Vô Hạn Thự Quang

Chương 4: Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung (1)




Vù vù vù vù vù!

Một tòa hiệp cốc bên này hoàn toàn sụp đổ, thanh âm vang khắp trăm vạn dặm, tình thế rầm rộ như vậy dĩ nhiên hấp dẫn vô số võ giả của Ma Vực tiến đến. Chỉ trong phút chốc từ bốn phương tám hướng có mấy trăm bóng người bay đến, nhìn từ xa thấy là võ giả của Thần Vực mà bọn họ tìm đa lâu thì đều bạo động.

- Giết!

Thân thể Tiêu Lãng như thương long bay ra xa. Giờ phút này, Tiêu Lãng không có cách chọn nào khác hơn, chỉ có thể giết ra vòng vây trước khi võ giả Thiên Tôn của Ma Vực kịp phản ứng lại.

Võ giả Thiên Tôn có thân phận cao quý nên sẽ không đi lung tung tìm kiếm. Ví dụ như trong Thần Vực phát hiện võ giả của Ma Vực thì cho dù võ giả của Ma Vực có giết tộc nhân của Hiên Viên Thiên Tôn thì gã sẽ không tự mình tìm kiếm.

Nhưng bây giờ Tiêu Lãng kết luận ngược lại là chắc chắn võ giả Thiên Tôn của Ma Vực gần đó nhận được tin trước tiên đã chạy đến bên này, nếu hắn còn ở tại chỗ nửa canh giờ thì kết cuộc không hay chút nào.

- Chết đi!

Năng lượng trong người Tiêu Lãng dựa theo trận pháp cảm ngộ từ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ nhanh chóng chuyển động. Những năng lượng trải qua chấn phúc đại trận thân thể thì uy lực lớn gấp mấy lần, vận chuyển tiếp ngưng tụ ra Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng rít gào đánh tới trước.

Vù vù vù vù vù!

Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng xé gió bay đi, không gian bốn phương tám hướng vỡ ra từng tầng lộ khe nứt xấu xí, hơi thở khủng bố bao phủ mọi người trước mặt trước khi tiểu thủ ấn bảy sắc chưa bay đến.

- Trốn!

Hơn mười người bay đến thấy vậy thì bay mất ba hồn chín vía, hóa thành khói đen chạy tứ tán. Nhưng tốc độ của bọn họ làm sao sánh bằng Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng? Chớp mắt không gian nổ tung ra một hố đen nhỏ, gần mười người chỗ trung tâm bị nổ nát, mấy người còn sống thì bị thương nặng.

- Ưm, có thể dùng năng lượng đánh ra Bàn Nhược chưởng? Vậy có lẽ cũng phóng ra Toan Nghê Sát được? Và cả Tình Tuyệt, Tình Nộ?

Đầu óc Tiêu Lãng xoay chuyển, khựng lại giữa không trung, quên đi võ giả của Ma Vực từ bốn phương tám hướng vọt đến.

Tiêu Lãng cảm ngộ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ chỉ khiến trong thân thể người hình thành một đại trận, năng lượng thông qua địa trận biến càng cao cấp, cường đại hơn. Về bản chất thì năng lượng vẫn là năng lượng, mà 7Toan Nghê Sát cần lực lượng linh hồn và năng lượng phóng ra cùng lúc. Tình Tuyệt, Tình Nộ cũng cần có năng lượng duy trì.

Nếu năng lượng cao cấp này có thể dùng để đánh ra Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng thì tại sao không thể dùng nó phóng ra Tình Nộ, Toan Nghê Sát?

Nghĩ liền làm.

Trong người Tiêu Lãng liên tục ngưng tụ năng lượng rồi dựa theo quỹ tích đặc biệt vận chuyển. Đại trận trên co thể người được đến tăng phúc, cộng chấn, thân thẻ Tiêu Lãng như biến thành một siêu cấp đại trận, liên tục chế tạo ra năng lượng cao cấp hơn ngang ngửa năng lượng tinh hải của của Thiên Tôn. Tiêu Lãng điều động những năng lượng phóng ra công kích.

- Toan Nghê Sát!

- Tình Nộ!

- Tình Tuyệt!

Tiêu Lãng không ngừng thử nghiệm các loại công kích, trông không giống giết địch mà như là thí nghiệm các loại thủ đoạn. Cách nghĩ của Tiêu Lãng hoàn toàn chính xác, các loại công kích cần năng lượng giờ đều được tăng phúc mặt uy lực. Đặc biệt là Toan Nghê Sát, Tình Nộ, uy lực càng là tăng lớn gấp đôi!

Tiêu Lãng cất tiếng cười dài:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng như du long rít gào bay đi, hễ hắn đi qua đâu là võ giả của Ma Vực bị giết ngay lập tức, dù là đỉnh võ giả Thiên Tôn của Ma Vực cũng chỉ óc đường chết.

- Sướng!

Tiêu Lãng không trốn nữa mà truy sát ngược lại võ giả của Ma Vực. Mắt Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng đen, cùng với không gian bị kéo ra hai vệt nứt, mỗi lần Toan Nghê Sát lóe lên là sẽ có hai võ giả của Ma Vực hóa thành hư vô, uy lực sánh bằng ánh sáng trắng của Bệ Ngạn thú.

Bây giờ Tiêu Lãng không cần đánh ra Tình Nộ, sau lưng hắn xuất hiện từng chữ tình rồi đột ngột biến mất, giây tiếp theo xuất hiện gần người kẻ địch, nhẹ nhàng đè xuống là sẽ đè bẹp võ giả của Ma Vực.

- Trốn!

Võ giả của Ma Vực sợ hãi. Đám võ giả của Ma Vực đúng là đồ điên, bọn họ chiến đấu, thích không chết không ngừng. Con mồi nào bị võ giả của Ma Vực nhìn trúng thì bọn họ có thể truy sát mấy tháng hay là vài năm. Nhưng võ giả của Ma Vực không phải là đồ ngu không có trí tuệ, trước thực lực tuyệt đối có ai đi chịu chết? Giờ phút này, võ giả của Ma Vực xông tới không kịp phát ra công kích đã bị giết ngay.

Phương xa vốn có võ giả của Ma Vực liên tục vọt tới nhưng thấy xông lên bao nhiêu là thiếu bấy nhiều thì nhiều kẻ sợ hại, có người không sợ chết tiếp tục xông tới, phát ra các loại công kích với ý định đánh gục Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng giết hăng máu, tạm thời không chạy, chỗ nào có nhiều võ giả của Ma Vực thì hắn xông tới chỗ đó. Tiêu Lãng không dùng Toan Nghê Sát. Tuy Toan Nghê Sát có uy lực lớn nhưng hao phí lực lượng linh hồn. Tiêu Lãng trực tiếp dùng Tình Nộ đánh ra, mỗi lần có thể khiến một mảnh không gian sụp đổ, có thể đánh chết một đám người. Còn công kích của võ giả của Ma Vực thì bị Tiêu Lãng nhẹ nhàng đánh bật ra.

- Phải rồi, nếu ta có thể dùng năng lượng công kích thì tại sao không thể dùng nó tăng tốc bay?

Tiêu Lãng chợt vỗ đầu, thầm mắng mình ngu. Bây giờ uy lực năng lượng của Tiêu Lãng tăng một đẳng cấp thì dĩ nhiên tốc độ phòng ngự cũng tăng lên rồi.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng vận chuyển năng lượng vào lòng bàn chân, quả nhiên tốc độ tăng gấp đôi. Tiêu Lãng bỏ vòng bảo hộ, dùng năng lượng mới hình thành một vòng bảo hộ. Tiêu Lãng phát hiện lực phòng ngự tăng lên nhiều.

- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ thật biến thái.

Tiêu Lãng cao giọng hút dài, hóa thành cái bóng vọt ra xa, tiếp tục đồ sát, lòng rất sung sướng. Trong Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ có rất nhiều đại trận phức tạp, Tiêu Lãng chỉ có thể cảm ngộ ba trong số đó đã giúp năng lượng thâ thể trải qua đại trận được tăng phúc biến chất. Nếu Tiêu Lãng cảm ngộ hết, khiến Mạch Lạc Đồ thân thể và Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ hoàn toàn dung hợp thì thực lực của hắn có thể mạnh đến cỡ nào? Bản thân Tiêu Lãng cũng không biết.

Mảnh vụn thân thể bay tứ tung, máu bay đầy trời. Một đống võ giả của Ma Vực bị nổ nát. Tiêu Lãng không biết hắn đã giết bao nhiêu người, hơn mấy trăm? Hay là mấy ngàn?

Tiêu Lãng nhìn võ giả của Ma Vực chạy tứ tán, mắt xoay tròn không truy sát nữa, thân thể hóa thành cái bóng bay đi xa. Đã qua một lúc rồi, nếu Tiêu Lãng cứ tiếp tục giết thì e rằng võ giả Thiên Tôn của Ma Vực sẽ đến.

Có lẽ Tiêu Lãng có thể đấu với tiền kỳ Thiên Tôn một trận nhưng nếu là trung kỳ hay đỉnh Thiên Tôn đến thì Tiêu Lãng chết chắc.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng nhanh chóng bay đi, tốc độ sánh bằng tiền kỳ Thiên Tôn. Những võ giả của Ma Vực Thần Quân cảnh, Thần Tổ cảnh, tiền kỳ Thiên Tôn không đuổi theo kịp, một đường rống to chửi thề.

- A! Đằng trước lại có một đám võ giả của Ma Vực đến!

Tiêu Lãng bay giữa không trung, nhíu mày. Chắc quanh đây đã đồn khắp về Tiêu Lãng, nhiều võ giả của Ma Vực như vậy làm sao hắn thoát khỏi được? Bị võ giả Thiên Tôn của Ma Vực xác định tọa độ là rắc rối to.

- Giết!

Nhưng không giết nhóm người trước mặt thì Tiêu Lãng không cách nào lao ra vòng vây, đành giơ tay phóng ra một Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng, ngưng tụ vô số chữ tình hợp thành Tình Nộ đánh tới trước.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển, bụi bay đầy trời.

Một đám võ giả của Ma Vực chưa kịp phát ra công kích đã bị nổ chết. Nhiều võ giả của Ma Vực bị nổ tung, mảnh vụn thân thể bay đầy.

- Không gian giới chỉ?

Tiêu Lãng tỉnh táo khỏi cuộc đồ sát, thấy trên vài cánh tay có không gian giới chỉ liền vọt ra bắt lấy. Lần này Tiêu Lãng liên tục khổ chiến, cứ tiêu hao năng lượng nhưng không được bổ sung, chờ khi tiêu hao hết năng lượng là hắn chỉ có đường chết.

Tiêu Lãng đánh tan một đám võ giả của Ma Vực trước mắt, còn sót mấy người nhưng hắn lười truy sát. Tiêu Lãng xé gió bay đi, không theo đường thẳng vì sợ võ giả Thiên Tôn của Ma Vực nhận được tin chờ sẵn.

Tiêu Lãng một đường bay đi, liên tục giết chết, hướng đi của hắn lung tung khó đoán và không hiếu chiến.

Năm ngày, Tiêu Lãng góp nhặt mấy ngàn chiếc không gian giới chỉ, không biết giết bao nhiêu võ giả của Ma Vực nhưng vẫn cứ phát hiện có võ giả của Ma Vực từ bốn phương tám hướng đến ngăn chặn.

Ngày thứ sáu, trên bầu trời trước mạt phía bên trái có luồng khói đen bay tới, một giọng nói âm u làm người nổi da gà vang lên:

- Khục khục, võ giả của Thần Vực, ngươi giết sảng khoái trong địa bàn của bản tôn quá nhỉ?

Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm. Rốt cuộc võ giả Thiên Tôn của Ma Vực đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.