Vô Hận Ca Ca

Chương 23




Một buổi sáng, Bảo Châu thắng tiền, sắp xếp thành một đỉnh núi nhỏ, mặt khác ba vị nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, thự trường phu nhân hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã không gọi cô đến rồi, hiện tại khiến cho thị trưởng phu nhân càng không vui.

Thị trưởng phu nhân đương nhiên không vui, nên không muốn giữ các cô lại ăn cơm nói: “Tôi có chút mệt mỏi, các người đều trở về đi! Ngày khác lại tới chơi.”

Bảo Châu nghĩ thầm Thẩm mẹ gạt người nói có ăn ngon, đã giữa trưa, đều không để cho cơm ăn. Ngồi lâu có chút muốn đi vệ sinh, Bảo Châu hỏi nha hoàn nhà vệ sinh ở đâu, sau đó hướng nhà vệ sinh đi đến. Mặt khác hai vị phu nhân ra cửa, vị thự trưởng phu nhân nghĩ thầm Vạn Bảo Châu này quá không thức thời rồi, về nhà sẽ trực tiếp nói với chồng chỉnh Lục Côn Sơn cho mệt chết!

Bảo Châu mới từ nhà vệ sinh đi tới, còn chưa kịp ra ngoài thì chợt nghe tiếng thét từ trong hoa viên truyền đến, thị trưởng phu nhân ngồi trên ghế sa lon sợ hãi nhíu mày, gọi người hầu ra xem: “Đi xem phát sinh chuyện gì?”

Người nọ sau khi đi được vài bước, rất nhanh chạy trở về, sắc mặt trắng bệch đối với thị trưởng phu nhân nói: “Không tốt rồi, trong sân không biết tại sao lại xuất hiện một con chim, rất dữ tợn, mổ bị thương rất nhiều cá trong hồ, còn dọa cho một nha hoàn khóc.”

“Dã thú?” Thị trưởng phu nhân nghe xong trong lòng không khỏi sợ hãi, chỗ đó không phải cách nơi các bà trước kia thường chơi bài chỉ có gang tấc thôi sao? Lập tức cảm thấy rất may mắn vừa rồi không có đánh bài ở trong sân, nếu không hiện tại bị cắn chính là mình rồi, trong lòng đối với Bảo Châu lúc trước oán hận đều tiêu tan đi, mà thay vào đó là vài phần cảm kích.

Bảo Châu nghe nói có dã thú nhưng không sợ hãi, ngược lại hướng trong sân đi đến. Trước kia ở nông thôn cũng thường xuyên có dã thú qua lại, cô thích nhất những động vật đáng yêu kia. Có chút rất ngạc nhiên, vui mừng hướng trong sân chạy tới, chỉ thấy trên đám cỏ trong sân có một con chim toàn thân màu vàng óng ánh, trên cánh có vết máu đang bổ nhào về phía trước, bộ dáng rất hung tợn, như lại giống như đang vùng vẫy giãy chết.

Thị trưởng phu nhân đứng ở đàng xa đối với người hầu nói: “Dùng gậy đánh chết con súc sinh kia.”

“Đừng a!” Bảo Châu đi qua ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy con chim toàn thành màu vàng, con chim này thật đáng thương, toàn thân đều là máu, Bảo Châu cũng không muốn ăn nó, cô rất thích ánh mắt của nó, rất kiêu ngạo, như con gà trống lớn kiêu ngạo là bạn chơi duy nhất khi còn bé của cô, về sau bị nhà đại tỷ hàng xóm trộm đi giết ăn, lúc ấy Bảo Châu khóc vài ngày, giờ nhìn thấy con chim này, cô đột nhiên có một loại cảm giác con gà trống kia sống lại lần nữa, cô vươn tay sờ đầu nó vài cái, thần kỳ chính là con chim vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy, giờ phút này lại yên tĩnh, rất hưởng thụ trong cái ôm ấm áp của cô.

“Cô rất thích nó?” Thị trưởng phu nhân không thể tưởng tượng nổi nhìn con chim vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy, nhưng bây giờ trở nên thật ngoan ngoãn, còn có con chim kia bị thương làm trên người Bảo Châu dính toàn máu, cô tựa hồ rất thích con chim đó, thích đến quần áo quý báu trên người bị làm ô uế, cũng không có một chút quan tâm.

Bảo Châu gật đầu vẻ mặt như muốn khóc: “Rất thích, nó bị thương, bà có thể cho tôi chút thuốc hay không?.”

Thị trưởng phu nhân nghĩ đến cô vừa rồi gọi người đem bàn mạt chược vào trong nhà, làm cho chính mình tránh thoát một kiếp, tuy rằng rất chán ghét cái con chim làm bị thương rất nhiều cá trong hồ của bà, cũng có chút ít sợ hãi con chim kia đột nhiên bay lên công kích chính mình, nhưng không biết vì cái gì, nhìn Bảo Châu ôm con chim, hình ảnh đó lại cảm thấy rất hài hòa, giống như trước đây thật lâu, bà cũng đã từng yêu quý sủng vật, là một con mèo nhỏ, thế nhưng thị trưởng dị ứng lông mèo, nên phải ném nó về nông thôn, nghe nói không bao lâu sau thì tìm không thấy, không biết đã chết hay là mất tích, việc này vẫn khiến bà khó chịu, thị trưởng phu nhân gật đầu, bảo người đem hòm thuốc đến băng bó cho con chim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.