một lúc, sau đó cẩn thận bỏ dụng cụ vào túi đeo lưng.

Nhưng mà người đàn ông đối diện tỏ ra không vui,anh ta chắc là mất hứng, bởi vì bị động tác đẹp trai kia làm tổn thất, động tác của Nguyệt Độc Nhất quá mạnh, làm đổ ly nước ở trên bàn vào anh ta, tất cả văng vào đôi giày da hạng sang.Đừng nói lòng ghen tỵ của phụ nữ làm người sợ, đàn ông ghen tỵ càng làm người khác không thể tưởng tượng nổi, huống chi anh ta là một người tự cao, vậy mà một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, lấy đi sự nổi bật của anh ta, nói thế nào cũng không nuốt trôi cơn giận này, anh ta đuổi theo hai ba bước đến cửa đã thấy Nguyệt Độc Nhất đang chờ xe, nhưng còn chưa đến gần hắn (Nguyệt Độc Nhất) đã bị hai ba thủ hạ ngăn lại.

Từ hướng của Trình Trình nhìn ra ngoài, người đàn ông tên Reynold kia hình như rất tức giận và đang nói cái gì đó, còn hai người đàn ông kia cũng cố ngăn cản, anh ta muốn đến gần người đàn ông đang cho hai tay vào túi quần kia, người cho dù là đứng tùy ý cũng đẹp trai làm anh ta giận sôi gan.Hiển nhiên là anh ta không quá thành công, Reynold hình như cố ý muốn người đàn ông kia nhận lỗi, nhưng sau đó đã ão não trở lại,người khác không nhìn thấy, từ góc độ của Trình Trình đúng lúc nhìn thấy, lúc Reynold đang cố ngăn cản người đàn ông kia lại, từ quần áo của hai người thủ hạ lộ ra khẩu súng, sau đó bọn họ lên một chiếc xe Lincoln rồi đi mất.

“Trình Trình, người đàn ông kia có lai lịch như thế nào?”

“Em làm sao biết được.”

Nói cũng đúng, Bối Mễ nhìn xong khung cảnh náo nhiệt thuận miệng hỏi một câu: “Con nuôi chị đâu rồi?”

Đi ra được nửa đường, Trình Trình đột nhiên dừng lại, sau đó hét ầm lên: “Nguy rồi, em quên đi nhà trẻ đón Trình Vũ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.