Võ Động Thiên Hà

Chương 44: Tiểu Vũ, Nguyên Lai Nhĩ Chân Đích Thị Cá Thỏ Tử (2)




Trong lòng Lâm Động biết rất rõ ràng, tám vị trí đầu tiên ở trên thạch đài kia, đằng sau những người đó đều có thế lực mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng hắn thì lại không phải vậy, hắn là người đơn độc một mình. Hắn không có thế lực có thể nương dựa vào, cái duy nhất mà hắn có thể nương dựa, chính là nắm đấm của chính mình!

Hơn nữa hắn cũng hiểu được, hắn đã đắc tội với không ít người, tranh đoạt cái vị trí lần này, tất nhiên sẽ có người không cho hắn dễ dàng thực hiện được. Một khi đã như thế, giao tiếp như thế nào cũng là vô ích, còn không bằng bày ra sự cường thế để trấn áp người khác!

- Cái gã này…

Nhìn thân ảnh cầm cổ kích trong tay đứng ngạo nghễ giữa không trung kia, trên mặt của Mộ Thiên Thiên cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là màmh không ngờ rằng Lâm Động lại không chút khách sáo như thế. Người khác muốn lên chiếm vị trí, trước tiên đều là biểu hiện khiêm tốn hiền lành một chút để tránh khiến người khác không vừa mắt, dẫn tới nhiều phiền toái. Nhưng tư thái Lâm Động lại cường thế như vậy, là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy.

- Tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày!

Vương Viêm cùng với bọn người Đằng Lỗi cũng nhìn về phía Lâm Động giữa không trung, trong mắt có ý cười lạnh. Theo bọn chúng thấy hành động này của Lâm Động quả thực là cực kỳ ngu xuẩn!

Ở nơi Gia tộc Lâm Thị đang đứng, Lâm Khả Nhi thấy thế, trên mặt cũng hiện lên vẻ cười khổ:

- Cái gã này…

- Ha hả, tiểu tử này thật là rất thú vị, gan dạ như thế quả thật là rất hiếm có!

Ở bên cạnh Lâm Khả Nhi, vị lão giả đã từng ở trước Đại Hoang Cổ Bi ngăn cản Lâm Lang Thiên ra tay, cũng chợt mỉm cười, nói.

- Trong Phân gia, cũng có thể xuất ra một vài hạt giống tốt!

Một gã lão giả khác cũng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động có vẻ tán thưởng. Tuy thực lực hiện tại của Lâm Động không thể so sánh với Lâm Lang Thiên, nhưng dù sao thực lực hôm nay của hắn hoàn toàn là nương dựa vào bản thân mà thu hoạch được. Hắn không có nguồn tài nguyên dồi dào có thể sử dụng như Lâm Lang Thiên, có thể đạt tới mức này đã là cực kỳ không tệ.

- Đáng tiếc tính tình thật quá mức ngông cuồng, loại thiên tài này rất dễ bị chết yểu. Ta xem hắn hôm nay sẽ thu xếp như thế nào đây. Tốt nhất là không tự rước nhục vào thân, tránh làm mất mặt Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lão giả cao gầy từng giúp đỡ Lâm Lang Thiên cũng lạnh lùng cười, nói.

Nghe thấy lão ta nói vậy, cặp mày của hai lão giả kia khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không có nói thêm gì. Hành động này của Lâm Động, mặc dù là vô cùng gan dạ, nhưng quả thật cũng có chút lỗ mãng.

- Là cái tên gia hỏa Lâm Động kia! Hừ, tiểu tử này tuổi không lớn nhưng khẩu khí lại rất cuồng vọng!

- Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn cũng là thiên tài của Gia tộc Lâm Thị sao? Cũng chỉ là một kẻ xuất thân từ Phân gia mà thôi, không chút địa vị, cũng dám lớn giọng như vậy!

- …

Cũng chính xác như những gì bọn họ dự liệu, không lâu sau khi tiếng quát của Lâm Động truyền ra, khắp quảng trường nhất thời xôn xao hẳn lên. Từng ánh mắt chứa đựng ý địch giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Động. Tuy nói lúc trước Lâm Động đã đánh bại Vương Viêm ở trước Đại Hoang Cổ Bi, nhưng không có nghĩa là hắn có đủ tư cách chiếm cứ một vị trí ở nơi này. Dù sao, ở thạch đài ngày hôm nay, ngoại trừ Lâm Lang Thiên ra, tất cả mọi người còn lại đều phải dựa vào thế lực phía sau chống đỡ mới có thể an ổn ngồi được.

Còn Lâm Động cô độc một mình, muốn chiếm cứ một vị trí như vậy, những người bất mãn đối với chuyện này e rằng nhiều không đếm xuể.

Lâm Động đứng giữa không trung, ánh mắt sắc bén như đao chậm rãi đảo qua quảng trường có chút xôn xao kia, bàn tay nắm chặt cổ kích, Đại Nhật Lôi Nguyên trong cơ thể gào thét, chỉ chốc lát đã truyền ra từng tiếng sấm động.

- Tiểu súc sinh, chỉ mình ngươi cũng muốn chiếm cứ một vị trí, ngươi là thứ gì?

Sự xôn xao vẫn chưa kéo dài bao lâu, một tiếng gầm tràn ngập oán khí đột nhiên vang vọng khắp bầu trời nơi đây. Ngay sau đó, hơn mười thân ảnh đột nhiên từ xa xa bay đến.

- Đó là Chưởng môn Liễu Khô của Cổ Kiếm Môn, hắn cũng đến nơi này à?

- Di, cánh tay Liễu Khô sao bị đứt rồi? Lão giả đó sớm đã là cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành, ai có thể khiến hắn thành bộ dạng này chứ?

Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng liếc nhìn đám người Cổ Kiếm Môn bay tới, cổ kích trong tay dộng mạnh một cái, thanh âm lạnh thấu xương cũng vang lên khắp quảng trường:

- Lão cẩu, ta có thể chặt một tay của ngươi, cũng có thể đoạt tính mệnh của ngươi. Khuyên ngươi một câu, vì Cổ Kiếm Môn, ngươi hãy sớm cút ngay!

- Cái gì? Liễu Khô bị cụt tay lại là do Lâm Động gây nên?

Tiếng quát Lâm Động vừa dứt, nhất thời toàn trường chợt dâng lên một trận kinh hãi không nhỏ. Thậm chí ngay cả những cường giả tiền bối của Gia tộc Lâm Thị, trong ánh mắt cũng trào dâng vẻ chấn động. Thực lực của Liễu Khô đủ để tranh đua cùng với bọn họ, thế nhưng ngay cả thực lực cấp bậc này cũng đều bị Lâm Động chặt đứt một tay? Chẳng lẽ thực lực của Lâm Động, không chỉ dừng lại ở chỗ thể hiện ra trước Đại Hoang Cổ Bi lúc trước sao?

- Tiểu súc sinh, hôm nay lão phu không bầm thây ngươi ra trăm mảnh, khó rửa mối hận trong lòng ta!

Sắc mặt Liễu Khô dữ tợn, hai mắt oán độc giương mắt nhìn Lâm Động, đột nhiên rít gào một tiếng:

- Đệ tử Cổ Kiếm Môn nghe lệnh, bày trận!

- Vâng!

Nghe thấy Liễu Khô truyền lệnh, mười mấy gã đệ tử Cổ Kiếm Môn nhất thời chỉnh tề hưởng ứng. Thân hình nhanh chóng tản ra, từng đạo kiếm cương sắc bén, nhanh như tia chớp từ trong cơ thể bọn chúng tràn ra.

Cùng lúc đó, Liễu Khô cùng với vị Trưởng lão Cổ Kiếm Môn có ân oán với Lâm Động cũng dừng lại ở trung tâm đại trận. Thủ ấn hai người đó biến hóa, lại là hai đạo kiếm cương cực kỳ sắc bén phóng ra. Ngay lập tức, thiên địa bị kiếm cương dày đặc bao phủ tràn ngập, mơ hồ khiến cho làn da kẻ khác phát ra cảm giác đau đớn.

- Cổ Kiếm Trận, Liệt Thiên Trảm!

Sắc mặt Liễu Khô âm hàn, cánh tay cụt khẽ vung lên. Từ bên trong đại trận lập tức ngưng hiện ra vô số đạo kiếm cương sắc bén. Ngay sau đó mấy đạo kiếm cương kia nhanh như chớp ngưng tụ lại một chỗ, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ to hơn mười trượng. Kiếm khí sắc bén đến tận cùng từ trong cự kiếm đó lan tràn ra, phảng phất ngay cả không khí cũng đều nó bị xé rách ra.

Liễu Khô hiển nhiên đã muốn giết chết Lâm Động, lúc ra tay liền không có chút lưu tình. Hơn nữa lão cũng hiểu được, dựa vào trạng thái hiện tại của lão chỉ sợ không có biện pháp tạo thành áp chế đối với Lâm Động. Cho nên lão vừa ra tay, liền liên hợp lực lượng các cường giả của Cổ Kiếm Môn, tạo thành một đại trận, hướng Lâm Động phát ra sát chiêu mạnh nhất.

Nhìn cự kiếm to lớn sừng sững ở giữa thiên địa kia, sắc mặt của không ít người đều toát ra vẻ ngưng trọng. Công kích như thế này, cho dù là cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành cũng chỉ có thể tạm lánh phong quang.

- Tiểu súc sinh, hôm nay ta xem ngươi kiêu ngạo thế nào?

Sắc mặt Liễu Khô đột nhiên trở nên dữ tợn, cánh tay mạnh mẽ vung lên, thanh cự kiếm to lớn nhất thời như là xé rách thiên địa, bổ mạnh xuống đầu Lâm Động. Vô số thanh âm khí bạo trầm thấp không ngừng hình thành bên dưới cự kiếm, phát ra những tiếng bùm bùm.

Vù!

Đối mặt với công kích liên thủ của đám người Cổ Kiếm Môn, đồng tử mắt Lâm Động cũng thoáng co rụt lại. Bất chợt thân thể hắn trong chốc lát đã hóa thành màu lưu ly, đồng thời thân thể rất nhanh bành trướng lên, hiển nhiên là đồng thời thi triển ra Ngọc Lôi Thể cùng với Ma Viên Biến.

Đại Nhật Lôi Nguyên mang theo ánh sáng như ngọc điên cuồng bốc lên quanh thân thể Lâm Động. Cuối cùng, ở ngay trên mũi nhọn của thanh cổ kích chợt hình thành một cái long giác kim sắc chiều dài khoảng một thước. Trên cái long giác tràn ngập một loại lực lượng không gì không thể phá nổi!

- Thiên Lân Kích Pháp, Thiên Long Kích!

Long giác kim sắc ngưng hiện, cổ kích trong tay Lâm Động đột nhiên chuyển động, nguyên lực trong cơ thể lúc này toàn bộ gào thét mà ra. Kim quang phát ra đầy trời, một tiếng long ngâm trầm thấp nhất thời vang vọng khắp toàn trường.

Kim quang bắt đầu khởi động, một hư ảnh Kim Long to lớn cũng trong vô số ánh mắt rung động của mọi người, chậm rãi ngưng tụ lại.

- Sát!

Thiên Long Kích hiện tại cũng không còn giống lúc trước, không chỉ càng thêm ngưng thực, mà ở chỗ đầu rồng còn có thêm một đoạn long giác kim sắc. Cái long giác này chính là do Lâm Động thúc dục tinh huyết Long Viên trong cơ thể đến mức tận cùng mới ngưng tụ thành. Lấy nó phối hợp với Thiên Long Kích, uy lực mà nó thể hiện ra đích thật vô cùng cường hãn.

Đây là chiêu thức cực mạnh mà hiện tại Lâm Động có thể thi triển!

Sắc mặt Lâm Động lạnh liệt, cổ kích trong tay nhất thời run lên, kim quang bắt đầu khởi động, Kim Long trực tiếp phóng ra. Ngay sau đó, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, mạnh mẽ cùng với thanh cự kiếm kia ầm ầm va chạm vào nhau!

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa nhất thời vang lên trên bầu trời. Sau đó kình phong cùng kiếm cương cuồng bạo, lại điên cuồng thổi quét qua khắp nơi, cắt xuống tảng đá cứng rắn phía dưới quảng trường ra từng cái khe sâu đan xen nhau.

Răng rắc!

Vô số ánh mắt nhất thời đều ngưng tụ lại ở chỗ giao nhau giữa Kim Long cùng cự kiếm. Ở nơi đây, theo một luồng năng lượng cuồng bạo tràn dâng ra, trên thanh cự kiếm khổng lồ kia, lần đầu tiên hiện ra một vết rạn.

- Phá!

Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng như đao, một tiếng hét to vang lên. Long giác kim sắc kia nhất thời bộc phát ra hơn vạn kim quang pha lẫn ngọc quang. Ngay sau đó, thanh cự kiếm to lớn kia nhất thời vang lên một tiếng kêu trầm đục, cuối cùng nổ mạnh thành kiếm cương tán loạn đầy trời, phô thiên cái địa lao thẳng xuống, lưu lại một vết chém thật sâu bên trên quảng trường.

- Phốc xuy!

Thanh cự kiếm bị phá, sắc mặt Liễu Khô cùng với đám cường giả Cổ Kiếm Môn nhất thời tái nhợt, chợt một phun ra ngụm máu tươi, khí tức trong khoảnh khắc liền trở nên uể oải cực độ!

- Ách!

Nhìn thấy một màn này, không ít cường giả ở đây đều hút một ngụm lãnh khí, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi trên kia bầu trời. Gã thanh niên kia chỉ dựa vào sức của một người đã có thể đánh bại được công kích liên thủ của Cổ Kiếm Môn?

- Còn có ai không phục?

Sau khi cường thế đánh bại đám người Cổ Kiếm Môn, ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, cổ kích trong tay hắn quét ngang một cái giữa bầu trời, thanh âm như sấm ầm ầm vang lên.

Nghe được tiếng quát như sấm minh của Lâm Động, lúc này trên toàn bộ quảng trường thoáng im lặng lại một chút. Lâm Động tuy là đơn độc một mình, nhưng thực lực mà hắn bày ra không thể không khiến mọi người phải suy nghĩ lại.

- Nếu như không còn ai khiêu chiến nữa, vị trí thứ chín này, tại hạ chiếm!

Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng nhìn một vòng chung quanh, thấy không ai lên tiếng trả lời cả, Lâm Động chậm rãi nói.

- A, người trẻ tuổi, tất cả cũng đều cuồng vọng như thế. Hôm nay ngươi muốn chiếm lấy vị trí này, còn phải hỏi Gia tộc Vương Thị ta đồng ý hay không nữa!

Khi Lâm Động vừa nói dứt lời, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.

Ánh mắt Lâm Động băng hàn, chậm rãi nghiêng đầu nhìn. Thanh âm kia phát ra từ nơi Gia tộc Vương Thị đang đứng. Nơi này, Vương Thống mang theo vẻ mặt cười lạnh chậm rãi đứng lên. Đồng thời đứng dậy còn có không ít cường giả của Gia tộc Vương Thị. Nhìn bộ dáng này, hiển nhiên là muốn lấy số lượng ép người, triệt để hoàn toàn khiến Lâm Động từ bỏ ý định chiếm cứ vị trí.

- Gia tộc Vương Thị rốt cục cũng động thủ!

Nhìn Vương Thống đứng lên, trên toàn bộ quảng trường nhất thời cũng truyền ra một tiếng xôn xao. Một ít người ánh mắt lại mang theo vẻ thương xót nhìn về phía Lâm Động. Tuy hiện tại hắn có thể cường thế đánh bại Cổ Kiếm Môn, nhưng những cường giả của Gia tộc Vương Thị này, mạnh hơn Cổ Kiếm Môn kia không phải chỉ một cấp bậc mà thôi.

- Phù!

Lâm Động ngẩng đầu phun ra một ngụm lãnh khí, trong đôi mắt chậm rãi dâng lên vẻ ngoan lệ. Hôm nay, mặc kệ là ai đi nữa, cũng đều không thể ngăn trở hắn chiếm cứ cái vị trí thứ chín này!

Cho dù là Gia tộc Vương Thị cũng không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.