Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 1: Gặp Quỷ




Tại nhà trắng.

- Vị bác sĩ Lâm đó vốn không có tư cách chữa trị cho tổng thống.

Một vị lãnh đạo hay chính trị gia lên tiếng phản đối.

Và hiện tại ở nhà trắng đang có ba luồng ý kiến trái chiều.

Một là ủng hộ người được coi là thần y Lâm Vân Du điều trị cho tổng thống, mặc dù họ chưa gặp mặt. Nhưng chắc họ tin vì người được gọi là thần y chắc chắc sẽ không phải người vì tư lợi cá nhân mà hành động lỗ mãn. Và hiện tại tình trạng của tổng thống một lúc một xấu không thể kéo dài.

Loại ký sinh trùng này lại là loại có khả năng lây lan và phát triển nhanh lại chưa tìm ra được biện pháp phòng ngừa và ngăn chặn nếu không kịp thời ngăn chặn cả một đất nước sẽ có nguy cơ diệt vong.

Hai là những người phản đối vì Lâm Vân Du là con gái của hai vị bác sĩ đã từng bị xử tử vì chữa trị cho lính khủng bố. Họ lo cô sẽ thừa nước đục thả câu mà gây tai họa.

Ba là ở giữa, vừa ủng hộ vừa phản bác nếu ý kiến đó bất lợi.

- Tôi điều FBI và CIA đi tìm rồi. Chỉ cần trong lúc phẫu thuật có chúng ta giám sát là được hay sao?

Viên trợ lý của tổng thống lên tiếng phản bác. Hiện tại, ông chỉ cần tổng thống không sao là được, còn việc ngăn chặn lây lan đã có bộ phận nghiên cứu của nhà trắng làm rồi chỉ cần trong mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ có kết quả.

"Rầm"

- Tên trợ lý kia, ngươi biết gì mà nói. Nếu tổng thống xảy ra chuyện gì? Ai chịu trách nhiệm đây hả?

Lại một người lên tiếng phản bác với vẻ tức giận, tay còn đập mạnh xuống bàn.

- Này, ông chính trị gia kia, ông đừng có ra oai ở đây. Tình hình đã xấu đến mức nào rồi ông còn quan tâm đến những cái vớ vẩn ấy hả?

Viên quân nhân tầm cỡ trung niên đứng bật dậy phản bác với vẻ tức giận.

Trong khi đó, Lâm Vân Du vẫn là người không biết gì. Cô không hề biết có người đang tìm mình và cũng có người đang muốn gây chiến tranh gì mình.

Sau khi dùng cơm ở nhà bác Lý xong cô lại chuẩn bị dụng cụ khám chữa bệnh cho bà con ở đây, làm mãi quên cả thời gian trời tối mù lúc nào không hay.

Cô ngồi trên nóc một căn nhà ngói đỏ nhìn lên bầu trời đêm, lắng tay nghe tiếng côn trùng "hát". Tiếng hát của côn trùng đối với người khác rất ghê rợn nhưng ngược lại đối với cô nó lại rất im tai.

Bầu trời đêm khuất dần những đám mây chỉ còn lại màu đen u ám nhưng đâu đó những vì sao vẫn đang lấp lánh như những niềm tin không bao giờ mất nếu bản thân biết cố gắng.

Có một vì sao đột nhiên lao nhanh qua tầm mắt cô, kéo sáng một đường nhỏ dài. Là sao băng.

Lâm Vân Du khẽ cười. Người ta mỗi lúc thấy sao băng sẽ nhắm mắt lại ước nhưng cô thì không, vì cô biết điều ước của cô quá xa vời và không bao giờ có thể thành sự thật.

Sao băng đẹp như vậy, lung linh như vậy nhưng sao cô lại nghĩ đến toàn chuyện buồn cơ chứ.

"Xột xạc, xột xạc..." Bỗng nhiên trong bụi cây gần đó có tiếng động, không phải một mà là rất nhiều tiếng động. Hình như, bọn họ muốn bao vây cô.

Lâm Vân Du cau mày tỏ ra khó chịu với cái bộ dạng ẩn ẩn hiện hiện của bọn người đang rình rập, không một chút sợ hãi nhảy từ trên nóc nhà xuống, mắt nhìn dáo dác xung quanh.

Đột nhiên có khoảng mười người ở tứ phía chạy ra chĩa súng vào người cô.

Lâm Vân Du đưa hai tay ngang với vai, tư thế đầu hàng, mắt đảo quanh những kẻ đang bao vây mình. Bọn chúng mặt vest đen, đeo kính, lại có súng cô không thể chống cự đó là quy tắc thiết yếu của một kẻ ngoài đứng trong phòng phẫu thuật ra thì không biết làm gì khác như cô.

- Bác sĩ Lâm, mời cô đi theo chúng tôi.

Lâm Vân Du khẽ cười nhạt rồi đi theo bọn họ. Đã kề súng vào đầu, cô có thể không đi sao?

Vừa bước lên một chiếc trực thăng cô đã bị bọn họ khám xét người rồi bịch mắt.

Cô chỉ cười trong lòng, đã đi máy bay khỏi bịch mắt cô cũng chẳng biết đâu là phương hướng, càng khỏi phải sợ cô nhảy khỏi máy bay. Cô là người luôn lấy đại cuộc làm trọng mà.

Đi được một lúc, cô không biết chính xác là bao lâu nhưng hình như chiếc trực thăng đã dừng lại ở đâu đó. Cô có thể nghe được tiếng còi tàu và sóng biển.

Lâm Vân Du lắc lắc đầu nhìn xung quanh như cô chỉ thấy những mảng tối đen của đồ che mắt.

Cô lại nghe được cái gì? Xe đặc biệt?

Và hiện tại cô càng chắc chắc hơn rằng bản thân mình đang ở trên một chiếc mẫu hạm.

Nghe được tiếng còi tàu, tiếng sóng biển chỉ có thể ở giữa biển hoặc bến cảng nhưng phương án bến cảng đã bị cô bỏ qua nhanh chóng vì cô không nghe được tiếng xe, càng không ngửi được mùi khói bụi. Trực thăng cũng sẽ không hạ ở bờ biển vì ở đó đất quá mềm. Chỉ có ở giữa biển và ở trên một chiếc mẫu hạm lớn mới có thể chứa hai chiếc máy bay một lúc như vậy.

Cô có cảm giác như mình đang được đưa vào một chiếc máy bay chứ không phải một chiếc xe, mà xe ai lại sử dụng trong trường hợp này.

Thật ra, xe đặc biệt chính là một chiếc máy bay tốc độ siêu nhanh có thể đáp cánh ở mọi địa hình và sự thật đã chứng minh rằng dù bị bịch mắt khả năng phán đoán của cô không hề giảm sút. Xứng đáng là một kẻ cuồng Holmes(*).

(*) Sherlock Holmes.

Mà cũng đúng:

"Khi bạn loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật."

Sherlock Holmes.

Và hiện tại câu nói của Holmes rất đúng trong trường hợp này.

Khi mở bịch mắt ra cô xém chút chết đứng khi nhìn thấy bệnh nhân của mình là tổng thống Mĩ. Sự thật dù khó tin nhưng rốt cuộc nó cũng chính là sự thật mà bản thân bạn vốn phải tin vô điều kiện.

21 giờ sau, khi tổng thống Andrew Kenth Collins bị tiêm một mũi thuốc lạ.

Cuối cùng cũng tìm được vị thần y mà người đời hay bàn tán.

Lâm Vân Du cau mày nhìn những tấm xét nghiệm qua từng thời gian khác nhau. Con mắt bác sĩ cho cô biết đây là một dạng ký sinh trùng loại mới chưa tìm ra được thuốc để trị nó.

Cô lại nhìn về phía ngài tổng thống Andrew Kenth Collins, cô đột nhiên muốn nghiên cứu loài ký sinh trùng này. Biết đâu trong lần này cô gặp một đối thủ đáng gờm thì sao? Hứng thú thì hứng thú nhưng hành động lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi thì không thể tha thứ được, cô nhất định phải tìm được người đó và cho hắn một bài học.

- Chuẩn bị phẫu thuật thôi.

Cô quay qua nói với viên trợ lý đang giám sát bên cạnh. Hiện tại, chỉ còn không quá 3 tiếng đồng hồ, không làm nhanh chắc chắc ngài tổng thống tài ba này sẽ được đưa vào lịch sử những đời tổng thống của nước Mĩ.

- Nhưng chúng ta còn chưa biết cụ thể nguyên nhân và cách tiến hành lấy bọn chúng ra khỏi tim tổng thống...

- Không phải chỉ cần mổ lồng ngực ra sẽ rõ sao?

Lâm Vân Du trở nên lạnh lùng hơn phản bác ngay ý kiến của vị bác sĩ điều trị riêng cho tổng thống đó. Cô là loại người đi đến đâu, tính đến đó nên đừng ai nói đến nguyên lý làm việc với cô, chỉ tổ nhàm chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.