Võ Động Thiên Hà

Chương 48: Loạn Phi Phong Chuy Pháp (2)




- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ? Chậc chậc, thật là cái tên bá đạo! Lâm Động, xem ra lần này ngươi tìm được một bảo bối cực kỳ tốt rồi.

Nhìn ngón tay to lớn đứng sừng sững trong hư vô kia, ánh mắt tiểu điêu hiện lên vẻ kinh ngạc, chợt lên tiếng cười nói.

Khuôn mặt Lâm Động cũng trở nên hưng phấn. Tuy rằng hắn không rõ cái gọi là Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ này rốt cuộc mạnh đến mức độ nào, nhưng xét về uy lực, hiển nhiên không hề yếu so với những vũ kỹ Tạo Hóa Cấp mà hắn đã từng thấy trước đây.

Lâm Động tiến lên trước hai bước, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm ngón tay lớn đó, vừa muốn dùng tinh thần lực tìm hiểu cách tu luyện bộ vũ kỹ này, nhưng tiểu điêu đã đưa móng vuốt ngăn lại:

- Ngươi muốn chết à? Trên ngón tay lớn này, hiển nhiên có lưu lại không ít ấn ký. Với thực lực của ngươi, nếu như chạm bừa bãi vào nó, e rằng sẽ bị nổ tung mà chết.

Nghe những lời tiểu điêu nói, Lâm Động thoáng rùng mình, ánh mắt nhìn về trên ngón tay lớn, quả nhiên cảm giác được trong vô số hoa văn trên ngón tay kia, hình như có không ít ấn ký. Các ấn ký này truyền xuống từ thời Viễn cổ, tuy rằng không biết xuất phát từ tay người nào, nhưng ít ra với năng lực của Lâm Động, quả quyết rằng không thể nào hóa giải được nó.

- Vậy phải làm sao?

Lâm Động cau mày, loại cảm giác thấy được mà không sờ được này, thật sự khiến người ta có chút không vui.

- Bộ vũ kỹ này, xem ra tên tuổi trong thời Viễn cổ cũng là không kém lắm, bằng không cũng sẽ không cần bảo quản cẩn thận như vậy. Những ấn ký cường đại này, cho dù là cường giả Niết Bàn Cảnh, muốn phá giải nó cũng vô cùng phiền toái.

Tiểu điêu nói.

- Cường giả Niết Bàn Cảnh phá giải cũng gặp khó khăn?

Sắc mặt Lâm Động khẽ biến sắc, vậy chẳng phải hắn cũng sẽ không có cơ hội sao?

- Đừng lo lắng, tuy rằng thực lực của ngươi không bằng Niết Bàn Cảnh, nhưng ngươi có thạch phù.

Dường như biết được sự lo lắng của Lâm Động, tiểu điêu mỉm cười, nói:

- Ngươi có thể mượn sức mạnh của thạch phù, xóa bỏ những ấn ký trên ngón tay lớn đó.

- Thạch phù này mạnh đến như vậy?

Nghe vậy, Lâm Động cũng có chút kinh ngạc, thạch phù này kể cả ấn ký truyền từ thời Viễn cổ cũng có thể xóa bỏ sao?

- Hây, Tạo Hóa Võ Bi trước mặt thạch phù thì tình là cái gì? Chẳng qua chỉ là cặn bã mà thôi. Thứ này nếu như vô dụng giống như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi cho rằng điêu gia ta sẽ vì nó mà biến thành hình dáng thế này sao?

Tiểu điêu đảo mắt khinh thường, nói.

Lâm Động thoáng buông tay, không nói thêm gì nữa, tinh thần lực vừa lay động, một tia hào quang màu trắng ngà trong lòng bàn tay chậm rãi khuếch tán ra, sau đó vây quanh ngón tay lớn đen tối kia.

Phanh phanh phanh!

Cùng với sự khuếch tán hào quang màu trắng ngà đó, trên ngón tay lớn màu đen kia nhất thời liên tiếp vang lên tiếng nổ nhỏ. Từng đạo ấn ký mà kể cả cường giả Niết Bàn Cảnh cũng buông tay hết cách, lại được mở ra dưới sự chiếu rọi của hào quang màu trắng.

Trong vài phút ngắn ngủi, những ấn ký trên ngón tay lớn kia đã hoàn toàn tiêu tán mất. Cùng với sự biến mất của ấn ký, ngón tay lớn cũng từ từ chuyển động, hắc quang hiện lên, sau đó hóa thành một bộ sách cổ màu đen lặng lẽ phiêu phù giữa không trung.

Nhìn quyển vũ kỹ thư tịch màu đen đó, Lâm Động hít sâu một hơi, một tia tinh thần lực tuôn ra. Quyển vũ kỹ đó chậm rãi lướt đến, cuối cùng giống như vật vô hình, lập tức xuyên thấu vào trong trán Lâm Động, xông thẳng vào bên trong não hắn.

Oanh!

Và khi bộ sách trong không gian hư ảo nhập thẳng vào bên trong não của Lâm Động, thân thể hắn đột nhiên rung lên. Tin tức rợp trời kín đất trong đầu hắn nhất thời nổ mạnh ra. Từng chiêu thức vũ kỹ vô cùng cường đại, giống như ánh sáng chớp động, với tốc độ kinh người hiện ra trong đầu hắn.

Tốc độ này, nhanh đến mức ngay cả suy nghĩ cũng không theo kịp, nhưng lại đem lại cho Lâm Động một loại cảm giác in sâu trong não. Tâm niệm vừa rung động, liền thoáng hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Thậm chí, đối ứng với loại vũ kỹ này, còn có rất nhiều kinh nghiệm liên quan đến việc tu luyện loại vũ kỹ này. Hiển nhiên, các cường giả trong tông phái Viễn cổ cũng đều là cùng nhau truyền lại kiến thức cho Lâm Động.

Đây chính là truyền thừa vũ kỹ!

Truyền thừa cũng không chỉ có vũ kỹ, đồng thời còn có các loại kinh nghiệm tu luyện quý giá. Điều này đối với Lâm Động mà nói, không nghi ngờ gì chính là đại bảo tàng!

Thân hình Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng bên trong hư vô, hào quang nàu trắng như có như không từ trong lòng bàn tay chui ra, lượn lờ quanh thân. Trong khoảng hư vô tối tăm đó, vô cùng chói mắt.

o0o

Trên quảng trường rộng lớn chung quanh Tạo Hóa Võ Bi, vô số ánh mắt đều tập trung không chớp mắt nhìn về phía mười thân hình đang ngồi trên thạch đài. Sau khi hào quang từ trong Võ Bi tuôn ra, những thân ảnh trên thạch đài đó, đã không hề động đậy gần nửa tiếng.

Đối với loại tình huống này, một vài người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bọn họ hiểu rằng mười người này đã vào trong Tạo Hóa Võ Bi tiếp thu vũ kỹ. Chỉ là không biết lần này vũ kỹ mà bọn họ thu được sẽ thuộc loại cấp bậc nào.

Ông!

Trong khi mọi người đang chờ đợi, trên thạch đài kia đột nhiên có động tĩnh truyền ra. Chỉ thấy vị cường giả của Thanh Mộc Tông kia là người đầu tiên mở hai mắt ra. Và đồng thời tám đạo hào quang đột nhiên từ trong Tạo Hóa Võ Bi bạo lược ra, đan chéo vào nhau, chiếu rọi lên trên đỉnh đầu của vị cường giả đó.

- Vũ kỹ Bát phẩm!

Nhìn tám đạo hào quang đan chéo vào nhau, trên quảng trường trong lúc đó nhất thời vang lên một đạo thanh âm khiến trong mắt không ít người đều nhất thời ngưỡng mộ. Vũ kỹ Bát phẩm cũng có thể xem là rất khá rồi.

Cường giả Thanh Mộc Tông kia đối với việc này ngược lại thoáng có chút không hài lòng. Nhưng hắn cũng không làm gì được, bèn đứng dậy phóng ra khỏi thạch đài, trở về vị trí Thanh Mộc Tông.

Kế tiếp sau khi cường giả Thanh Mộc Tông thu được vũ kỹ không bao lâu, cường giả Cực Lạc Cốc cũng mở hai mắt ra. Đồng thời trên Tạo Hóa Võ Bi lại một lần nữa bắn ra tám tia hào quang, cho thấy người này cũng đạt được bộ vũ kỹ Bát phẩm Thượng thừa.

Thời gian kế tiếp, hiển nhiên là đến giai đoạn thu hút sự chú ý nhất. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên thân hình tám người còn lại trên thạch đài, trong mắt chứa đủ các loại xúc cảm.

Ông!

Dưới sự chú ý của hàng vạn ánh mắt, không đến năm phút sau, Mộ Thiên Thiên, Võ Từ, Đằng Lỗi ba người không hẹn mà cùng mở to hai mắt ra. Lúc này hào quang mãnh liệt trên Tạo Hóa Võ Bi hóa thành chín tia hào quang, ngưng tụ ở khoảng không trên đỉnh đầu của ba người.

- Vũ kỹ Cửu phẩm!

Nhìn chín tia hào quang đó, trên toàn bộ quảng trường lúc này vang lên một hồi tiếng động xôn xao. Hiển nhiên là bọn họ không nghĩ đến lần này xuất hiện đến ba bộ vũ kỹ Cửu phẩm cùng một lúc.

Nhưng khi tiếng kinh ngạc của bọn họ vừa lắng xuống, Vương Viêm, Hoàng Phủ Tĩnh cùng Tần Thế trên thạch đài cũng đồng thời mở mắt ra. Hào quang tuôn ra, vẫn là hóa thành chín tia hào quang.

- Sáu bộ vũ kỹ Cửu phẩm!

Nhìn những tia hào quang sáng rực đó, trong mắt không ít người trên toàn quảng trường hiện lên vẻ ngưỡng mộ lạ thường. Một bộ Vũ kỹ Cửu phẩm cho dù là phóng nhãn khắp các thế lực của Tứ đại Tông tộc đều được xem như là vũ kỹ cực kỳ đỉnh phong, được cất trữ cẩn thận. Mà hiện tại lại một lúc xuất hiện sáu bộ Vũ kỹ Cửu phẩm, số lượng này khiến người ta tim đập không ngừng.

- Đáng tiếc, vẫn chưa xuất hiện vũ kỹ Tạo Hóa Cấp!

- Vội làm gì, vẫn còn hai người chưa cử động mà. Lâm Lang Thiên được xưng là thiên tài trăm năm có một của Gia tộc Lâm Thị, thiên phú vũ kỹ cực kỳ kinh người, hắn thật sự có khả năng đạt được vũ kỹ Tạo Hóa Cấp.

- Ha hả, Lâm Động kia tựa hồ cũng là người nhà của Gia tộc Lâm Thị, không biết so với Lâm Lang Thiên lần này ai sẽ vượt trội hơn?

- Lâm Động tuy rằng biểu hiện không kém, nhưng so sánh với Lâm Lang Thiên vẫn còn kém không ít. Theo ta thấy, cùng lắm hắn chỉ đạt được một bộ Vũ kỹ Cửu phẩm mà thôi.

- …

Từ sau khi bọn Vương Viêm cũng có kết quả rồi, những ánh mắt trên quảng trường cũng nhanh chóng chuyển dời về phía hai thân hình còn lại trên thạch đài. Trong lúc đó, những lời nói thì thầm khe khẽ cũng như thủy triều tuôn trào ra.

Cục diện trước mắt, trên thạch đài chỉ còn lại hai người Lâm Lang Thiên cùng với Lâm Động. Hai người này xét theo một góc độ nào đó mà nói cũng xem như là người của Gia tộc Lâm Thị. Nhưng mà một người là thiên kiêu chi tử danh chấn thiên hạ, còn người kia ngược lại chỉ là kẻ hèn mọn trong Phân gia. Xét về thân phận, hai bên hiển nhiên không cùng chung một cấp bậc.

Vì vậy, đối với kết quả cuối cùng giữa hai người, thật sự là có không ít người chờ mong. Bọn họ rất muốn xem thử, cái hồi giao phong đặc biệt này, ai có thể vượt trội hơn?

- Thật là thú vị!

Tại Gia tộc Lâm Thị, trưởng bối Gia tộc, Lâm Phàm, toàn thân căng thẳng, ánh mắt sáng ngời giương mắt nhìn lên thạch đài. Địa vị Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị, trong thế hệ tiểu bối hầu như không người nào có thể so sánh được. Trong các thành viên thế hệ trẻ trong Gia tộc Lâm Thị, ít nhất trong khoảng độ tuổi hai mươi, e rằng không tồn tại người nào có thể vượt qua Lâm Lang Thiên. Cách nghĩ như vậy, bản thân Lâm Phàm trước khi chưa gặp Lâm Động cũng cho rằng như vậy…

Nhưng mà, sau khi bọn họ gặp được Lâm Động, khi nhìn thấy Lâm Động có thể dễ dàng bức bại Vương Viêm, trong lòng họ hiểu rằng, có lẽ thế hệ tuổi trẻ trong Gia tộc Lâm Thị, không phải không có người thật sự có thể tranh đua cùng Lâm Lang Thiên.

Theo như họ nghĩ, Lâm Động xem ra cũng là một thiên tài, mặc dù vẫn có sự chênh lệch với Lâm Lang Thiên, nhưng không phải là không thể bắt kịp.

Hai thiên tài này, một người là nhân vật cao quý của Nội tộc, một người là kẻ hèn mọn trong Phân gia, tại phía trước Tạo Hóa Võ Bi, rốt cuộc đã bắt đầu trận giao phong đầu tiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy rằng kiểu giao phong này có chút quái lạ, nhưng điều này không ngăn cản được sự trông đợi của mọi người. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng vượt trội hơn một bậc?

Gió nhẹ mang theo hương vị cổ xưa thoảng qua khắp quảng trường. Tiếng huyên náo vốn có trong sân bất giác trở nên yên lặng đi rất nhiều. Từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình hai người ngồi xếp bằng trên thạch đài. Tất nhiều người thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không muốn chớp nhiều.

Và dưới sự lặng yên chăm chú ấy, trên thạch đài cuối cùng cũng có động tĩnh. Thân hình thon dài ngạo nghễ kia chậm rãi mở hai mắt ra.

Ông!

Ngay trong lúc Lâm Lang Thiên mở mắt ra, cái Tạo Hóa Võ Bi to lớn đó nhất thời rung lên kịch liệt. Vô số tia hào quang trong những ánh mắt rung động kia, ở trên Võ Bi điên cuồng nổi lên, tràn ngập khắp cả chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.