Vô Hận Ca Ca

Chương 26




Lúc này Côn Sơn càng thêm xác định chính mình khiến cho bị đuổi việc là đúng, ngáp một cái, Côn Sơn đi qua ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ con chim vàng, đích xác rất đẹp, thoạt nhìn so với ngày hôm qua tựa hồ tinh thần đã đỡ một ít rồi, quay đầu đối với Bảo Châu nói: “Vợ à, anh đã về.”

Nếu là ngày thường Bảo Châu đã sớm nhào vào trong ngực của hắn rồi, hôm nay chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng, tiếp tục cho Tiểu Hoàng ăn.

Côn Sơn muốn nói, tao không so đo với mày, cũng càng không thể cùng một động vật so đo, mày vừa tới, trong lòng Bảo Châu thấy mới lạ cho nên xem nhẹ tao, qua vài ngày không mới lạ nữa, sẽ để ý tới tao thôi, dù sao một động vật, có thể hơn được hắn là một ông chồng sống sờ sờ sao?

Kết quả buổi tối lúc ngủ, Côn Sơn vừa muốn ôm cô, chỉ thấy Bảo Châu ôm chim vàng trong ngực bò lên giường, ở bên cạnh hắn nằm xuống, miệng lẩm bẩm; “Tiểu Hoàng đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ, chị và anh kể chuyện cười cho em…”

Côn Sơn hắc tuyến rớt xuống!

Sáng ngày thứ hai, Côn Sơn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại thì cảm giác trong ngực một mảnh ấm áp, duỗi miệng muốn hôn trán Bảo Châu một cái, kết quả hôn đến một miệng lông, lập tức tỉnh, vừa mở mắt, chỉ thấy cái con chim vàng tên là Tiểu Hoàng đang rất ác hàn nhìn xem hắn, làm như là bị cái gì không sạch sẽ đụng vào, nó tuy rằng là một con chim, thế nhưng đạo lý nam nam bài xích, nó coi như chỉ là một động vật cũng là trời sinh biết đến, người này rõ ràng gặm lông của nó, chẳng lẽ có cái gì cổ quái? Không được a! Nó là một con chim tinh thần và thể xác đều rất khỏe mạnh, vẫn là một con chim có phong cách, ngoại trừ ưa thích mùi hương của nữ chủ nhân, ai cũng không thích, cái tên gia hỏa này cả người đầy mồ hôi bẩn không cho phép đánh chủ ý lên nó. (chim mà cũng YY quá :v)

Côn Sơn thò tay muốn bắt Tiểu Hoàng sắp rớt xuống giường, nhưng Tiểu Hoàng không cho hắn bắt, né tránh một cái, chính mình rớt xuống dưới giường, nó đau kêu lên: “Ngao ngao ~ “

Bảo Châu nghe được âm thanh đi tới, thấy Côn Sơn để tay ở bên giường, Tiểu Hoàng té xuống, Tiểu Hoàng tranh thủ thời gian đáng thương nhìn về phía nữ chủ nhân, giống như đang nói nữ chủ nhân làm chủ cho tôi a!

Bảo Châu ôm lấy Tiểu Hoàng đáng thương trừng mắt nhìn Côn Sơn: “Nó như thế nào té xuống hả? Lúc nãy còn đang ngủ ngon giấc a!”

“Khả năng mộng du!” Hắn làm sao biết cái con tiểu gia hỏa kia tại sao phải lăn xuống, làm như hắn là cọp ăn thịt người không bằng.

“Ai! Xem ra sau này em vẫn không nên mang Tiểu Hoàng đi ngủ, nếu lại té xuống mấy lần, sẽ nện thành bánh thịt đấy.” Bảo Châu băng bó kỹ cho Tiểu Hoàng xong, đi ra ngoài gọi Tiểu Đông làm cho Tiểu Hoàng một cái giường nhỏ sẽ không rơi ra ngoài.

Vừa mới được băng bó kỹ Tiểu Hoàng hung hăng trợn mắt nhìn Côn Sơn , kêu ah ah, giống như đang nói tôi chán ghét anh, anh mới mộng du, mông chim rơi đau quá ah!

Hừ! Đợi thương thế nó tốt lên, xem nó sẽ mổ nát mông hắn!

Côn Sơn nghe nó kêu cảm thấy phiền, còn muốn ngủ thêm một lát, hôm nay lại không cần đi làm, cũng bụng dạ hẹp hòi trừng Tiểu Hoàng: “Không được kêu, ngoan ngoãn ngủ, nếu không giữa trưa sẽ ăn thịt chim kho tàu.”

Tiểu Hoàng tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà ánh mắt đáng sợ kia muốn bắt nó nuốt sống , nó vẫn là hiểu đấy, toàn thân run lên, sau đó trung thực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.