[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 1




Choáng váng nên không chú ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, Annabelle nhận chiếc khăn sạch vừa được dúi vào tay nàng. Không có mùi nào ngoại trừ phảng phất chút tinh bột. Sau khi lau mặt đẫm mồ hồi rồi đến miệng, Annabelle cố đứng thẳng người và đối mặt với người mới đến. Dạ dày quặn đau của nàng chậm rãi lộn ngược trước hình ảnh của Simon Hunt. Có vẻ chàng đã theo sau nàng ra hàng hiên ngay lúc chứng kiến cơn buồn nôn bẽ bàng của nàng. Nàng muốn chết. Chỉ có thế nàng mới bốc hơi ngay lúc này và mãi mãi chôn vùi hình ảnh Simon Hunt thấy nàng ói mửa trong bụi hoa.

Mặt Hunt vô cảm đã cứu cho vết lõm giữa hai hàng chân mày của chàng. Chàng nhanh chóng đưa tay ra đỡ khi nàng lảo đảo trước mặt. “Dưới ánh sáng của bản thỏa thuận gần đây” chàng thì thầm “thì cái này là không hay ho lắm, thưa cô Peyton”

“Ôi, đi đi” Annabelle rên rỉ, nhưng cơ thể nàng tự ý dựa vào sự giúp đỡ của chàng khi một làn sóng mệt mỏi khác tràn qua người nàng. Nàng nhét chiếc khăn vào miệng và thở bằng mũi, và dần dần cảm giác khó chịu cũng trôi qua. Nhưng thời điểm yếu ớt nhất nàng cảm thấy đang đến, và nàng biết nếu chàng không ở đó thì nàng có lẽ đã lăn đùng ra đất mất rồi. Chúa nhân từ, chuyện gì đang xảy đến với nàng thế này?

Hunt ngay lập tức nhích người và ôm nàng dễ dàng “Tôi đã nghĩ em trông có vẻ xanh xao” chàng nhận xét, dịu dàng vén một lọn tóc ra đang phủ lên khuôn mặt ẩm ướt của nàng “Có chuyện gì vậy, em yêu? Dạ dày em không khỏe, hay là em bị đau ở đâu khác?”

Đâu đó bên dưới một Annabelle khổ sở bị bất ngờ vì sự âm yếm kia, không kể việc một quý ông sẽ không bao giờ chỉ ra một phần thân thể của phụ nữ. Tuy nhiên, vào lúc này nàng quá yếu để có thể làm việc gì khác ngoài bám vào vạt áo choàng của chàng. Tập trung vào câu hỏi của chàng, nàng nghĩ về cảm giác hỗn loạn bên trong cơ thể khó ở của nàng “Tôi đau khắp người” nàng thì thầm “Đầu, bụng, lưng…nhưng nhiều nhất là ở mắt cá”

Khi nói nàng nhận thấy là môi nàng tê tê. Nàng liếm qua kiểm chứng, và ngạc nhiên vì mất cảm giác. Nếu nàng chỉ bị mất phương hướng một chút thì ắt hẳn nàng đã nhận ra Hunt đang nhìn nàng theo một cách chàng chưa từng làm trước đây. Sau đó, Daisy lẽ ra đã mô tả chi tiết Simon Hunt đã nâng đỡ nàng ra sao khi chàng đứng ôm nàng trong tay. Còn bây giờ thì Annabelle đủ mệt mỏi nên không thể chịu thêm một điều gì khác ngoại trừ cơn đau bất ngờ của nàng.

Lillian mạnh mẽ vừa nói vừa di chuyển về phía trước tách Annabelle ra khỏi vòng tay ôm ghì của Hunt “Cảm ơn ông đã cho mượn khăn. Ông có thể đi được rồi, chị em tôi đủ sức chăm sóc cô Peyton mà”

Phớt lờ cô gái Mĩ, Hunt giữ tay chàng vòng quanh Annabelle trong lúc nhìn đăm đăm gương mặt trắng bệch của nàng.”Sao em lại bị đau mắt cá?” chàng hỏi

“Trận bóng, tôi nghĩ thế…”

“Tôi không thấy em uống gì suốt bữa tối” Hunt sờ trán nàng, tìm kiếm dấu hiệu cơn sốt. Một cử chỉ vô cùng riêng tư và thân thuộc “Em có uống gì khác không?”

“Nếu ông muốn nói về những linh hồn hay rượu thì không” cơ thể Annabelle đang dần ngất lịm, như thể tứ chi nàng đã thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ “Tôi có uống một ít trà giải cảm trong phòng”

Bàn tay ấm áp của Hunt di chuyển xuống mặt nàng, dịu dàng lướt qua đường cong bên má. Nàng lạnh quá, và run rẩy bên trong bộ váy ướt đẫm mồ hôi, nàng đang sởn gai ốc. Cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người chàng, nàng gần như vượt qua cảm giác bức thiết được vùi mặt vào áo choàng của chàng như một con thú khốn khổ. “Tôi l-lạnh” nàng thì thầm, và cánh tay chàng tự động ghì nàng chặt hơn.

“Dựa vào tôi đi” chàng lẩm bẩm, tay chàng khéo léo xoay trở mở áo choàng trong lúc vỗ về cơn những cơn co giật của nàng cùng một thời điểm. Chàng bao bọc nàng trong áo quần có lẫn hơi ấm từ da chàng, và nàng ú ớ phát ra một tiếng cảm ơn.

Tức giận vì thấy bạn mình bị một kẻ đáng ghét ôm chặt, Lillian bực bội nói “Xem này, ông Hunt, chị em tôi – ”

“Tìm bà Peyton đi” Hunt cắt lời bằng một giọng ra lệnh “Và nói với Ngài Westcliff rằng cô Peyton cần một bác sĩ. Anh ta sẽ biết phải gửi ai đến”

“Ông định làm gì vậy?” Lillian dò hỏi, rõ ràng cô không quen bị người khác ra lệnh

Mắt Hunt hẹp lại khi chàng trả lời “Tôi sẽ đưa cô Peyton đi theo lối đi dành cho người giúp việc phía bên hông ngôi nhà. Em cô sẽ đi theo chúng tôi để tránh tình huống đáng tiếc nào đó có thể xảy ra”

“Vậy ông không biết gì về chuyện đáng tiếc rồi đó” Lillian cáu kỉnh

“Tôi sẽ không tranh luận về vấn đề này. Hãy làm mấy việc có ích thôi, được không? Đi đi”

Sau một khoảng ngập ngừng căng thẳng và giận dữ, Lillian quay gót và đi về phía cánh cửa phòng khiêu vũ.

Daisy rõ ràng kinh hoàng “Tôi không nghĩ đã từng có ai dám nói chuyện kiểu đó với chị tôi. Ông là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp đó Ông Hunt”

Hunt cúi xuống vòng tay ra sau đầu gối Annabelle. Chàng nâng hai chân rung rẩy của nàng một cách dễ dàng, váy nàng phát ra tiếng sột soạt. Annabelle chưa từng được bế bởi một người đàn ông – nàng không thể hình dung được chuyện đang diễn ra. “Tôi nghĩ…tôi có thể đi được” nàng xoay xở nói

“Em không xuống cầu thang hàng hiên nổi” Hunt thẳng thừng “Cho phép tôi thể hiện tinh thần nghĩa hiệp được không. Em vòng tay qua cổ tôi đi”

Annabelle vâng lời, cảm thấy biết ơn vì sức nặng đã giảm bớt trên mắt cá nóng rát của nàng. Chịu thua sự cám dỗ tựa đầu vào vai chàng, nàng vòng tay trái qua cổ chàng. Khi chàng bế nàng đi xuống bậc thang bằng đá của hàng hiên, nàng có thể cảm thấy những nhóm cơ co giật bên dưới lớp áo sơ mi của chàng.

“Tôi không nghĩ ông có bản tính nghĩa hiệp” nàng nói, răng nàng đánh lập cập khi một cơn rùng mình khác ập đến “Tôi ng-nghĩ ông là một gã phóng đãng hoàn toàn”

“Tôi không biết mọi người lấy cái ý tưởng đó ở đâu” chàng đáp, liếc xuống với một tia nhìn giễu cợt “Tôi cứ bị hiểu lầm suốt”

“Tôi vẫn nghĩ ông là một gã phóng đãng”

Hunt cười khùng khục và dịch chuyển nàng giữa hai cánh tay “Rõ ràng cơn bệnh không làm suy giảm sức phán đoán của em”

“Sao ông còn giúp tôi sau khi tôi bảo ông đi chết đi?” nàng thì thầm

“Tôi có hứng thú bảo toàn sức khỏe cho em. Tôi muốn em ở trong tình trạng tuyệt vời khi tôi thu nợ”

Khi Hunt nhanh chóng đi xuống nàng cảm nhận được sự uyển chuyển đáng ngạc nhiên theo cùng mỗi bước chân của chàng – không phải như một vũ công mà giống một con mèo đang rình mồi. Mặt họ sát nhau, Annabelle thấy hàng râu được cạo rất sát không thể che dấu một lớp tóc mai đen trên da chàng. Lần mò ôm chàng, Annabelle vòng tay ra xa hơn cổ chàng, cho đến khi đầu ngón tay nàng chà lên chóp tóc xoăn nhẹ sau gáy chàng. Tiếc là mình mệt quá, nàng nghĩ. Nếu mình không bị lạnh, choáng váng và yếu ớt thì mình sẽ rất thích được bế thế này.

Đi theo lối vào dinh thự, Hunt ngừng lại đợi Daisy lên trước và dẫn đường. “Cánh cửa phòng người làm” chàng nhắc Daisy, và cô gái gật đầu.

“Vâng, tôi biết cái nào mà” Daisy liếc ra sau vai vì cô đi trước. Gương mặt nhỏ nhắn của cô gái căng cứng vì lo lắng. “Tôi chưa từng nghe một cái mắt cá chân sưng tấy có thể làm dạ dày bị đau” nàng nhận xét

“Tôi nghi ngờ chuyện này nhiều hơn một cái mắt cá sưng” Hunt đáp

“Ông có nghĩ là do trà giải cảm không?” Daisy hỏi

“Không, trà sẽ không gây ra phản ứng như thế này. Tôi có một ý tưởng về chuyện này, nhưng tôi sẽ không thể xác nhận cho đến khi chúng ta đến phòng cô Peyton”

“Ông định ‘xác nhận’ ý tưởng đó như thế nào?” Annabelle nhăn nhó hỏi

“Tất cả những gì tôi muốn là được xem xét mắt cá chân của em” Hunt cười “Chắc chắn tôi xứng đáng được làm chuyện đó vì đã bế em đi hết ba tầng lầu”

Cầu thang không là cái gì với chàng. Khi họ đến tầng ba, nhịp thở của chàng vẫn không thay đổi. Annabelle nghi ngờ rằng chàng có thể bế nàng giống thế này thêm mười lần nữa mà không đổ một giọt mồ hôi. Khi nàng nói câu đó với chàng thì chàng dửng dưng đáp “Tôi trải qua hầu hết thời niên thiếu để kéo bò và heo trong cửa hàng của cha tôi. Bế em thích thú hơn nhiều”

“Ngọt ngào quá” Annabelle uể oải lẩm bẩm, mắt nàng nhắm nghiền. “Mọi phụ nữ luôn mơ được yêu thích hơn một con bò chết”

Tiếng cười rạo rực trong ngực chàng, và chàng quay đi để tránh chân nàng va vào khung cửa. Daisy mở cửa cho họ và lo lắng đứng nhìn Hunt mang Annabelle đến chiếc giường thêu kim tuyến.

“Chúng ta đến rồi” chàng nói, đặt nàng xuống và với tay lấy thêm một cái ghế để cố định nàng trong tư thế nửa ngồi

“Cảm ơn” nàng thì thầm, nhìn vào hàng mi đen nhánh bên trên mắt nàng

“Tôi muốn xem chân em”

Tim nàng có vẻ ngừng đập trước câu nói xúc phạm đó. Trong lúc đó nhịp tim nàng quay lại bình thường thì nó vẫn yếu và hối hả “Tôi thà đợi cho đến khi bác sĩ đến”

“Tôi sẽ không xin phép” Phớt lờ sự phản đối của nàng, Hunt chạm tay vào mép váy của nàng.

“Ông Hunt” Daisy giận dữ kêu lên, vội vã theo chàng “Ông dám! Cô Peyton đang bệnh, và nếu ông không bỏ tay ra ngay lập tức – ”

“Bình tĩnh đi” Hunt khinh miệt nói “Tôi sẽ không làm ô uế thanh danh của cô Peyton. Chưa làm gì cả” Tia nhìn của chàng lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Annabelle “Đừng cử động. Chân em rất hấp dẫn nhưng nó không khuyến khích tôi phải bấn loạn đâu – ” Chàng ngưng lại với một làn hơi sắc lẻm khi chàng nâng váy nàng và quan sát mắt cá sưng tấy của nàng. “Chết tiệt. Đến tận lúc này tôi vẫn luôn nghĩ về em như một phụ nữ thông minh biết nói lý lẽ. Tại cái quỷ gì mà em dám xuống cầu thang trong tình trạng này?”

“Ồ, Annabelle” Daisy thì thầm “Mắt cá chân của cậu trông tệ quá”

“Hồi nãy không tệ đến thế” Annabelle tự vệ “Nửa giờ vừa qua mới trở nặng, và – ” Nàng kêu lên vì sự trộn lẫn giữa đau và cảnh giác khi tay Hunt đi xa hơn dưới váy nàng “Ông đang làm gì vậy? Daisy, đừng để ông ta – ”

“Tôi đang cởi vớ cho em” Hunt nói “Và tôi khuyên cô Bowman đừng nên can thiệp”

Sững người, Daisy đến bên Annabelle “Tôi thì khuyên ông nên tiếp tục một cách cẩn trọng, Ông Hunt” nàng khôn khéo nói “Tôi sẽ không trơ mắt đứng nhìn ông lợi dụng bạn tôi đâu”

Hunt ném cho Daisy một cái liếc mắt trêu tức trong lúc chàng tìm thấy phần đầu chiếc nịt bít tất của Annabelle và khéo léo cởi ra. “Cô Bowman, trong vài phút nữa chúng ta sẽ bị giày xéo bởi một số vị khách, bao gồm bà Peyton, ngài Westcliff, và cô chị đầu nóng của cô, theo sau là một ông bác sĩ. Ngay cả tôi, một kẻ cơ hội hèn hạ như tôi, cũng cần có nhiều thời gian hơn nếu muốn lợi dụng một ai đó” Nét mặt của chàng thay đổi khi Annabelle thở dốc trong đau khổ lúc chàng dịu dàng chạm vào nàng. Chàng khéo léo cởi vớ nàng, đầu ngón tay chàng nhẹ như bông, nhưng da nàng quá nhạy cảm nên một cú chạm nhẹ nhất cũng gây ra cơn đau không thể chịu nổi. “Nằm yên đi cưng” chàng thì thầm, kéo hết chiều dài mảnh vải ra khỏi bên chân run rẩy của nàng.

Cắn môi, Annabelle quan sát đầu chàng cúi xuống nhìn mắt cá chân của nàng. Chàng lật nó cẩn thận cố gắng không chạm nàng nhiều hơn cần thiết. Rồi chàng đứng yên, đầu vẫn cúi xuống chân nàng “Đúng như tôi nghĩ”

Nhảy chồm về trước, Daisy nhìn vào điểm trên mắt cá Hunt đang chỉ tay “Những dấu nhỏ đó là gì vậy?”

“Dấu rắn vipe cắn” Hunt cộc lốc. Chàng xắn tay áo để lộ bắp tay vạm vỡ rậm lông.

Hai cô gái kinh ngạc liếc chàng. “Tôi bị rắn vipe cắn?” Annabelle sửng sốt hỏi “Nhưng làm thế nào? Khi nào? Không thể thế được. Tôi phải cảm thấy chứ?”

Hunt thò tay vào túi áo choàng đang quấn quanh người nàng, và tìm kiếm gì đó. “Đôi lúc người ta không để ý lúc họ bị cắn. Khu rừng Hampshire đầy rắn vào thời điểm này trong năm. Có lẽ lúc em ra ngoài chiều nay” Tìm ra thứ mình muốn, chàng xòe một con dao ra.

Annabelle trợn mắt cảnh giác “Ông đang làm gì vậy?”

Nhặt vớ nàng lên, Hunt cắt nó ra làm đôi “Làm dây buộc vết thương”

“Ông luôn mang theo mấy thứ này bên người ư?” nàng luôn nghĩ chàng giống kẻ cướp, và giờ thấy chàng xắn tay áo cùng một con dao trong tay, cảnh tượng đó lại càng sống động.

Ngồi cạnh bên chân duỗi ra của nàng, Hunt lật váy nàng lên tận đầu gối rồi buộc mảnh vải bên trên mắt cá. “Gần như luôn luôn” chàng nhăn nhó nói, tập trung vào công việc. “Là con trai ông hàng thịt khiến tôi có mối quan tâm với dao kéo”

“Tôi chưa từng nghĩ – ” Annabelle ngưng lại và thở dốc vì cơn đau thông qua lớp vải buộc chặt

Tia nhìn của Hunt bắn về phía nàng, và mặt chàng lại có một nét căng cứng mới. “Tôi xin lỗi” chàng nói, cẩn thận buộc nửa mảnh vải còn lại xuống dưới vết thương. Chàng nói để làm nàng xao lãng trong lúc chàng cột chặt miếng gạc thứ hai. “Chuyện này là kết quả của mấy đôi dép chết tiệt mỏng dính khi ra ngoài. Em hẳn là dẫm phải một con rắn đang tắm nắng…và khi nó thấy những mắt cá chân xinh đẹp như thế thì nó quyết tâm gặm thử” Chàng ngừng lại và lầm bầm gì đó nghe giống như “Tôi không thể trách tội nó vì chuyện đó”

Chân nàng rung rung và nóng rát, gây ra một dòng nước ngân ngấn trong mắt nàng. Vật lộn với nguy cơ òa khóc, Annabelle bấu chặt tấm khăn trải giường dày cộm bên dưới. “Tại sao mắt cá chân của tôi chỉ bắt đầu đau dữ dội trong khi tôi đã bị cắn từ đầu giờ chiều?”

“Phải nhiều giờ nọc độc mới phát hiệu tác dụng” Hunt liếc sang Daisy “Cô Bowman, rung chuông cho người hầu – bảo họ rằng chúng ta cần nước nóng và trà thảo mộc (Clivers – một loại cây thân thảo có tác dụng giải độc chống sưng) ngay lập tức”

“Trà thảo mộc?” Daisy hoài nghi hỏi

“Một loại cỏ dại mọc ở hàng rào. Người giúp việc luôn có một đống cỏ khô trong ngăn tủ từ lúc ông làm vườn bị cắn vào năm ngoái”

Daisy răm rắp làm theo, bỏ hai người ở riêng tạm thời

“Chuyện gì đã xảy ra cho người làm vườn” Annabelle hỏi qua hàm răng lập cập. Nàng vẫn tiếp tục run rẩy, như thể nàng vừa bị nhúng vào nước đá “Ông ta có chết không?”

Nét mặt Hunt vẫn không đổi, nhưng nàng đánh hơi thấy câu hỏi của nàng đã làm chàng bất ngờ. “Không” chàng dịu dàng nói và xích lại gần “Không đâu cưng…” Cầm lấy bàn tay run lẩy bẩy của nàng, chàng sưởi ấm từng ngón tay của nàng một cách dịu dàng. “Rắn ở Hampshire không tiết ra đủ nọc độc để giết bất cứ thứ gì lớn hơn con mèo, hoặc một con chó nhỏ” Tia nhìn của chàng êm ái khi chàng tiếp tục “Em sẽ khỏe thôi. Những ngày tới có lẽ sẽ giống địa ngục, nhưng sau đó em sẽ trở lại như thường”

“Ông không cố tỏ ra tử tế phải không?” nàng băn khoăn

Cúi xuống gần nàng, Hunt hất lên vài lọn tóc nàng dính vào trán nàng. Mặc dù cỡ tay của chàng rất lớn thì chàng chạm vào nàng thật nhẹ và dịu dàng “Tôi chưa từng nói dối vì muốn tỏ ra tử tế” chàng thì thầm và mỉm cười “Một trong nhiều thói xấu của tôi”

Được sự chỉ dẫn của ông giúp việc, Daisy vội vàng quay lại. Mặc dù cô nhướng mày khi nhìn thấy Hunt cúi sát xuống Annabelle nhưng cô cũng không rảnh mà bình luận. Thay vào đó Daisy hỏi “Chúng ta có nên rạch vết thương cho chất độc chảy ra không?”

Annablle ném cho Daisy cái liếc mắt cảnh giác và càu nhàu “Đừng gợi ý cho ông ta chứ Daisy!”

Hunt ngẩng lên nhìn cực ngắn rồi đáp “Không phải cho vết thương từ rắn vipe cắn” Mắt chàng hẹp lại khi chàng hướng sự tập trung sang Annabelle, nhận thấy hơi thở của nàng nhanh và cạn “Có khó thở không?”

Annabelle gật đầu, cố hít không khí vào phổi như thể chúng bị teo tóp chỉ còn bằng một phần ba so với bình thường. Có cảm giác những miếng gạc đã siết chặt hơn quanh ngực nàng mỗi lần nàng kéo hơi lên cho đến khi xương sườn nàng gần như vỡ vụn trước sức ép.

Hunt dịu dàng sờ mặt nàng, ngón cái rà ra trên đôi môi khô kiệt của nàng. “Mở miệng ra” quan sát bên trong đôi môi hé mở “lưỡi em không bị sưng – em sẽ ổn thôi. Tuy nhiên áo ngực của em phải được cởi ra. Quay người lại”

Trước khi Annabelle có thể đáp trả thì Daisy đã cay nghiệt phản đối “Tôi sẽ giúp Annabelle cởi áo ngực. Làm ơn ra khỏi phòng dùm”

“Tôi đã từng thấy áo ngực của phụ nữ rồi” chàng mỉa mai thông báo

Daisy tròn mắt. “Đừng cố tình chậm hiểu như vậy ông Hunt. Rõ ràng ông không phải là người tôi cần lo lắng. Đàn ông không di chuyển áo ngực của phụ nữ vì bất kì lí do nào, trừ khi có những trường hợp đe dọa mạng sống – mà ông đã cam đoan cô ấy không gặp nguy hiểm chết người”

Hunt nhìn Daisy với nét mặt kiên nhẫn “Chết tiệt, phụ nữ - ”

“Cứ chửi thề nếu ông muốn” Daisy kiên quyết “Chị tôi chửi còn nhiều hơn ông gấp 10 lần” nàng đứng thẳng lên với cả chiều cao 5 feet và 1 inch còn đang trong vòng tranh cãi nhưng hiệu quả thì rất ấn tượng “Áo ngực của cô Peyton vẫn ở trên người cô ấy cho đến khi ông rời khỏi phòng”

Hunt liếc xuống Annabelle, nàng bất thình lình khao khát muốn biết ai sẽ cởi áo ngực cho nàng, và việc đó sẽ mất bao lâu. “Vì Chúa” chàng mất bình tĩnh, và đi ra cửa, quay lưng lại với hai người “Tôi sẽ không nhìn. Làm đi”

Nhận thấy đây là nhượng bộ duy nhất chàng có thể làm, Daisy vội vã tuân theo. Cô cởi áo choàng ra khỏi cơ thể cứng đờ của Annabelle. “Mình sẽ tháo bỏ lớp đăng ten phía sau và luồn áo ngực của cậu ra khỏi váy” Daisy thì thầm với Annabelle. “Theo cách đó cậu sẽ vẫn kín đáo”

Annabelle không thể triệu hồi một hơi thở đủ đề nói cho Daisy biết mọi lo lắng liên quan nàng có thể có về tính đứng đắn đã bị lu mờ bởi vấn đề tức thời là nàng không thở được. Khò khè khó nhọc, nàng nghiêng người qua một bên và cảm thấy những ngón tay của Daisy đang mò mẫm bên mặt sau váy nàng. Phổi nàng co thắt vì nỗ lực tìm kiếm chút ít không khí quý giá. Buột miệng rên rỉ, nàng bắt đầu hổn hển tuyệt vọng.

Daisy buột miệng chửi thề “Ông Hunt, tôi e rằng tôi phải mượn con dao của ông – dây áo ngực này bị cột gút, và tôi không thể - ối!” Tiếng kêu cuối cùng vang lên khi Hunt đến bên giường, thô bạo đẩy Daisy qua một bên, và giành phần việc với áo ngực. Một ứng dụng sáng suốt với con dao của chàng, và bất thình lình lớp áo cứng đầu rởi khỏi khóa kéo quanh xương sườn Annabelle.

Nàng cảm thấy chàng giật mạnh mảnh áo ra khỏi người nàng, để lại vỏn vẹn một lớp áo lót giữa tia nhìn của chàng với làn da trần của nàng. Trong điều kiện hiện tại của Annabelle, thì tình trạng phơi bày của nàng chỉ đáng lo chút đỉnh. Tuy nhiên, nàng biết đâu đó trong đầu nàng là sau này nàng sẽ xấu hổ đến chết.

Xoay lưng Annabelle lại như thể nàng là con búp bê nhàu nát, Hunt cúi đầu. “Đừng quá gắng sức, bé cưng” Tay chàng nhấp nhỏm bên trên ngực nàng. Giữ tia nhìn giận dữ của nàng có chủ đích, chàng chà tay dịu dàng “Chậm thôi. Chỉ cần thả lỏng”

Nhìn đăm đăm vào tia sáng thuyết phục trong mắt chàng, Annabelle cố gắng vâng lời, nhưng cổ họng nàng nghẹn lại quay hơi thở khò khè. Nàng sẽ chết vì nghẹt thở, ngay đây và ngay lúc này.

Chàng không để nàng ngoảnh mặt đi. “Em sẽ khỏe thôi. Hít vào và thở ra đi. Chậm thôi. Đúng rồi. Đúng rồi” Đâu đó sức ép dịu dàng từ tay chàng trên ngực đã giúp nàng, như thể chàng có sức mạnh buộc phổi nàng quay lại nhịp điệu bình thường. “Em sẽ qua giai đoạn khó khăn nhất thôi” chàng nói.

“Ồ, tuyệt quá” nàng cổ gắng đáp chua chát, nhưng nỗ lực đó khiến nàng nghẹn giọng và nấc cục

“Đừng cố gắng nói chuyện – chỉ cần hít thở. Thở sâu vào…Ngoan lắm”

Dần dần Annabelle khôi phục lại nhịp thở, và cơn hoảng sợ cũng mất dần. Chàng đã đúng…sẽ dễ hơn nếu nàng không kháng cự. Âm thanh của tiếng thở hổn hển dịu dần của nàng được ủng hộ bởi giọng nói êm ái quyến rũ của chàng. “Đúng rồi” chàng thì thầm “Đúng cách đó” Tay chàng tiếp tục di chuyện chậm rãi, vòng vòng quanh ngực nàng. Không có gì gợi tình trong cái chạm tay của chàng – thật ra, nàng giống một đứa trẻ đang được chàng vỗ về hơn. Annabelle kinh ngạc. Ai có thể mơ được rằng Simon Hunt có thể tốt bụng như thế này?

Lấp đầy cảm giác biết ơn và bối rối, Annabelle lóng ngóng khi bàn tay to lớn di chuyển hết sức dịu dàng trên ngực nàng. Nàng quá yếu ớt nên cử chỉ đó đòi hỏi toàn bộ sức lực của nàng. Cho rằng nàng đang cố hất tay chàng ra, Hunt bắt đầu rụt tay, nhưng khi chàng thấy ngón tay nàng vòng quanh hai ngón tay của chàng thì chàng đứng yên

“Cảm ơn ông” nàng thì thầm

Cái chạm tay làm Hunt sững người rõ rệt, như thể vừa có một cơn sốc lướt qua người chàng. Chàng nhìn vào những ngón tay mỏng manh đang quấn lấy tay chàng theo kiểu một người đang cố giải một câu đố hóc búa. Tiếp tục bất động, chàng kéo dài khoảnh khắc, lông mi chàng hạ thấp để che dấu biểu hiện trên mặt.

Annabelle liếm môi và phát hiện ra rằng nàng vẫn chưa cảm nhận được nó “Mặt tôi tê liệt rồi” nàng rệu rạo nói và bỏ tay chàng ra

Hunt ngẩng đầu lên với nụ cười của một người vừa phát hiện ra một điều mới mẻ ở bản thân. “Trà thảo mộc sẽ giúp em” chàng chạm vào viền cổ nàng, ngón cái của chàng lướt trên bên hàm trong một hành động chỉ có thể là vuốt ve. “Chúng làm tôi nhớ - ” Chàng liếc ra sau lưng như thể vừa nhớ ra Daisy vẫn còn trong phòng “Cô Bowman, nếu lão giúp việc chết tiệt có đem – ”

“Đây rồi” cô gái tóc đen nói, đi từ cửa vào với một cái khay vừa được mang đến. HÌnh như cả hai người đều bị mụ mị nên không nghe thấy tiếng gõ cửa của người hầu. “Người giúp việc đã mang đến trà thảo mộc, một loại có mùi gớm ghiếc, và một lọ nhỏ được gọi là ‘phương thuốc của sự dũng cảm’. Và có vẻ bác sĩ đã đến và sẽ lên lầu trong vài phút nữa – điều đó có nghĩa ông phải đi rồi, Ông Hunt”

Quai hàm chàng siết chặt “Chưa được”

“Bây giờ” Daisy cấp thiết nói “Ít nhất đợi ở bên ngoài. Vì lợi ích của Annabelle. Cô ấy sẽ bị mất danh dự nếu có ai thấy ông ở đây”

Hunt quắc mắt rồi nhìn xuống Annabelle “Em có muốn tôi đi không?”

Thật lòng nàng không muốn. Nàng thậm chí còn có một ham muốn vô lý là cầu xin chàng ở lại. Ồ, một sự kiện gây hoang mang, là nàng nên ao ước có sự đồng hành của một người nàng ghét bỏ. Nhưng những phút vừa qua đã phần nào tạo ra một mối dây liên hệ mỏng manh giữa họ, và nàng rơi vào tình huống khó xử của việc không biết nên nói “có” hay là “không”. “Tôi sẽ tiếp tục thở” cuối cùng nàng thì thầm “Ông nên đi đi”

Hunt gật đầu. “Tôi sẽ đợi ở lối vào” chàng cộc cằn nói, đứng xa giường. Daisy di chuyển về trước với khay thuốc còn chàng tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. “Uống trà thảo mộc đi, đừng để ý đến mùi vị của nó. Hoặc là tôi sẽ quay lại đây và đổ nó vào miệng em” Chàng mặc lại áo choàng rồi rời khỏi phòng.

Thở dài nhẹ nhõm, Daisy đặt khay lên chiếc bàn cạnh giường “Cảm ơn Chúa” nàng nói “Mình không chắc làm sao có thể buộc anh ta đi nếu anh ta từ chối. Ở đây..để mình nâng cậu lên cao chút nữa, và mình sẽ đẩy một cái gối khác ra sau lưng cậu” Cô gái khéo léo nhấc người nàng lên, thể hiện một khả năng đáng ngạc nhiên. Đón lấy một chén đất khồng lồ nghi ngút khói, Daisy ấn nó vào môi Annabelle “Uống cái này đi cô bạn”

Annabelle nhấp một ngụm chất lỏng màu nâu và giật lui “Ặc – ”

“Thêm đi” Daisy dứt khoát nói, nâng nó lên miệng Annabelle.

Annabelle uống thêm lần nữa. Mặt nàng tê liệt đến mức nàng không biết một ít thuốc đã chảy nhỏ giọt khỏi môi nàng cho đến khi Daisy cầm lấy một cái khăn từ khay thuốc và chấm lên cằm nàng. Annabelle thận trọng đưa tay lên làn da cứng đờ trên mặt nàng. “Cảm giác kì quá” nàng nói lí nhí “Miệng mình không có cảm giác gì cả. Daisy…đừng có nói là mình đã chảy nước dãi trong lúc Hunt ở đây nha”

“Tất nhiên là không” Daisy nói ngay “Mình phải làm cái gì đó nếu có chuyện như thế xảy ra chứ. Một người bạn đúng nghĩa không để một người bạn khác chảy nước dãi khi có đàn ông hiện diện. Thậm chí người đàn ông đó không đáng được thu hút”

Nhẹ lòng, Annabelle ép bản thân uống thêm thuốc, mùi nó khá giống cà phê bị cháy xém. Có lẽ chỉ là tưởng tượng, nhưng nàng đang bắt đầu cảm thấy khá hơn chút đỉnh.

“Lillian nhất định đã trải qua một quãng thời gian quỷ quái mới tìm được mẹ cậu” Daisy nhận xét “Mình không nghĩ việc đó tốn nhiều thời gian đến thế” Nàng lui lại một chút để quan sát Annabelle, đôi mắt nâu của nàng lấp lánh “Mình thật sự rất vui. Nếu họ đến sớm hơn thì mình đã không có dịp thấy Hunt chuyển từ con sói lớn xấu xa sang …à thì …một con sói tốt hơn một chút”

Một tiếng cười miễn cưỡng rục rịch trong cổ họng Annabelle “Khá lạ, phải không?”

“Đúng đó. Cao ngạo và hách dịch. Giống như tuýp người trong tiểu thuyết tình yêu luôn bị Mama giật khỏi tay mình. Cái tốt là mình có ở đây, hoặc là anh ta có thể cởi quần áo cậu vì cậu bị mất ý thức” Nàng tiếp tục huyên thuyên khi nàng giúp Annabelle uống thêm thuốc và lau cằm cho bạn. “Cậu biết đó, mình chưa từng nghĩ mình sẽ nói điều này, nhưng Hunt cũng không tệ như mình đã nghĩ”

Annabelle xoắn môi kiểm tra cảm giác và thấy nhói đau. “Anh ta có cách của mình. Nhưng…đừng mong chờ sự chuyển biến này là dài hạn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.