Vô Hạn Thự Quang

Chương 9: Nghị Sự Điện




Tiêu Lãng nghỉ ngơi bốn ngày sau lại khởi hành.

Ở trong Ma Vực lâu một giây là Tiêu Lãng khó chịu chừng đó, ma khí âm thầm ảnh hưởng hắn. Nếu cứ tiếp tục ở lại, dù tâm tính của Tiêu Lãng kiên định đến mấy cũng sẽ nhập ma.

Năm ngyàl iên tục luyện hóa Tử Thánh Thạch và nghỉ ngơi khiến tinh thần lực của Tiêu Lãng hồi phục đến đỉnh, có thể liên tục đại na di hơn mười hai lần. Tiêu Lãng định na di hơn mười lần, nếu chưa đến Tinh Hải Hỗn Loạn thì tìm chỗ nghỉ ngơi, tu luyện.

Tương tự.

Tiêu Lãng liên tục na di bảy, tám lần, trường đường toàn là võ giả của Ma Vực. Tiêu Lãng vừa xuất hiện liền bị vây giết. Tiêu Lãng không thèm quan tâm, vẫn na di đi. Tiêu Lãng đại na di hơn mười lần, xa xa thấy tinh hải mênh mông, có cảm giác muốn khóc.

Tinh Hải Hỗn Loạn!

Tinh hải mênh mông như vậy chỉ có thể là Tinh Hải Hỗn Loạn. Tiêu Lãng liên tục đại na di, không biết đi bao xa, đại khái cũng sắp đến Tinh Hải Hỗn Loạn.

Vù vù vù vù vù!

Xung quanh lại có võ giả của Ma Vực xông tới, Tiêu Lãng phóng ra Tình Nộ dễ dàng nghiền áp một đống. Tinh thần lực của Tiêu Lãng không quá mệt mỏi nên không chút do dự đại na di thẳng đến Tinh Hải Hỗn Loạn. Chỉ cần vào Tinh Hải Hỗn Loạn là Tiêu Lãng sẽ an toàn. Tuy trong Tinh Hải Hỗn Loạn cũng có nguy hiểm nhưng Tiêu Lãng có lệnh bài của Hình Thiên, không sợ.

- A!

Hai lần đại na di, Tiêu Lãng đã xuất hiện bên trên Tinh Hải Hỗn Loạn. Nhưng khi Tiêu Lãng đứng trên bầu trời thì cảm giác không đúng, bởi vì không gian bốn phía dao động, vô số ánh sáng trắng giao nhau trên không trung như hình thành một thiên la địa võng.

Tiêu Lãng trợn to mắt, không chút do dự phóng ra Tình Không ngay, định chạ trốn. Nhưng Tiêu Lãng mới nhúc nhích thì không gian đã hỗn loạn làm hắn không đứng vững được, nếu Tiêu Lãng dám cưỡng ép vận dụng Tình Không đi thì sẽ bị không gian vặn vẹo nghiền nát.

- Muốn trốn?

- Võ giả của Thần Vực, chịu chết đi!

- Ha ha ha ha ha ha! Trong Khốn Thần đại trận thì ngươi trốn đi đâu được?

Phương xa không gian dao động, từng mảng khói đen cuồn cuộn trên bầu trời. Thần thức của Tiêu Lãng quét qua, phát hiện có hơn mười vị Ma Tôn Ma Vực đến, không gian phía xa vẫn đang dao động, các võ giả Thiên Tôn của Ma Vực lục tục đến.

Tiêu Lãng cười khổ nói:

- Trận thế lớn như vậy? Xem ra Ma Vực quá chú trọng Tiêu Lãng ta rồi.

Tiêu Lãng chạy ra xa, đứng chờ chết không phải tính cách của hắn. Tiêu Lãng không tin Khốn Thần đại trận có thể khốn chết ngàn vạn dặm xung quanh.

Vù vù vù vù vù!

Một đại chưởng lửa đỏ khổng lồ xé gió bay đến, đi qua đâu là không gian vỡ ra từng mảng, dường như thiên địa run rẩy dưới một chưởng này.

Đại chưởng cách Tiêu Lãng mấy vạn dặm nhưng hơi thở hủy diệt tất cả đã truyền đến, khiến hắn có cảm giác trời sập, không đấu lại nổi.

- Đỉnh Thiên Tôn!

Linh hồn Tiêu Lãng đang run rẩy, hơi thở này giống y như trước kia Hiên Viên Thiên Tôn ra tay. Vào giây phút sinh tử, Tiêu Lãng bỗng nhiên xoay người phát ra công kích mạnh nhất của mình hướng đại chưởng lửa đỏ kia.

- Tình Tuyệt!

- Tình Nộ!

- Toan Nghê Sát!

- Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng!

Nếu uy lực năng lượng công kích ngang nhau thì khi va chạm sẽ nổ, nếu năng lượng công kích một bên hoàn toàn đè ép bên kia thì công kích bên kia sẽ bị đánh tan.

Tiêu Lãng không biết công kích của mình có thể ngăn chặn đại chưởng này không nhưng hắn cố gắng hết sức giữ mạng. Năng lượng vòng quanh ngoài người Tiêu Lãng, tốc độ nhanh đến cực hạn chạy ra xa.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Quả nhiên công kích của Tiêu Lãng quá yếu, Toan Nghê Sát đụng vào đại chưởng trước tiên, dễ dàng bị đánh tan. Khí thế đại chưởng không yếu bớt chút nào, tựa như xe đạp và xe tải hạng nặng va nhau, dễ dàng bị nghiền.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Công kích Tình Tuyệt cũng bị đánh tan. Bàn tay to màu đen đối diện đại chưởng lửa đỏ buồn cười như món đồ chơi. Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng và Tình Nộ hóa thành thiết quyền bay tới, lần này có chút uy lực, tuy vẫn bị đánh tan nhưng ngăn đại chưởng lửa đỏ một chút, tiêu hao năng lượng bên trong, giảm bớt tốc độ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mặc dù tốc độ chỉ chậm một chút nhưng vẫn nhanh hơn Tiêu Lãng rất nhiều. Đại chưởng vỗ vào lưng Tiêu Lãng, vòng bảo hộ của hắn vỡ ra từng tầng, thân thể bị sóng xung kích cường địa tạc bay.

Nhìn từ xa tuy Tiêu Lãng bị không nổ tay chân cụt nhưng không thấy rõ bóng người, thân thể đẫm máu.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng như diều đứt dây lảo đảo bay tới trước, máu văng tung tóe nhuộm đỏ không xung. Không biết Tiêu Lãng gãy bao nhiêu khúc xương, nội tạng có bị chấn nát không? Linh hồn Tiêu Lãng bị chấn động, thân thể và linh hồn cảm thấy cực kỳ suy yếu, dường như giây tiếp theo sẽ xỉu.

Thân thể cường đại cứu Tiêu Lãng một mạng. Giờ phút này, toàn thân Tiêu Lãng chết lặng, đã không biết đau. Không biết Tiêu Lãng cứ bay tiếp như vậy có phải chết vì mất máu không? Tiêu Lãng không dám đứng lại, trong lòng hắn có một chấp niệm chống đỡ hắn.

- Trốn! Trốn! Trốn!

Tiêu Lãng không ngừng chạy trốn, chạy ra khỏi không gian bị giam cầm này thì hắn mới có thể lợi dụng Tình Không trốn thoát. Tiêu Lãng phải sống sót, trở về, trong nhà còn có bốn thê tử đang chờ đợi. Tiêu Lãng không thể chết!

- Đằng trước không có vệt trắng, không có không gian giam cầm!

Tiêu Lãng một đường bay đi, khi thấy không gian phía xa không có sợi chỉ màu trắng, không gian không dao động thì mừng như điên. Tiêu Lãng ngoái đầu lại nhìn, tuy phía sau có vô số võ giả Thiên Tôn của Ma Vực đuổi theo nhưng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.

Tiêu Lãng cố ức chế cảm giác suy yếu từ linh hồn, không để mình xỉu, mặc cho thân thể đau nhức, hắn cố gắng bay tới trước.

Vù vù vù vù vù!

Nhưng mà...

Ngay sau đó, Tiêu Lãng tuyệt vọng. Đằng trước không có không gian cấm cố nhưng bống nhiên dao động, bốn,năm võ giả Thiên Tôn của Ma Vực xuất hiện trên không trung, thân thể phát ra diễm ngút trời. Trong con ngươi đỏ máu tràn ngập lạnh lẽo, khóe miệng cong lên đùa cợt.

Tiêu Lãng cuồng rống:

- Chết đi! Dù có chết thì gia gia phải kéo các ngươi đệm lưng!

Trong mắt, trên mặt Tiêu Lãng vặn vẹo giận dữ. Năng lượng vờn quanh người Tiêu Lãng định phóng ra công kích, nhưng giây sau hắn khựng lại giữa chừng, sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Trong óc Tiêu Lãng vang một truyền âm:

- Tiêu Lãng, đừng nhúc nhích, những chuyện khác cứ để ta lo.

Truyền âm mà Tiêu Lãng rất quen thuộc. Rất nhyanh, Tiêu Lãng thấy không gian trên bầu trời trước mặt dao động, bảy bóng người xuất hiện. Người đi đầu là một nam nhân tóc quăn đỏ rực, như chiến thần cái thế, chính là đệ nhất nhân trong Tinh Hải Hỗn Loạn, Hình Thiên!

Hình Thiên Tinh Quân nhìn Tiêu Lãng người đẫm máu, cười nói:

- Rốt cuộc đến kịp lúc.

Hình Thiên Tinh Quân nhìn chằm chằm một lão nhân áo đỏ giấu trong khói đen từ xa bay tới, cười to bảo:

- Viêm Tôn, người này và Hình Thiên ta có chút quan hệ, có thể nể mặt ta tha cho hắn được không? Có điều kiện gì cứ nói.

Mặt mũi của Hình Thiên Tinh Quân rất lớn, ít nhất bốn, năm võ giả Thiên Tôn của Ma Vực chắn trước mặt Tiêu Lãng không dám giết hắn, nhưng cũng không lùi bước, bọn họ nhìn chằm chằm Viêm Tôn có thực lực, địa vị cường đại nhất.

Một đám người toàn thân bao phủ trong áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu cười âm trầm nói:

- Hình Thiên, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, là người này giết nhiều con dân trong Ma Vực chúng ta, còn khiến tất cả chúng ta mất mặt. Không giết hắn thì mặt mũi của Ma Vực chúng ta để ở đâu?

Hình Thiên Tinh Quân nheo mắt hổ, khóe môi lạnh lẽo, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Tôn, tay bỗng nắm gậy sắt to lớn.

Hình Thiên Tinh Quân kiêu ngạo nói:

- Hình Thiên ta luôn giữ đạo lý, người ta nể mặt ta thì ta nể lại người đó. Nếu không nể mặt ta thì ta quen tát mặt kẻ đó! Một câu thôi, có thả hay không? Không chịu thả thì hôm nay võ giả của Ma Vực có thể sống sót quay về nếu số lượng hơn một nửa thì Hình Thiên ta không lăn lộn trong Tinh Hải Hỗn Loạn nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.