Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 3: 3: Ta Tới Chăm Sóc Ngươi




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong sơn cốc rất ít người.

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn bốn phía xung quanh, khẽ nhíu mày: “Xem ra Tiểu Vân bị truyền tống đến nơi khác rồi, một khi đã như vậy, ta sẽ đi tìm một chỗ tu luyện trước, chờ đột phá đến lục cấp rồi lại đi tìm lệnh bài.”

Từ khi vào Vô Thượng Chi Cảnh này, Quân Thanh Vũ đã cảm nhận được một chân khí nồng đậm dao động, nếu tu luyện ở chỗ này chắc chắn sẽ làm ít công to, sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế?

“Nhưng sơn cốc này lại rất yên tĩnh, cũng không có ai quấy rầy, bây giờ ta sẽ ở đây tu luyện.”

Nói xong lời này, Quân Thanh Vũ đã đi tìm một sơn động, sau khi nàng bố trí Tụ Linh Trận cỡ trung ở trong sơn động, ngồi xuống hấp thu chân khí.

Chân khí nồng đậm xuyên qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, chạy một vòng ở trong kinh mạch rồi lại tụ tập ở đan điền, vì có Tụ Linh Trận tương trợ, từ xa nhìn lại, lại có thể nhìn thấy xung quanh Quân Thanh Vũ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục, sau đó ánh sáng kia từng chút hấp thu vào thân thể……

Năm ngày sau.

Sáng sớm, nắng sớm nhàn nhạt từ ngoài sơn động chiếu vào, chiếu ở trên thân thể đơn bạc của thiếu nữ, lúc này Quân Thanh Vũ cảm thấy cả người thoải mái thanh tân, nhất cổ tác khí (Một tiếng trống, tiếng trống đầu tiên, làm, cổ vũ, khí, can đảm . Ban đầu được gọi là trống đầu tiên trong chiến đấu, đã cổ vũ vì sự can đảm) phá tan khí thế mà ra.

Ầm một tiếng, khí thế kia phá tan bình cảnh cuối cùng, đến một nơi mới……

“Rốt cuộc cũng đột phá Hậu Thiên lục cấp.” Quân Thanh Vũ mở hai mắt ra, vừa lòng nở nụ cười, sau khi đột phá Hậu Thiên lục cấp, chẳng sợ không thể dùng Cửu Thiên Biến, nàng cũng có thể nắm chắc chiến một trận với Hậu Thiên bát cấp.

Lại vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn.

Quân Thanh Vũ hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, trong nháy mắt nàng ra cửa, một linh thú thật lớn từ trên trời rơi xuống, đập ở trước mặt nàng.

“Cuối cùng cũng xử lý được Bích Nhãn Kim Viên này.”

Một giọng nói dễ nghe như suối nước nóng từ phía trước truyền đến.

Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn lại.

Chỉ thấy phía trước Bích Nhãn Kim Viên chính là một nam nhân mặc bạch y, nam nhân này mặt như quan ngọc, tay cầm một quạt giấy, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc nở nụ cười ôn nhuận, cho dù là giải quyết một Bích Nhãn Kim Viên, bạch y kia cũng không dính bụi trần, tác phong nhẹ nhàng, như chưa từng có một cuộc chiến đấu.

Hắn cười lên rất đẹp, ngay cả trong mắt cũng đều là ý cười, nhưng không biết vì sao khiến cho Quân Thanh Vũ cảm giác là một nam nhân giảo hoạt, như mặt ngoài thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thật ra là giảo hoạt như hồ ly.

Nam nhân cũng là phát hiện ra Quân Thanh Vũ, khẽ nhíu mày đẹp lại, đôi mắt đa tình đào hoa đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt kia nở nụ cười ôn nhuận càng sâu.

“Cô nương, lần đầu gặp mặt không mang lễ vật gì, ta tặng Bích Nhãn Kim Viên này coi như lễ gặp mặt ngươi, không biết cô nương có thể chờ sau khi thi đấu kết thúc mời tại hạ một bữa cơm được không?”

Mặt cười hồ ly!

Quân Thanh Vũ âm thầm đánh giá nam nhân này ở trong lòng.

Ánh mắt của nam nhân này lại khiến chi nàng cảm giác không có ý tốt……

“Xin lỗi, ta không rảnh.” Quân Thanh Vũ không muốn có gút mắt gì với nam nhân này, xoay người đi ra ngoài sơn cốc.

Nam nhân hơi cứng lại, ngược lại mở quạt nở nụ cười: “Nha đầu này lại rất thú vị, Tiên Hồn Thân Thể? Ha ha, loại thiên phú tuyệt hảo này cũng có thể xuất hiện ở thế gian, a, hình như có một số việc càng ngày càng thú vị rồi.”

Nếu Quân Thanh Vũ có thể nghe được lời nói của hắn, nhất định cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ở trên đại lục, nam nhân này là người thứ ba nhìn ra Tiên Hồn Thể của nàng.

“Cũng không biết bây giờ Vân bị truyền tống đến đâu rồi.”

Quân Thanh Vũ vung kiếm chém đứt nhánh cây chặn đường, khẽ than một tiếng, nhưng lấy thực lực bây giờ của nàng là sẽ không gặp được nguy hiểm gì.

“Rống!”

“Rống rống rống.”

Đột nhiên, từng tiếng rống to truyền đến từ phía trước.

Sau đó một đàn hổ lớn từ bên cạnh bụi cỏ chạy ra, như hổ rình mồi nhìn Quân Thanh Vũ, nhiều hổ như vậy, nếu một mình Quân Thanh Vũ đối phó thật sự cần phải tiêu phí một chút sức lực.

“Nghe nói hương vị của thịt hổ không tồi.” Quân Thanh Vũ vuốt cằm, lạnh nhạt nở nụ cười: “Đáng tiếc ta còn chưa hưởng qua, ngay cơ hội này đến nếm hương vị thịt hổ một chút.”

“Rống!”

Lời này của nàng hoàn toàn chọc giận đàn hổ, há miệng rống to rồi xông về phía Quân Thanh Vũ.

Bàn tay trắng vung lên, Quân Thanh Vũ nắm Hồng Liên Kiếm trong tay, xoạt một tiếng ánh sáng đỏ ép về phía đàn hổ, trong phút chốc mấy con hổ bị kiếm của nàng chém xuống.

Nhưng đàn hổ này càng ngày càng nhiều, như có tộc nhân không ngừng ra vậy……

Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ một mình ứng chiến, một bạch y phá trường không đứng ở trước mặt nàng.

Nam nhân chuyển mắt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quân Thanh Vũ, phẩy nhẹ quạt xếp ôn nhu cười nói: “Mỹ nhân gặp nạn, sao ta có thể ngồi xem mặc kệ? Cô nương, có cần ta trợ giúp?”

“Đúng là âm hồn bất tán.” Quân Thanh Vũ âm thầm cắn chặt răng, không chút khách khí nói: “Không cần.”

Nhưng nam nhân như không nghe được lời nói của nàng, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười: “Cô nương, hôm nay ta cứu ngươi, ngươi nên báo như thế nào? Không bằng lấy thân báo đáp được không?”

Đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm giác nói nhiều với hồ ly này đều là đang đàn gảy tai trâu.

Nàng có chút nhớ Vô Tình ít lời trầm mặc……

“Ta nói lại lần nữa, không cần ngươi hỗ trợ!”

Quân Thanh Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải bây giờ phải ứng phó với đàn hổ, nàng thật sự muốn một quyền đánh lên miệng cười kia. Nam nhân này chính là mặc cười hồ ly, nếu có quan hệ với hắn đáp không biết sẽ bị hố thảm nhiều thế nào.

Nam nhân khẽ mỉm cười, cây quạt ưu nhã vung lên, một cơn lốc cuồng liệt xông về phía đàn hổ, nhưng nháy mắt công phu, thân thể của những đàn hổ đều vỡ ra, như bị thứ gì đó tách thành vạn mảnh.

Khắp trời đều là gió tanh mưa máu, người khởi xướng lại không tự biết chút nào, ngược lại quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, mặt đầy tươi cười nói: “Nhưng mà cô nương, ta đã giúp ngươi, gạo sống nấu thành cơm, ngươi cũng không thể từ chối.”

Gạo sống nấu thành cơm?

Quân Thanh Vũ thiếu chút nữa lảo đảo té ngã trên đất một cái, sao lời này có nghĩa khác như vậy?

Lúc này nam nhân phẩy quạt xếp, khuôn mặt ôn nhuận cong lên ý cười, biểu tình kia thật giống như là đang nói, nếu gạo sống nấu thành cơm, vậy ngươi hãy nhận đi.

Nhận mẹ ngươi mà nhận!

Quân Thanh Vũ kiềm chế xúc động muốn đánh nam nhân này một trận, hít sâu một hơi, vô cùng chăm chú đối phó với đàn hổ trước mặt.

Bằng không, nàng sẽ nhịn không được muốn bóp chết nam nhân này.

Nam nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt ôn nhuận như mặt nước kia xẹt qua một tia ý cười xảo trá như hồ ly, khóe môi hơi mang hứng thú cong lên, rồi sau đó cũng không hề đùa giỡn tiểu nha đầu thú vị này, xoay người đối mặt với đàn hổ hung ác.

Dù ở lúc giết hổ, động tác của nam nhân này cũng đều ưu nhã như thế, bạch y không dính bụi trần, không bắn một giọt máu tươi lên trên, rõ ràng là đang giết chóc mà lại khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui như thế.

Bởi vì có nam nhân gia nhập, trận chiến đấu này không bao lâu đã kết thúc……

Quân Thanh Vũ thu Hồng Liên Kiếm lại, nâng bước muốn rời khỏi núi rừng này, ai ngờ nàng vừa mới đi vài bước, bạch y đột nhiên hiện lên, chắn ở trước mặt nàng.

Nam nhân ưu nhã vung quạt xếp, khuôn mặt như quan ngọc cng lên ý cười ôn nhuận, đôi mắt đào hoa đa tình nhìn Quân Thanh Vũ, hắn mím môi,  giọng nói như suối nước nóng lại dễ nghe êm tai.

“Cô nương, ta còn chưa biết tên của cô nương, tại hạ Liễu Thiếu Ngọc, không biết cô nương có thể báo tên họ hay không?”

“Liễu Thiếu Ngọc?” Quân Thanh Vũ híp mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ngươi có quan hệ gì với Liễu Thiếu Thần?”

Nam nhân chớp mắt đào hoa, mặt đầy tươi cười nói: “A, có thể nói là quan hệ huyết mạch đi, ta và hắn là huynh đệ đồng phụ dị mẫu, chẳng qua nghe nói hình như hắn trêu chọc phải cường giả gì, bị người ta xử lý, người kia sẽ không phải là cô nương ngươi chứ?”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra, hai người này là huynh đệ? Chẳng lẽ nói, Liễu Thiếu Ngọc là hoàng tử Chu Hương quốc? Nhưng hình như kiếp trước nàng cũng không nghe qua tên này……

“Chẳng lẽ bị ta đoán trúng?” Liễu Thiếu Ngọc cong khóe môi lên, từ từ đi lên hai bước đến gần Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn vẫn nở nụ cười ôn nhuận, khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì: “Liễu Thiếu Thần…… Cũng chỉ là một rác rưởi mà thôi, tuy nói ta có quan hệ huyết mạch với hắn, nhưng chúng ta là hai người khác nhau, cũng chỉ có hắn không thể tự kềm chế mới có thể kích động mời Thanh Minh Phái, nếu ta nói những môn phái đó có cái gì tốt? Cuộc sống nhàn nhã mới là nơi lạc thú, nếu có thể, thân phận hoàng tử Chu Hương quốc này ta cũng không hiếm lạ.”

Nhàn nhã, tiêu sái tự tại, đây chính là cuộc sống Liễu Thiếu Ngọc luôn muốn.

“Nếu quả thật như thế, vậy vì sao ngươi lại phải tham gia lần thi đấu này?” Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không tin tưởng lý do thoái thác của nam nhân kia.

Liễu Thiếu Ngọc khẽ phẩy quạt xếp, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt, hắn chớp mắt với Quân Thanh Vũ, ý cười nồng đậm nói: “Nếu ta nói, ta là muốn tìm kiếm một thứ ở trong Vô Thượng Chi Cảnh này thì sao?”

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp như quan ngọc trước mặt này: “Vì sao phải nói cho ta? Không sợ ta đi nói cho người của Vô Thượng Tông tính toán của ngươi sao?”

Bốp một tiếng, Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, hơi mỉm cười: “Ai biết được? Có lẽ là ta coi trọng ngươi.”

“A?”

Quân Thanh Vũ ngơ ngẩn chớp ạ mắt, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Liễu Thiếu Ngọc nhìn động tác của nàng, không nhịn được phá lên cười, nụ cười kia đầy đào hoa tụ tập ở trong mắt, lại đẹp như thế.

“Ha ha, trêu tiểu nha đầu ngươi thật đúng là rất thú vị, ta nói đùa với ngươi thôi.”

“Mặt cười hồ li!” Quân Thanh Vũ cắn chặt răng, hung tợn nói.

Đôi mắt của Liễu Thiếu Ngọc híp lại, ý cười trên khóe môi càng sâu: “Mặt cười hồ li? Ngoại hiệu này không tồi, nếu là mỹ nhân lấy, vậy tại hạ vui lòng nhận, để tránh cô phụ một mảnh tâm ý của mỹ nhân.”

Mắt thấy Quân Thanh Vũ xoay người muốn rời đi, Liễu Thiếu Ngọc lại mở quạt xếp ra lần nữa, bước lên.

“Mỹ nhân cô nương, tương phùng tức là duyên, nếu không chúng ta đi với nhau?”

“Cô nương, vì sao ngươi phải đi nhanh như vậy? Ngày tốt cảnh đẹp như thế, lãng phí chẳng phải là đáng tiếc sao?”

“Đúng rồi, cô nương, ngươi còn chưa nói cho tại hạ tên của ngươi đâu……”

……

Giờ khắc này, Quân Thanh Vũ thật sự nhớ Vô Tình, tuy nam nhân kia lạnh nhạt như vậy, hơn nữa lại nhiều lần chiếm tiện nghi của nàng, xong việc còn là một bộ dáng đương nhiên, nhưng so với Liễu Thiếu Ngọc lưỡi khô, nàng vẫn càng hy vọng Vô Tình bồi ở bên người, ít nhất bên tai có thể thanh tịnh một ít……

“Hả?” Đột nhiên, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, khẽ nheo hai mắt lại, ánh mắt dừng trên bóng dáng màu xanh lá xinh đẹp ở phía trước kia.

Lúc này, một mình Gia Cát Oánh Nhi đối mặt với đàn linh thú, dần dần thể lực có chút chống đỡ hết nổi, nhưng nàng ta và người của Gia Cát gia tộc đều đã tách ra, năm ngày đều không có tung tích của bọn họ.

“Đáng chết, sao nhiều linh thú như vậy?” Gia Cát Oánh Nhi oán hận cắn chặt răng, vung roi dài lên, roi đỏ như máu kia như du long quấn lên cổ của một ngân lang, phịch một tiếng kéo nàng từ trên cao rớt xuống.

Chỉ là, đàn linh thú lại càng ngày càng nhiều, bây giờ sức lực của nàng đã tiêu hao không sai biệt lắm, mắt thấy bản thân khó bảo toàn, bỗng nhiên, ánh mắt của nàng nhìn về phía hai người đến ừ phía trước……

Kia không phải là tứ hoàng tử Liễu Thiếu Ngọc sao? Sao hắn lại ở đây? Nữ tử đi ở phía trước hắn lại là người nào? Mặc kệ như thế nào, hai người này xuất hiện, chính mình là có thể tránh được kiếp nạn này.

Nghe nói tứ hoàng tử này thương hương tiếc ngọc nhất, không thể nhìn mỹ nhân gặp nạn mà thờ ơ.

Gia Cát Oánh Nhi nghĩ một chút, hét: “Tứ hoàng tử, xin trợ ta giúp một tay.”

Tuy nói thực lực của những linh thú đó đều không bằng nàng, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, nhiều số lượng như vậy khiến Gia Cát Oánh NHI không thể không đau đầu, bây giờ cũng chỉ có thể buông tự tôn xuống cầu cứu tứ hoàng tử.

Chỉ là Liễu Thiếu Ngọc làm như là không thấy được nàng, chỉ đi theo nữ tử tuyệt sắc kia lải nhải, trên khuôn mặt như quan ngọc nở nụ cười ôn nhuận, từ đều đến cuối cũng chưa từng nhìn nàng một cái.

Sắc mặt của Gia Cát Oánh Nhi hơi đổi, một roi đánh lên linh thú trước mặt, lại đánh giá Quân Thanh Vũ……

Nữ nhân này không thể nghi ngờ là rất đẹp, khó trách trong mắt tứ hoàng tử chỉ có nàng, chẳng qua Gia Cát Oánh Nhi cũng nhận ra nàng là đứng ở bên cạnh nữ nhân dùng ánh mắt cừu hận nhìn mình.

Ở bên nữ nhân kia, thiếu nữ này nhất định cũng không phải là thứ tốt gì.

Nhưng hôm nay nàng chỉ có thể đè lại tức giận trong lòng lại, tận lực dùng giọng vững vàng nói: “Vị cô nương kia, xin giúp ta một tay, Gia Cát gia tộc ta sẽ không quên ân đức của ngươi.”

Quân Thanh Vũ căn bản thờ ơ, chính là không muốn nghe tiếng hét của nàng ta.

Mắt thấy hai người muốn rời đi, Gia Cát Oánh Nhi vội vàng: “Cô nương, nếu ngươi giúp ta, ta có thể giúp ngươi lấy được lệnh bài trước mười người.”

Nhưng mà Quân Thanh Vũ vẫn không để ý đến nàng ta, trực tiếp biến mất ở trong tầm mắt của nàng ta.

Hận! Lòng của Gia Cát Oánh Nhi nảy lên hận ý vô tận!

Bình thường ở trong nhà, nàng cần người khác giúp đỡ, có ai không chủ động đưa đến cửa? Bây giờ nữ nhân này lại làm lơ nàng. Tứ hoàng tử thì cũng thôi đi, cho dù bối cảnh hay là thực lực, thì tứ hoàng tử đều mạnh hơn nàng, nhưng mình đã hứa giúp nàng lấy được lệnh bài trước mười người, vì sao vẫn làm lơ nàng?

Gia Cát Oánh Nhi cắn chặt răng, hung tợn nhìn bóng dáng rời đi của Quân Thanh Vũ.

Tốt, rất tốt, nếu ngươi dám đắc tội ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì điều này!

“Không nghe thấy mỹ nhân kia đang cầu cứu ngươi sao?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn Liễu Thiếu Ngọc đi theo phía sau nàng, rốt cuộc nam nhân này muốn đi theo nàng đến khi nào?

Liễu Thiếu Ngọc ưu nhã phe phẩy quạt xếp, khóe môi mang theo ý cười: “Tuy TạI hạ yêu mĩ nhân, nhưng chỉ yêu mỹ nhân như cô nương thôi, nữ nhân Gia Cát gia tộc kia quá dối trá, đừng nhìn vừa rồi nàng tốt tiếng bảo ngươi đi trợ nàng, ta lại nhìn ra một tia ác độc kia dưới đáy mắt của nàng, chậc chậc, loại nữ nhân này đưa đến trước mặt, tại hạ cũng không muốn nhìn nhiều một cái, cứu nàng còn vũ nhục tay của tại hạ, dù sao nàng cũng không chết được, vậy tùy nàng ta thôi.”

Quân Thanh Vũ nhún vai, cười tủm tỉm nói: “Nhưng nàng lại là phượng nữ chuyển thế, ngươi không muốn cứu nàng sau đó để nàng lấy thân báo đáp sao?”

“Phượng nữ chuyển thế? Ha ha.” Liễu Thiếu Ngọc cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt đào hoa xẹt qua trào phúng: “Tại hạ nghe người ngoài miêu tả qua tình cảnh ngày đó sinh dị tượng, cái gì phượng nữ chuyển thế, cũng chỉ là khi Thiên Linh Thể xuất thế sinh ra dị tượng mà thôi, rõ ràng Gia Cát Oánh Nhi không phải Thiên Linh Thể, dị tượng kia cũng không phải nhằm vào nàng mà đến, đúng rồi, tại hạ nghe nói nàng có một tỷ muội sinh ra chung một ngày, lại là cái gì mà thân thể điềm xấu, đoán chừng tỷ muội kia chính là người có Thiên Linh Thể, chậc chậc, Gia Cát gia tộc này xem cỏ là bảo vật, xem vảo vật là cỏ, đoán chừng cũng không còn sống được mấy năm nữa.”

“Ngươi biết?” Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Liễu Thiếu Ngọc, nam nhân này lại biết Gia Cát Oánh Nhi không phải là phượng nữ?

“Biết đến đâu chỉ là ta.” Mắt đào hoa của Liễu Thiếu Ngọc khẽ nhăn lại, cười như không cười nói: “Loại cách nói này chỉ có thể lừa những người không có tri thức đó thôi, phàm là người có chút kiến thức sao lại tin phượng nữ chuyển thế không có khả năng này? Tỷ như nói những trong môn phái đó, tuyệt đối không có một người tin tưởng, chỉ là đều lười đi sửa mà thôi, chỉ có những nhân tài chưa hiểu việc đời đó sẽ tin tưởng loại lời nói bậy bạ này, hơn nữa, từ khi gặp qua cô nương ngươi, ta không hề hứng thú với nữ nhân khác đều, chỉ muốn ngươi lấy thân báo đáp với ta.”

Đôi mắt đào hoa của Liễu Thiếu Ngọc chứa ý cười hài hước, khuôn mặt như quan ngọc ôn nhuận như nước, đôi mắt không chớp nhìn thiếu nữ đứng ở trước người. hắn

“Xin lỗi, ta không có hứng thú gì với ngươi, hơn nữa, ta đã có vị hôn phu.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi lóe, cong môi nở nụ cười.

“Phải không?” Nụ cười trên mặt Liễu Thiếu Ngọc không biến, hỏi, “Không biết vị hôn phu kia của ngươi là ai?”

“Hả.” Quân Thanh Vũ hơi nâng mắt, vui vẻ nói “Hắn tên là Vô Tình……”

Ánh mắt Liễu Thiếu Ngọc luôn nhìn Quân Thanh Vũ chằm chằm, nhưng phân rõ lời nói thật giả của nàng, lát sau, mới nở nụ cười, quạt giấy nâng cằm của thiếu nữ lên, mỉm cười nói: “Không thành phu thê, chúng ta làm tình nhân được không?”

Trong mắt đen của hắn hiện lên tia lạnh lẽo, Quân Thanh Vũ vỗ rớt cây quạt của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Liễu Thiếu Ngọc: “Xin lỗi, ta thật sự không có hứng thú, mặt khác, đừng đi theo ta, nếu không, trước khi ngươi rời khỏi Vô Thượng Chi Cảnh sẽ thành tên ngốc.”

“Thật là một nữ nhân nhẫn tâm.” Liễu Thiếu Ngọc lắc đầu, bật cười nói: “Nhưng có một câu phải nói, chết dưới váy mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu, có thể chết ở trong tay mỹ nhân, là vinh hạnh của tại hạ.”

Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, mới có thể bình phục bạo động trong lòng, sau đó, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Nhưng lần này Liễu Thiếu Ngọc cũng không đi theo, ánh mắt đào hoa kia nhìn Quân Thanh Vũ không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tiểu chủ nhân.”

Đúng lúc này, trong linh hồn Quân Thanh Vũ truyền đến giọng nói của Vô Đạo lão nhân.

“Làm sao vậy, tiền bối?” Bước chân hơi cứng lại, Quân Thanh Vũ thu mắt hỏi.

“Nam nhân kia…… Trên người hắn có pháp bảo che dấu thực lực, ngay cả ta đều không thể cảm giác được thực lực chân chính của hắn, cho nên ngàn vạn không thể khinh địch, lực lượng của hắn không đơn giản.”

Ngay cả Vô Đạo lão nhân đều không cảm giác được thực lực?

Quân Thanh Vũ thở dài, Chu Hương quốc này thật đúng là ngọa hổ tàng long……

“Được, ta hiểu rồi.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, nói: “Tiền bối, ngươi cũng yên tâm đi, nam nhân kia thoạt nhìn phong lưu đa tình, ta lại không cảm giác được có ác ý gì, cho nên không cần lo lắng ta sẽ đánh nhau với hắn.”

Nhưng dù đối phương không có ác ý gì, nàng cũng sẽ không quá mức đắc ý, kiếp trước trải qua đã sớm khiến nàng không thể dễ dàng tin tưởng một người.

Đột nhiên, một chút ánh sáng vàng ở phía trước đập vào mắt, Quân Thanh Vũ ngây ngẩn, nhưng cũng không có ý đi lên, chỉ là ở bên cạnh quan sát nơi phát ra ánh sáng vàng kia.

“Lệnh bài, là lệnh bài?”

Một tiếng kinh hỉ ở phía sau Quân Thanh Vũ truyền đến.

Sau đó đã nhìn thấy một thanh niên nhanh chóng chạy về phía ánh sáng vàng kia, chỉ là còn chưa đến trước mặt ánh sáng vàng, ầm vang một tiếng trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, hắn còn chưa kịp phản ứng đã lọt vào trong hố.

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nếu Vô Thượng Tông để lệnh bài ở chỗ này, sao lại không thiết kế một cái bẫy? Xem đi, nam nhân xui xẻo kia chính là quá khinh địch đã rơi vào bẫy rập.

Đoán chừng một cái ngã này sẽ khiến hắn ngã tan xương nát thịt.

Chỉ là Quân Thanh Vũ cũng được tiện nghi, nàng đi đến hái lệnh bài xuống, nhìn con số trên lệnh bài, khẽ nhíu mày: “Tên thứ mười? Đây chỉ là một thứ tự lệnh bài cuối cùng.”

Ở trong Vô Thượng Chi Cảnh, chỉ cần ở đây sinh tồn nửa tháng là có thể đạt được tư cách thăng cấp, mà trong Vô Thượng Chi Cảnh lại có mười lệnh bài, phân biệt đại biểu cho trước mười tên, vận khí của Quân Thanh Vũ tương đối không tốt, lần đầu tiên lấy được lại chỉ là tên thứ mười. Nhưng cũng còn hơn là không lấy được gì, dù sao thi đấu chưa từng quy định một người chỉ có thể có được một lệnh bài.

“Lệnh bài ở đây đã bị ta cầm đi, núi này hẳn là sẽ không còn lệnh bài, ta vẫn là đi một nơi khác thôi.”

Ném lệnh bài vào trong túi Càn Khôn, Quân Thanh Vũ xoay người đi về một đỉnh núi khác……

“Đường ca, mau đến giúp muội một tay.”

Lúc này, Gia Cát Oánh Nhi đang cố hết sức chiến đấu kịch liệt với linh thú, liếc mắt một cái đã thấy được Gia Cát Thiên và một số thiên tài khác của Gia Cát gia tộc, đôi mắt lập tức sáng ngời, hét lớn.

“Oánh Nhi?” Gia Cát Thiên ngẩn ra, nhìn đàn linh thú cuồn cuộn không ngừng kia khẽ nhíu mày: “Oánh Nhi, sao muội trêu chọc nhiều linh thú như vậy?”

Hơn nữa, đằng trước kia lại là Kim Ưng Vương bát giai.

Nhưng bây giờ Gia Cát Thiên không quản được nhiều như vậy, nâng kiếm xông lên đi giúp đỡ, mặt khác người của Gia Cát gia tộc thấy thế, tuy sợ hãi những linh thú đó, nhưng cũng không thể bỏ mặc Gia Cát Oánh Nhi, nếu không gia chủ còn không giết bọn họ sao?

“Đường ca, vừa rồi muội trộm đi trứng của Kim Ưng.”

Gia Cát Oánh Nhi chảy mồ hôi lạnh đầy đất, dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến chỉ là trộm một quả trứng mà thôi, đã dẫn đến nhiều linh thú như vậy.

“Oánh Nhi, sao muội có thể đi trộm trứng của Kim Ưng? Kim Ưng này luôn bảo vệ con, huống chi linh thú ngọn núi này đều do Kim Ưng Vương cai quản, muội trộm trứng của nó, vậy không phải là tìm chết sao?” Gia Cát Thiên nhíu mày, đường muội này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi quá tham lam.

Trứng Kim Ưng là cái gì, loại đồ vật này cũng có thể trộm sao?

“Chính là, lần trước phụ thân nói qua, muốn thay muội nghĩ cách mua một Khế Thú Trận, cho nên muội định tìm một linh thú trở về, Kim Ưng này xứng đôi với tôi, lại là hậu đại của Kim Ưng Vương, cho nên……”

Nếu sớm biết sẽ như vậy, nàng chết cũng sẽ không đi trộm trứng của Kim Ưng Vương này.

“Oánh Nhi, muội là phượng nữ chuyển thế, loại chuyện này căn bản không cần đi làm, có lẽ muội sẽ có linh thú định với mệnh, chỉ là còn chưa xuất hiện mà thôi, nếu muội thân là phượng nữ, vậy cũng chỉ có Phượng Hoàng hoặc là Chu Tước trong truyền thuyết mới có thể xứng với muội, Kim Ưng thì tính là cái gì? Không cần phải vì nhỏ mà mất lớn.” Gia Cát Thiên hận sắt không thành thép nói.

“Đường ca, Oánh Nhi đã biết.” Gia Cát Oánh Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra tình cảnh mình khống chế Phượng Hoàng hoặc là Chu Tước ngao du phía chân trời, đó là hiên ngang uy phong cỡ nào?

“Đúng rồi,” đột nhiên nàng như nghĩ đến cái gì, nói: “Đường ca, huynh còn nhớ nữ nhân mấy ngày trước dùng ánh mắt cừu hận nhìn muội ở trên quảng trường kia không? Vừa rồi muội thấy nữ tử tuyệt sắc đứng ở bên cạnh nữ nhân kia đến, vốn muội muốn cầu cứu Liễu Thiếu Ngọc, nhưng nàng ngăn Liễu Thiếu Ngọc, không cho hắn cứu muội.”

“Cái gì?” Sắc mặt của Gia Cát Thiên biến đổi, ánh mắt trầm xuống: “Oánh Nhi, muội yên tâm, chỉ cần nàng không bị loại ở trong vòng đào thải này, muội luôn có cơ hội hung hăng giáo huấn nàng, còn có Liễu Thiếu Ngọc…… Hôm nay hắn vì một nữ nhân mà có mắt không tròng với muội, ngày sau nhất định sẽ vì điều này mà hối hận vạn phần, nghe nói thực lực của Liễu Thiếu Ngọc kia chỉ là Hậu Thiên bát cấp, muội chỉ cần ở trong lúc thi đấu đánh bại hắn, vậy hắn sẽ bởi vậy mà vô cùng hối hận.”

Gia Cát Oánh Nhi hơi rũ mắt xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Liễu Thiếu Ngọc, nàng cần phải đánh bại hắn, như thế, nàng mới có thể trở thành một người được chú ý nhất đại hội võ giả này. Mà ở trong đại hội này, cũng chỉ có Liễu Thiếu Ngọc mới có thể là đối thủ của nàng.

……

“Hồng Ngọc.”

Quân Thanh Vũ quát nhẹ một tiếng, lập tức Hồng Ngọc vốn ở trong túi Càn Khôn tu luyện nhảy ra, chớp mắt đỏ ngập nước tò mò nhìn nàng.

“Hồng Ngọc, đi tìm đường, dùng năng lực của ngươi đi tìm nơi có lệnh bài tên đầu tiên.”

Hồng Ngọc nhìn khắp nơi xung quanh, kêu hai tiếng ô ô, sau đó chạy nhanh về phía trước, thấy thế, Quân Thanh Vũ cũng vội vàng đi theo.

Ở trong Vô Thượng Chi Cảnh, nguy hiểm bốn phía, cho nên Quân Thanh Vũ không dám đắc ý chút nào.

Dọc theo đường đi, những linh thú cấp thấp đó cảm giác được hơi thở bát giai của Hồng Ngọc, vội vàng rụt cổ tránh ở trong bụi cỏ không dám ra, mà linh thú cao giai xuất hiện, cũng bị hồng ngọc và Quân Thanh Vũ liên thủ chém đầu.

Vì suy xét đến nơi này đều là một số người trẻ tuổi, cho nên bọn họ gặp được cường đại nhất cũng chỉ là linh thú bát giai mà thôi.

“Hu hu.”

Hồng Ngọc ngừng lại, kêu hai tiếng với ngọn núi cách đó không xa.

“Đó là…… Lệnh bài?” Trong lòng Quân Thanh Vũ vui vẻ, nhưng vẫn là không dám thả lỏng, nàng nhìn khắp nơi xung quanh, tìm một cục đá ném lên trên núi.

Lạch cạch một tiếng, cục đá dừng ở phía trước lệnh bài, ngay tức khắc vô số phi kiếm từ trên trời rơi xuống, phá trường không chém xuống.

Quân Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía lệnh bài, nàng nhìn đến chữ to lấp lánh tỏa sáng trên lệnh bài, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Rốt cuộc cũng tìm được lệnh bài bài danh thứ nhất rồi.”

Ngay ở lúc nàng mới vừa ném lệnh bài vào túi Càn Khôn, ầm một tiếng, một hơi thở cường đại đánh đến.

Sắc mặt Quân Thanh Vũ khẽ biến, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng khổng lồ bất ngờ xuất hiện, ánh mắt trầm xuống: “Linh thú bát giai Bạo Phong Diêm Điểu, Hồng Ngọc, trở về!”

Mắt thấy Hồng Ngọc định xông về phía Bạo Phong Diêm Điểu, sắc mặt Quân Thanh Vũ thoáng chốc đại biến, vội vàng hét.

Bạo Phong Diêm Điểu không phải là linh thú bát giai bình thường, nó có được thuộc tính song hệ, tuy Hồng Ngọc cũng là bát giai, nhưng căn bản không phải là đối thủ của nó……

Nhưng rõ ràng không còn kịp nữa rồi.

Ngay ở lúc Bạo Phong Diêm Điểu cúi người xông về phía Hồng Ngọc, một bạch y nhanh như gió hiện lên, bàn tay trắng vừa nhấc ôm chặt Hồng Ngọc vào trong ngực, ầm một tiếng, cánh thật lớn đập lên trên người nàng, cơ thể của nàng lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Hồng Ngọc, ngươi không sao chứ?” Quân Thanh Vũ lo lắng nhìn tiểu hồ ly trong ngực, sắc mặt tái nhợt kia dưới ánh mặt trời lại chói mắt như thế.

Hồng Ngọc ngây ngẩn cả người, ngước mắt nhìn thiếu nữ ôm chặt nó, nước mắt hạt đậu từ trong mắt rơi xuống.

“Hu hu.” Đầu nho nhỏ cọ ở trong ngực Quân Thanh Vũ, đôi mắt to của Hồng Ngọc chứa tia áy náy, nếu không phải nó khinh địch, chủ nhân cũng sẽ không bị thương.

Quân Thanh Vũ đã không kịp trị liệu thương thế, nàng từ trên mặt đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Bạo Phong Diêm Điểu che nửa bầu trời.

Bạo Phong Diêm Điểu vẫy một đôi cánh, trên hai cánh phân biệt ngưng tụ cơn lốc màu xanh lục và ngọn lửa màu đỏ, vang hai tiếng vang lớn, kia cơn lốc và ngọn lửa đột nhiên lao xuống Quân Thanh Vũ.

“Hồng Ngọc, ngươi lui ra, nó sẽ do ta đến đối phó.”

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày nhăn lại, tuy Bạo Phong Diêm Điểu này là linh thú bát giai, nhưng thực lực căn bản không thể coi thường, cho dù là linh thú cửu giai bình thường đều chỉ có thể chiến ngang tay với nó.

Nếu có thể sử dụng Cửu Thiên Biến, có lẽ là có thể nắm chắc đánh bại nó, nhưng ở đây sử dụng Cửu Thiên Biến quá nguy hiểm, một khi thời gian trôi qua, cũng chỉ có thể trở thành con dê bị làm thịt.

Cho nên, không có mười phần nắm chắc, nàng tuyệt đối sẽ không vận dụng Cửu Thiên Biến.

“Hồng Liên Bạo Phong Kiếm!”

Xôn xao!

Quân Thanh Vũ rút Hồng Liên Kiếm ra, lập tức một kiếm khí cường đại đánh úp về phía hai cơn lốc đang xông đến, ầm một tiếng, không khí như bị vỡ ra, ngọn lửa từ trên bầu trời bắn ra.

“Phụt!”

Nàng lui về phía sau hai bước, một ngụm máu tươi rơi xuống mặt đất, trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ tái nhợt khiếp người.

“Quả nhiên thực lực của Bạo Phong Diêm Điểu cường đại, chỉ là bát giai mà có loại thực lực này, nếu là cửu giai? Thập giai thì sao? Như vậy cũng chỉ có thể nháy mắt bị hạ gục.”

Linh thú song hệ, vốn mạnh hơn linh thú bình thường, hơn nữa Bạo Phong Diêm Điểu này so với linh thú song hệ còn trên vài phần.

“Chậc chậc, tiểu chủ nhân, vận khí của ngươi thật tốt.”

Trong linh hồn truyền đến giọng nói hưng phấn của Vô Đạo lão nhân.

Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng: “Tiền bối, ngươi là đang cười ta sao?”

“Không không không.” Vô Đạo lão nhân vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Ta nói chính là thật sự, tiểu chủ nhân vận khí của ngươi thật tốt, ngươi biết vì sao Bạo Phong Diêm Điểu kia cường đại như vậy không? Không chỉ nó là song hệ, hơn nữa là bởi vì nó ngưng tụ nội đan, phải biết rằng ở trên đại lục, mỗi linh thú đều có thú hạch, nhưng linh thú có nội đan lại rất ít.”

“Nội đan linh thú?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, ánh mắt hiện lên một ánh sáng.

“Không sai, tiểu chủ nhân, nếu lấy nội đan linh thú cho tiểu hồ ly dùng, có thể khiến tiểu hồ ly mượn dùng nội đan đột phá cửu giai, nhưng bây giờ linh thú này chỉ là ở bát giai, nó phải trở thành cửu giai mới có thể khiến tiểu hồ ly thăng cấp, ta nói ngươi may mắn, là nó ở ranh giới đột phá, sau đó sẽ thăng cấp.”

“Tiền bối, ngươi là đang nói đùa sao? Nó chỉ là bát giai ta đã khó có thể ứng phó, nếu đột phá cửu giai, ta đây còn đi đối phó với nó như thế nào?”

Quân Thanh Vũ lắc đầu, cười khổ nói.

Ông nói thì dễ dàng, không nắm chắc dựa vào nàng chắc là sẽ không đánh.

“Tiểu chủ nhân, linh thú đột phá có một khoảng không, ngươi có thể thừa dịp khoảng không kia đi lấy nội đan của nó, mất đi nội đan thực lực của nó sẽ không đáng sợ, nhưng ngươi cũng chỉ có cơ hội một giây như vậy, bỏ lỡ ngươi cũng chỉ có thể chạy trốn, nhưng nếu thành công, tiểu hồ ly kia là có thể đột phá đến cửu giai, cũng ở trong cửu giai nó bách chiến bách thắng, đều có thể liều mạng với thập giai, hơn nữa ta cũng không muốn đả kích ngươi, tuy thực lực của tiểu hồ ly này không tồi, rốt cuộc trưởng thành vẫn là có hạn, cuối cùng sẽ không theo kịp tốc độ của ngươi, nhưng nếu có được nội đan, nó trưởng thành sẽ vô hạn, hơn nữa tốc độ cũng sẽ không chậm như vậy……”

Quân Thanh Vũ trầm mặc, nàng nhìn tiểu hồ ly phía sau, trong mắt chớp động tia sáng khác thường.

Vô Đạo lão nhân nói cũng không sai, lúc trước khế ước Hồng Ngọc, nàng chỉ là tùy tiện bắt được một con, nhưng Hồng Ngọc cũng không phải là linh thú quý trọng gì, trưởng thành cũng có hạn.

Chỉ là một khi linh thú có được nội đan, mặc kệ tư chất trước kia của nó như thế nào, sau này sẽ vô hạn trưởng thành, cho nên, vì Hồng Ngọc có thể bồi nàng đến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể thử một lần.

“Tiền bối, ta hiểu rồi, mặc kệ như thế nào, chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại.”

Nàng chỉ có một cơ hội như vậy mà thôi……

Bạo Phong Diêm Điểu mắt lạnh nhìn nhân loại phía dưới, không hề có bất kì động tác gì. Đúng lúc này, quanh người nó nổi lên cơn lốc, gió màu xanh lục nhàn nhạt quay ở xung quanh nó, như là ở trong một lưới màu xanh lục.

“Tiểu chủ nhân, nhanh, nó muốn đột phá!”

Vô Đạo lão nhân vội vàng kêu lên, bỏ lỡ cơ hội này, vậy mới là chân chính xong rồi.

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, lắc mình mấy cái nhằm về phía một thân cây, rồi sau đó nàng dọc theo cổ thụ cao kia bò về phía trước, chỉ mấy cái hô hấp đã bò lên đỉnh cây.

Cây kia vừa lúc cao bằng Bạo Phong Diêm Điểu, chỉ là thân thể cao lớn của Bạo Phong Diêm Điểu che nửa bầu trời, gió cực nóng bao trùm quanh người nó.

Bạo Phong Diêm Điểu ngửa đầu phấn chấn rống to một tiếng, làn gió sắc bén kia xoay ở quanh mình, đỏ xanh quấn lấy nhau, từ xa nhìn lại vô cùng xinh đẹp.

“Đúng là bây giờ!”

Trên nắm đấm của Quân Thanh Vũ bao rùm lấy một lớp ngọn lửa, ầm một tiếng đấm về phía thân thể của Bạo Phong Diêm Điểu, nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động một chút, hít một hơi đã phát đau, máu tươi thiếu chút nữa từ trong cổ họng phun ra.

“Chu Tước, cho ta mượn lửa Chu Tước.”

Thân thể của con điểu này quá cứng, nàng căn bản không thể động vào nó.

Mà sau khi nàng vừa dứt lời, cảm giác trong linh hồn truyền ra một ngọn lửa, lại hung hăng đưa nắm đấm vào trong Bạo Phong Diêm Điểu lần nữa, trong thân thể của Bạo Phong Diêm Điểu này đều là ngọn lửa, nếu không phải có lửa của Chu Tước bảo vệ, chỉ sợ bàn tay của nàng sẽ bị đốt cháy thành tro tàn.

“Ầm!”

Đột nhiên, Bạo Phong Diêm Điểu đã tỉnh hồn lại, thấy nhân loại này đã đến ở trước mặt mình rồi, lập tức giận dữ, cánh dùng sức vỗ nàng rơi xuống một cái.

“Ô ô.”

Hồng Ngọc nôn nóng kêu hai tiếng, tung người bay về phía Quân Thanh Vũ rơi từ trên cây xuống, sau đó ổn định vững chắc tiếp được nàng trên mặt đất.

“Ô ô ô.”

Đầu nho nhỏ dùng sức cọ vào mặt tái nhợt của Quân Thanh Vũ, Hồng Ngọc mắt to đầy nước mắt, đáng thương nhìn chăm chú vào thiếu nữ nằm trên mặt đất.

“Hồng Ngọc.”

Quân Thanh Vũ ho khan hai tiếng, nàng từ trên mặt đất đứng dậy, mỉm cười mở tay ra: “Ta lấy được nội đan của nó rồi.”

Có lẽ người khác nhìn thì chỉ là vài giây, nhưng chỉ có bản thân nàng biết đó là nguy hiểm cỡ nào, nếu không có lửa của Chu Tước, chỉ sợ toàn bộ cánh tay của nàng đều sẽ bị hủy……

Mất đi nội đan, cả người Bạo Phong Diêm Điểu đều nhiễm sát khí, cúi người xông về phía Quân Thanh Vũ, ngọn lửa kia bao trùm lấy nàng, như thái dương phá trường không rơi xuống.

Vù vù!

Ngay ở lúc Bạo Phong Diêm Điểu sắp đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một ánh sáng hiện lên, sau đó, thân thể thật lớn của Bạo Phong Diêm Điểu đã bị chém thành hai nửa……

“Đó là cái gì?”

Quân Thanh Vũ ngẩng đầu khi nhìn thân thể của Bạo Phong Diêm Điểu bị chém, một quả trứng màu đen từ trên bầu trời rơi xuống, vững chắc rơi ở trong ngực nàng.

Đây là một quả trứng màu đen, trên trứng vẽ một đồ án phượng hoàng màu đen, thoạt nhìn tràn đầy cảm giác quỷ dị.

“Thì ra là trứng của Hắc Phượng Hoàng, xem ra trứng của Hắc Phượng Hoàng này hẳn là bị Bạo Phong Diêm Điểu nuốt vào trong bụng.”

Một giọng nói ôn nhuận như ngọc từ phía sau truyền đến.

Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, mỉm cười đi lên, ánh mắt đào hoa nhìn Quân Thanh Vũ khẽ chớp một chút, nói: “Mỹ nhân, ta lại cứu ngươi một lần, ngươi nên báo đáp ta như thế nào?”

Quân Thanh Vũ rất muốn nói, cho dù Liễu Thiếu Ngọc không ra tay, mất đi nội đan nàng cũng có biện pháp đối phó với Bạo Phong Diêm Điểu, nhưng đối phương cứu nàng rốt cuộc cũng là sự thật, cho nên cũng không nói thêm cái gì.

“Ngươi muốn trứng của Hắc Phượng Hoàng này?” Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía Liễu Thiếu Ngọc: “Dù sao ta cũng đã có được nội đan, nếu ngươi muốn ta sẽ tặng cho ngươi.”

Liễu Thiếu Ngọc mỉm cười nhìn trứng Hắc Phượng Hoàng, lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Ngươi có nhớ là ta đã nói đến Vô Thượng Chi Cảnh này là tìm một thứ? Ta chỉ là nghe nói Vô Thượng Chi Cảnh của Vô Thượng Tông có trứng Phượng Hoàng, nên muốn đến thử thời vận, chỉ là ta muốn tìm kiếm chính là trứng của Hỏa Phượng Hoàng, mà không phải là Hắc Phượng Hoàng, cho nên quả trứng này vẫn là thuộc về ngươi.”

“Hỏa Phượng Hoàng?” Đáy mắt Quân Thanh Vũ xẹt qua một tia nghi ngờ.

“Không sai” Liễu Thiếu Ngọc mở quạt xếp ra, ưu nhã phe phẩy: “Đại lục có không ít linh thú truyền kỳ, những linh thú đó chẳng những tư chất tuyệt hảo, hơn nữa tiềm lực vô hạn, chủng tộc thưa thớt, Hắc Phượng Hoàng này đó là một linh thú truyền kỳ, đừng nhìn đây chỉ là quả trứng, nó có thể ngắn ngủn mấy năm trưởng thành bá chủ một phương, mà hơn tư chất của Hắc Phượng Hoàng đó là Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng kia thiên phú đứng đầu ở trong tộc Phượng Hoàng, cũng chỉ ở sau linh thú cường đại nhất trong truyền thuyết—— Chu Tước.”

Chu Tước?

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia, khẽ mím môi, Chu Tước là linh thú cường đại nhất trong truyền thuyết? Vậy vì sao thực lực của hắn lại thụt lùi đến trình độ như thế, cần ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh bế quan mới có thể khôi phục thực lực.

Rốt cuộc nhiều năm trước đã xảy ra chuyện gì?

“Nếu ngươi không cần Hắc Phượng Hoàng, ta đây sẽ thu vào.” Quân Thanh Vũ cũng không chút khách khí ném Hắc Phượng Hoàng vào trong túi Càn Khôn.

Nàng nghĩ Gia Cát Vân vẫn không có linh thú, có lẽ chỉ Hắc Phượng Hoàng này có thể trưởng thành với nàng.

Liễu Thiếu Ngọc mím môi cười, không cần phải nhiều lời nữa, ngay ở lúc hai người định rời khỏi ngọn núi này, vô số linh thú từ bốn phương tám hướng chạy đến.

Tổng cộng những linh thú đó còn nhiều hơn những ngày qua bọn họ gặp được, khắp dãy núi đều là bóng dáng của linh thú, đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

“Là bị Hắc Phượng Hoàng dẫn đến.” Liễu Thiếu Ngọc nhìn ánh mắt của những linh thú thèm nhỏ dãi đó, ôn nhuận cười: “Trong truyền thuyết linh thú ăn trứng Phượng Hoàng có thể có được thiên phú rất tốt, cho nên, khi trứng Phượng Hoàng rời khỏi dạ dày Bạo Phong Diêm Điểu thì sẽ dẫn những linh thú này đến.”

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, xem ra cái này có chút phiền phức.

“Ta sẽ không từ bỏ trứng của Hắc Phượng Hoàng, Hồng Ngọc, mau ăn nội đan xong đi, trốn sang một bên tiêu hóa lực lượng của nội đan rồi lại đến giúp ta.”

Khi nói chuyện, bàn tay nàng vung lên, nội đan hóa thành một ánh sáng bắn về phía Hồng Ngọc, Hồng Ngọc vội vàng mở miệng nuốt nội đan xuống, lo lắng nhìn Quân Thanh Vũ, chạy xuống dưới núi.

Nó biết lấy lực lượng bây giờ của nó không giúp được chủ nhân, còn sẽ trở thành liên lụy của nàng, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng tiêu hóa xong nội đan rồi đi giúp chủ nhân mà thôi……

“Cô nương, ngươi hãy nguyện ý tin tưởng tại hạ.” Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, khuôn mặt đẹp như quan ngọc cong lên độ cung nhàn nhạt: “Nếu ngươi nguyện ý tin tưởng ta, thì hãy giao phía sau lưng của ngươi cho ta, chúng ta cùng nhau đến đối mặt với những linh thú này.”

Phía sau lưng là nơi yếu ớt nhất của một người, vừa rồi Quân Thanh Vũ lo lắng cũng là vì nàng không thể đối mặt với nhiều linh thú như vậy rồi lại có thời gian kiêng dè phía sau.

Chính là, nàng có thể tin tưởng nam nhân này sao?

Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nở nụ cười, bây giờ nàng còn có lựa chọn sao? Nếu nam nhân này muốn giết nàng, lấy thực lực của hắn là dễ như trở bàn tay, cần gì phải mượn ám toán này? Cho nên nàng sẽ không có lựa chọn khác.

Nghĩ đến đây, Quân Thanh Vũ có một loại cảm giác thông suốt: “Được, ta nguyện ý tin ngươi!”

Đúng vậy, lúc này nàng nguyện ý tin tưởng một người xa lạ……

Liễu Thiếu Ngọc nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhuận như nước, khiến người ta có một loại cảm giác thoải mái: “Ngươi sẽ không hối hận vì một câu tin ngươi hôm nay.”

Vô số linh thú dũng mãnh xông lên, cơ thể của Liễu Thiếu Ngọc chợt lóe đã đến phía sau Quân Thanh Vũ, hắn vẫy cây quạt, mắt đen luôn ôn nhuận hiện ra một tia lạnh lẽo.

……

“Hả?”

Bên ngoài, Ngô minh vốn nhắm mắt dưỡng thần ở mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Trứng của Hắc Phượng Hoàng bị một nhân loại cướp đi, cho nên linh thú trong Vô Thượng Chi Cảnh bắt đầu bạo động.”

Trứng của Hắc Phượng Hoàng đã ở trong Vô Thượng Chi Cảnh từ lâu, bởi vì xác nó vô cùng cứng rắn, cho nên đến nay không có linh thú có thể nuốt nó, hiện giờ từ tình thế trong Vô Thượng Chi Cảnh kia xem ra, hẳn là có người đoạt đi trứng Phượng Hoàng rồi.

“Hơi thở này là…… Linh thú cửu giai?”

Ngô Minh ngây người, ở không lâu trước đây, hình như trong vô Thượng Chi Cảnh có một linh thú đột phá đến cửu giai rồi mà, chỉ là linh thú kia trở thành cửu giai không bao lâu đã táng thân, bây giờ lại có một con đột phá? Hơn nữa, hình như trong hơi thở của linh thú kia không phải Vô Thượng Chi Cảnh vốn có được……

“Xem ra, trận đại hội luận võ này còn có không ít thiên tài.”

Ngô Minh bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ than một tiếng, rồi sau đó ông lại nhắm hai mắt lại lần nữa, chỉ chờ Vô Thượng Chi Cảnh mở ra……

Nửa tháng sau.

Trên quảng trường, ở dưới ánh mắt của mọi người rốt cuộc Vô Thượng Chi Cảnh mở ra.

Tư thế của những người trẻ tuổi kia oai hùng bừng bừng đi ra, trên mặt đều chứa vẻ hưng phấn, mà những người sớm bị đuổi ra khi nhìn đến biểu tình toả sáng rực rỡ của những người đó, vẻ mặt đều hâm mộ.

Ai bảo bọn họ kỹ không bằng người, còn đích thân trải qua tư vị bị giết một lần……

“Nếu các vị đều đã trở về, tiếp theo ta đến tuyên bố kết quả.” Ngô Minh mỉm cười đứng lên, nói, “Hôm nay những người trẻ tuổi xuất hiện đều rất không tồi, thông qua vòng đào thải này, kế tiếp chính là tuyên bố trước mười danh, xin cầm lệnh bài trong mười tên của người dự thi lên đây.”

Quân Thanh Vũ nhún vai, ngón tay đưa ra bắt được lệnh bài trong tay, giao cho Ngô Minh.

“Là nàng?” Gia Cát Oánh Nhi liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, cười lạnh nói: “Vận khí của nàng cũng không tồi, còn có thể lấy được một lệnh bài, tuy chỉ là đuôi xe.”

Chỉ là một người cuối cùng mà thôi, thành tích này cách nàng xa vạn dặm.

“Ta còn tưởng rằng nàng có bao nhiêu lợi hại, có thể vào mắt của Liễu Thiếu Ngọc, xem ra cũng không phải như thế.”

Gia Cát Oánh Nhi thu mắt lạnh lại, không hề nhìn thêm Quân Thanh Vũ một cái.

“Tiểu vũ.” Gia Cát Vân nhìn Quân Thanh Vũ đi về phía mình, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười nhàn nhạt.

Quân Thanh Vũ đi đến bên cạnh nàng, bước chân hơi ngừng một chút, nói: “Sau đó ta có một thứ cho ngươi.”

Gia Cát Vân kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng cái gì cũngđều không hỏi, chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng chờ nàng nhìn về phía những người khác, nụ cười kia lại biến mất, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình, tràn ngập lạnh lẽo sát khí.

Lúc này những lệnh bài khác đang được nắm giữ cũng đại biểu cho thứ tự giao cho Ngô minh, trong đó Đông Phương Như Thiến đạt được tên thứ tư, tên thứ ba lại là Gia Cát Oánh Nhi.

Bây giờ chỉ có tên thứ hai và tên thứ nhất còn chưa lên sân khấu……

“Kế tiếp đó là tuyển thủ giữ lệnh bài ten thứ hai, xin đi lên trả lại lệnh bài.”

Sau khi Ngô minh nói xong, Gia Cát Vân gật đầu với Quân Thanh Vũ, rồi sau đó ở trước mắt bao người đi lên đài.

“Nữ nhân này là ai?”

“Không biết, thì ra lệnh bài tên thứ hai ở trong tay nàng.”

Mọi người nhìn thấy Gia Cát Vân xuất hiện mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có đôi mắt đen của Gia Cát Oánh Nhi nhìn chằm chằm nàng, kia một khắc này, tim nàng phập phồng không chừng, như có cảm xúc gì đó bừng lên.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Ngô Minh tiếp nhận lệnh bài, cười gật đầu với nàng: “Cuối cùng đó đương nhiên là thuộc về quán quân, chắc chắn mọi người đều rất chờ mong tên thứ nhất rơi xuống tay ai.”

Khuôn mặt già nua của ông mỉm cười, đôi mắt nhìn bốn phía xung quanh.

“Quán quân? Bây giờ hình như tứ hoàng tử còn chưa nộp lệnh bài lên, chẳng lẽ tên đầu tiên ở trong tay tứ hoàng tử?”

“Nhưng cũng chưa chắc, có lẽ căn bản tứ hoàng tử không có hứng thú với những thứ tự đó, cho nên vẫn không tham gia tranh đoạt lệnh bài lần này?”

“Ha ha, vậy cũng đúng, ai mà không biết tứ hoàng tử nhàn rỗi đã quen, danh lợi với hắn mà nói cũng không quan trọng gì.”

Tiếng mọi người nghị luận truyền xuống, những ánh mắt đó đều dừng ở trong tay Liễu Thiếu Ngọc. Mà từ đầu đến cuối, Liễu Thiếu Ngọc đều chỉ tay cầm quạt xếp, khuôn mặt nở nụ cười ôn nhuận, đôi mắt đào hoa đặt ở trên người Quân Thanh Vũ, chứa tia lạnh nhạt.

Thứ tự với hắn mà nói cũng chỉ là mây bay mà thôi, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa đi tìm lệnh bài, cho dù trùng hợp gặp cũng trực tiếp đi qua……

“Vòng đào thải này xem như ta bại bởi Liễu Thiếu Ngọc, kế tiếp, ta quyết sẽ không để hắn thắng.” Gia Cát Oánh Nhi hừ lạnh một tiếng, theo nàng, lệnh bài quán quân cũng tất nhiên ở trong tay Liễu Thiếu Ngọc.

“Cái kia……”

Đúng lúc này, sau đám người truyền đến một giọng nói: “Xin lỗi, quán quân cũng là ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.