Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới

Chương 42




Edit: Thu Lệ

“Oh.” Thịnh Thế đáp một tiếng, ôm eo Cố Lan San, khi nhìn về phía Dương Lan Phong, vừa vặn thấy ánh mắt chăm chú của Hàn Thành Trì nhìn vào khuôn mặt của Cố Lan San, mặt Thịnh Thế trầm một cái, nhưng vẫn không biến sắc gật đầu một cái với Dương Lan Phong, “Anh năm, nơi này giao lại cho anh, bọn em đi trước.”

Dương Lan Phong gật đầu một cái, không nói gì.

Lúc này, mọi người mới ra khỏi toilet.

Khi Thịnh Thế ôm Cố Lan San đi ra ngoài, Hàn Thành Trì vẫn còn đứng ở đó không động đậy.

Cố Lan San đi trước, tầm mắt của Thịnh Thế vẫn luôn dừng lại trên mặt Hàn Thành Trì, thấy anh ta không ngừng nhìn Cố Lan San chằm chằm, đáy lòng của anh hơi có chút không thoải mái, con ngươi đảo một vòng, liền thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nhanh chóng kéo cánh tay Cố Lan San một cái, khiến bước chân của Cố Lan San không ổn định, hơi lảo đảo một cái, Thịnh Thế lập tức đưa cánh tay đã sớm chuẩn bị ra, vững vàng ôm cô chặt chẽ, trên mặt treo một nụ cười, bày ra ra vẻ mặt quan tâm Cố Lan San, nói: “Sở Sở, em cẩn thận một chút nha, sao đi một chút cũng không xong vậy?”

“Thôi, để anh ôm em cho khỏe.” Thịnh Thế cũng không đợi Cố Lan San đồng ý, chỉ cúi người một cái, ôm ngang Cố Lan San vào trong ngực.

Người khác không biết mấy cái mờ ám đó của Thịnh Thế, nhưng Cố Lan San làm sao có thể không biết, cô hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, cũng rất hưởng thụ cảm giác được Thịnh Thế ôm vào trong ngực như vậy, cộng thêm cô cũng cảm thấy cơ thể mình hiện nay có chút mệt nhọc, cho nên liền dán vào lồng ngực của anh, mặc cho anh ôm như vậy.

Khóe mắt Thịnh Thế hơi liếc Hàn Thành Trì đang đứng bên cạnh, thấy sắc mặt anh ta trở nên hơi khó coi, anh mở trừng hai mắt, sau đó cố ý nới lỏng tay đang ôm Cố Lan San một chút, Cố Lan San bị rơi, theo bản năng thét lên một tiếng, sau đó liền giơ tay lên, nhốt chặt cổ của Thịnh Thế, trong miệng không ngừng lên tiếng mắng: “Nhị Thập, anh là tên khốn kiếp!”

Thịnh Thế bị mắng lại hả hê nhíu mày, thoải mái nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì, giống như đang khoe mẽ mình là người thắng cuộc.

Hàn Thành Trì hơi buông mí mắt, che đậy cảm xúc trong mắt, chỉ là nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi, sau đó liền cất bước, dẫn đầu đi ra ngoài.

Bước chân của anh ta có chút rối loạn, giống như là đang lẩn trốn cái gì đó.

Thịnh Thế nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Hàn Thành Trì, lúc này mới ôm thiên hạ của mình, trong lòng vô cùng thoải mái đi ra ngoài.

Mà Cố Lan San trong ngực anh, hoàn toàn không biết một màn vừa rồi, là cuộc chiến tranh giành của hai người đàn ông này!

...

...

Nhóm người đánh một trận, cũng không còn tâm trạng uống rượu ca hát trong Kim Bích Huy Hoàng nữa, liền chen chúc đi ra ngoài.

Bên ngoài là một con phố nhỏ cũ kỹ của Bắc Kinh, đi ra khỏi chính là đường phố dài phồn hoa yên tĩnh.

Bởi vì là lễ mừng năm mới, mỗi ngày Kim Bích Huy Hoàng đều chật ních người, cho nên xe của mọi người đều phải đậu trong trong bãi đỗ xe ngầm của một con hẻm.

Lúc này đêm đã khuya, trước cửa từng nhà trong ngõ hẻm đều treo đèn lồng đỏ lớn, trên cây còn treo đèn màu, không ngừng lóe sáng, thỉnh thoảng những đứa bé nghịch ngợm không muốn ngủ, giơ ngọn đèn nhỏ lung lên, chạy tới chạy lui chơi đùa ầm ĩ.

Triệu Lỵ biết Dương Lan Phong xử lý chuyện bọn họ đánh nhau, cho nên ở lại Kim Bích Huy Hoàng chờ Dương Lan Phong mà không ra ngoài cùng mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.