Editor: Nguyetmai
Trước khi rời khỏi đó, Khai Tâm còn dặn dò rằng ba ngày sau hắn sẽ rời khỏi thành Lạc Dương, hẹn hắn ta ba ngày sau lại tới đây giao dịch một lần nữa, những giao dịch sau này có thể giao trước tiền đặt cọc, hoặc tiến hành giao dịch trực tiếp qua khu gửi bán. Dữu Tử gật đầu đồng ý rồi mới rời khỏi khu gửi bán.
Cất Ngọc Lộ Hoàn đi, Khai Tâm kiểm tra một lượt. Số bạc trên người hắn đã không còn nhiều nữa, thế là hắn lại mua một ít Hoàn Dược trong tiệm thuốc gần đó, sau đó gọi con ngựa đỏ thẫm của mình ra. Hắn thúc ngựa như bay trong những tiếng hô ngạc nhiên của vô số người chơi khác, lao vun vút ra khỏi thành Lạc Dương.
"Mẹ kiếp."
"Tên nhóc này coi thành Lạc Dương là vườn nhà hắn hả?!"
"Lão đại! Dù thế nào thì chúng ta cũng là bang phái lớn nhất trong thành Lạc Dương, cứ để tên nhóc này giương oai trên địa bàn của chúng ta thế sao?"
Trong một quán rượu ven đường, đám người trẻ tuổi trên một chiếc bàn nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ đang đi xa đó. Tất cả tức tối đứng bật lên, gào thét rằng phải cho Khai Tâm biết sự lợi hại, áp chế nhuệ khí của tên nhóc này.
"Đứa nào muốn khiêu chiến thì tự đi đi, không có bản lĩnh thì đừng có lên gân. Có cái thời gian rảnh ấy thì đi mà luyện thượng thừa! Đừng tưởng luyện thượng thừa được hai ngày thì đã cho rằng mình là cao thủ…"
Người hán tử duy nhất không đứng lên chỉ lo gắp thức ăn và uống rượu, miệng nói không ngừng: "Lúc người ta liều mạng với hơn một trăm cao thủ, các ngươi còn đang mặc tã đấy…"
"Lão đại!"
"Nói nhảm ít thôi, uống rượu, uống rượu đi…"
…
Sau khi đã ăn uống no nê, Tiểu Bắc hồ hởi vào lại game, tiếp tục dẫn hai con cương thi bảo bối của mình đi tìm bóng dáng của cương thi trong Loạn Táng Cương. Một hai con không thể đủ được, nhất định cậu ta phải tìm ba con để luyện tập cùng một lúc.
Trong suốt một ngày kể từ khi tạm biệt Khai Tâm, mỗi giây mỗi phút cậu ta đều nghĩ cách để đối phó với ba con cương thi. Bây giờ cậu ta cũng đã lĩnh ngộ ra được một chút rồi, không còn luống cuống tay chân nữa, biết dùng cách đánh lạc hướng hai con cương thi, chỉ tập trung công kích từng con một.
Mặc dù khá tốn thời gian, nhưng dần dần, kỹ xảo của cậu ta trở nên thành thạo và nhuần nhuyễn hơn, cấp bậc của Vạn Độc Chưởng cũng tăng lên. Tiểu Bắc bắt đầu cảm thấy yêu thích cách chiến đấu này, càng thêm tin tưởng rằng mình sẽ hoàn thành được mục tiêu mà Khai Tâm đã giao trong ba ngày.
Nhưng ngày hôm nay, Tiểu Bắc bỗng phát hiện ra rằng, số lượng cương thi ở xung quanh giảm xuống rõ rệt…
Cậu ta đi suốt nửa dặm đường mới dụ được hai con cương thi.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Tiểu Bắc cảm thấy khó hiểu, bèn điều khiển cương thi bù nhìn của mình đi tìm tòi trong một diện tích lớn, cuối cùng cậu ta phát hiện ra rằng ở một nơi xa xa đằng trước có dấu vết hoạt động của cương thi.
À không, không phải dấu vết…
Là thi thể!
Trong khu vực này, bảy tám con cương thi đổ gục dưới đất.
"Ôi mẹ ơi."
Sau một hồi xem xét, Tiểu Bắc đưa ra một kết luận: Có vẻ như những con cương thi này bị ai đó cố tình dụ lại một chỗ và đồng thời xử lý… Dấu vết của quyền cước trên đó cực kỳ lộn xộn và dày đặc, trông hơi giống…
Ồ, Vô Ảnh Tật Phong Cước!
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tiểu Bắc hít vào một hơi khí lạnh, đôi mắt trợn tròn lên. Ngay sau đó, cậu ta bật người lên, tăng tốc lao nhanh về phía trước…
Tiếng đánh đập vang dội, rắn chắc không ngừng vọng tới từ đằng xa, tốc độ nhanh đến mức người nghe cảm thấy rùng cả mình. Những cú đấm, những cái đá chân như khiến không khí xung quanh phải gào thét theo, từng đợt từng đợt một. Tiểu Bắc là người cảm nhận được rõ ràng nhất, cậu ta càng đến gần thì càng cảm thấy trong không khí có một nguồn lực mỏng manh ngăn cản không cho cậu ta tiến lên nữa.
Hiện tượng kỳ lạ này càng khiến Tiểu Bắc tò mò hơn!
Chỉ một lát sau, bóng dáng của bảy, tám con cương thi xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Bắc.
"Tới rồi!"
Đôi mắt của Tiểu Bắc sáng rực. Cậu ta nhìn thấy những vầng sáng màu xám lóa mắt trong đám cương thi, tượng trưng cho quyền pháp thượng thừa đã đạt tới cảnh giới cao thâm.
Chỉ có điều, hôm trước Tiểu Bắc mới chỉ nhìn thấy những tia sáng, nhưng bây giờ từ rất xa đã có thể thấy được những nắm đấm. Những cú đá rõ ràng hệt như thực thể, mỗi một cú đều mang theo vầng sáng màu xám.
Thân thể điên cuồng, nhanh nhẹn của Khai Tâm như một con quái thú hung mãnh, bạo ngược đang ẩn nấp!
Quyền cước tung ra chỉ trong thoáng chốc, tốc độ nhanh đến mức chúng như thể được công kích cùng một lúc, khí thế hết sức đáng sợ. Những đòn đánh tiếp theo như xé rách không khí ở bốn phía, tiếng rít gào rất khác với bình thường.
Bình thường, quyền phong chỉ là một thứ trừu tượng để mang đến hiệu quả về khí thế.
Thế nhưng hiện tại, chúng như được sống dậy, mang theo vầng sáng hình cung nện vào người của mấy con cương thi đằng trước, cảnh tượng bị đánh lui rõ rệt xuất hiện trước mắt.
Khuôn mặt của Tiểu Bắc lập tức hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng: Quả nhiên là thế!
Không ngoài dự đoán, Vô Ảnh Tật Phong Cước của Khai Tâm đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Thế nhưng, điều làm cậu ta cảm thấy kỳ lạ là, võ học thượng thừa nào đến cảnh giới Tông Sư cũng lợi hại như vậy sao? Ngay cả công phu quyền cước mà cũng có thể công kích đồng thời nhiều mục tiêu ở gần đó như vậy?
Trong lúc nghĩ ngợi, mấy con cương thi khác lại cùng lao về phía Khai Tâm, đánh trúng vào người hắn…
Mặc dù móng vuốt mang theo hơi thở tanh hôi của chúng không cào thẳng vào người Khai Tâm, nhưng chưởng phong màu đen vẫn trúng vào người hắn.
"Á!"
Tiểu Bắc nín thở, đôi mắt hiện lên sự hoảng hốt.
Nếu bị nhiều cương thi đánh trúng cùng một lúc, có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ bị thương không nhẹ. Trước kia, mỗi khi chiến đấu với cương thi, Khai Tâm không bao giờ để nó có nhiều cơ hội đánh trúng, chẳng lẽ là vì số lượng đông nên mới khó kiểm soát sao?
Lúc Tiểu Bắc đang chuẩn bị dẫn hai con cương thi bảo bối của mình qua đó cứu viện, cậu ta bỗng nhận ra Khai Tâm không hề có ý định phá vây ra khỏi đám cương thi mặc dù đã bị đánh trúng nhiều lần. Hơn nữa, sau khi bị thương từ nhiều mặt, cơ thể của Khai Tâm chỉ hơi lung lay một chút, không hề để ý tới sự công kích của những con cương thi đằng sau, tiếp tục điên cuồng tấn công vài con đằng trước, bỏ mặc phần lưng mình cho cương thi đánh.
Cảnh tượng cuồng dã, phấn khích ấy khiến Tiểu Bắc không khỏi rùng mình, cứ cảm thấy có vô số con sâu đang bò qua bò lại trong lòng mình… Theo thời gian trôi qua, thấy Khai Tâm không có dấu hiệu gì là thất bại và bị thương, Tiểu Bắc mới chú ý tới những trang bị trên người Khai Tâm, có vẻ như những trang bị này không giống với bình thường cho lắm.
Thường ngày Khai Tâm luôn mặc một bộ quần áo màu xanh lam, giỏi lắm thì là một chiếc áo lông sói hơi lỗi thời, trông không khác là bao so với những ngươi chơi bình thường khác, có hỏi thì Khai Tâm cũng chỉ nói là không cần trang bị quá tốt làm gì. Ấy vậy mà hôm nay trên người hắn lại mặc một bộ Cung Phục màu vàng, khí thế hào hùng, ngay cả đồ bảo vệ cổ tay và đôi giày màu vàng cũng không giống với trang bị thông thường. Kết hợp với hiệu quả của hộ thể, có vẻ như khả năng miễn thương trước những đòn công kích của cương thi tăng lên rất nhiều.
Bộ đồ màu vàng phối hợp với bóng dáng uyển chuyển tự nhiên, linh hoạt khiến Khai Tâm như một con rồng trong mây, tiếng gào thét như tiếng sấm gầm. Hắn không để ý tới đòn đánh của những con cương thi đằng sau, tập trung cắn xé đám cương thi đằng trước, khí thế vô cùng đáng sợ!
Quá trình này trông thì có vẻ đơn giản, điên cuồng, nhưng chỉ có một mình Khai Tâm hiểu được sự mạo hiểm của nó… Thế nhưng, cũng chỉ có một mình Khai Tâm biết được những thu hoạch khổng lồ mà nó mang lại.
Sau hơn một ngày, Phong Linh Toàn đã và đang nhảy vọt liên tục, hấp thụ kinh nghiệm để lên cấp. Dưới sự cầm cự của Hoàn Dược, Hắc Sa Cương Thể cũng từ tầng thứ chín bước vào tầng mười hậu kỳ.
Mặc dù lực sát thương của cương thi cảnh giới Huyền Diệu giảm đi rất nhiều nhờ vào Hoàng Long Cung Phục và sự nâng cao của nội lực cảnh giới Tạo Hóa, nhưng nó vẫn là những khảo nghiệm gay gắt dành cho Hắc Sa Cương Thể. Cứ mỗi một lần trúng đòn là hắn lại hấp thu được một lượng kinh nghiệm hoàn chỉnh, tần suất trúng đòn công kích càng cao thì cấp bậc tăng lên càng nhanh.
Thế nhưng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Khai Tâm đã tiêu tốn hơn một ngàn viên Hoàn Dược và hơn hai mươi viên Ngọc Lộ Hoàn, tương đương với gần ba mươi vạn lượng bạc…
Trong giai đoạn hiện tại, bất cứ một người chơi nào cũng khó mà chịu nổi mức tiêu hao này, nhưng Khai Tâm chẳng thèm quan tâm tới. Đối với hắn, chỉ cần đạt được tới yêu cầu để tu luyện Kim Chung Tráo thì tất cả đều đáng giá!