Võ Động Thiên Hà

Chương 1: Đấu La Đại Lục (1)




Đối với việc Lâm Động có thể không bị chút ảnh hưởng gì dưới ánh mắt mình, vị Mộ Thiên Thiên kia hiển nhiên cũng rất bất ngờ, ánh mắt xinh đẹp như hoa đào nhìn lên người Lâm Động, sau đó mới chậm rãi thu ánh mắt lại.

Nhìn thấy nữ tử kia thu hồi ánh mắt lại, Lâm Động cũng khẽ thở phào. Hắn đến đây cũng chỉ muốn kiếm một vài vật liệu nâng cấp cho Thiên Lân Cổ Kích của hắn, không muốn có chút tiếp xúc gì với nữ tử nhìn thì xinh đẹp nhưng toàn thân lại đầy gai nhọn này.

Sau khi Mộ Thiên Thiên thu hồi ánh mắt lại không lâu, lại có không ít người thân phận có vẻ không hề thấp ngồi vào hàng đầu tiên. Những người này trước khi ngồi xuống đều bắt chuyện với Mộ Thiên Thiên, một phần trong đó có thể do dung mạo xinh đẹp của nàng ta, nhưng càng nhiều là do thân phận của nàng ta.

Đại Ma Môn, thực lực mặc dù không thể coi là thế lực hạng nhất trong khắp Vương triều Đại Viêm, nhưng ở trong quận Đại Hoang lại có thể coi là thế lực bá chủ, rất ít người dám trêu chọc vào bọn họ.

Sau khi những những nhân vật này xuất hiện, Lâm Động cũng nhíu nhíu mày, nhưng khi hắn vừa định thu ánh mắt lại thì Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung lại khẽ rung động. Sau đó hắn liền có chút kinh dị ngẩng đầu lên. Vào lúc này, trên hàng ghế khách quý lại có thêm một đám nhân ảnh ngồi xuống.

Khí tức của nhóm người này không phải quá mạnh, nhưng những người xung quanh khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt đều có chút kiêng kỵ. Trên người bọn họ, Lâm Động có thể cảm nhận thấy tinh thần lực ba động vô cùng cường hãn. Hiển nhiên những kẻ này đều chuyên môn tu luyện tinh thần lực.

Ngoài ra khi cảm nhận tinh thần lực ba động đó, Lâm Động cũng nhạy cảm phát hiện ra, mỗi một tia tinh thần lực của bọn chúng phảng phất là dùng một phương thức đặc biệt nào đó tu luyện, hoàn toàn bao trùm khắp thân thể, cuối cùng tiến nhập vào trong ngực, tựa hồ đang liên kết với thứ gì đó ở trong đó.

- Đám người này là người của Âm Khôi Tông?

Ánh mắt Lâm Động khẽ sáng lên, tinh thần lực của những tên này đặc biệt cường hãn, hơn nữa khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, tinh thần lực của những người này có chút mùi vị âm lãnh và tử khí, tựa hồ không giống với những loại tinh thần lực thuần khiết vô hình thông thường.

- Tinh thần lực của bọn chúng có lẽ liên kết với Phù khôi của bọn chúng.

Lâm Động ngẫm nghĩ, tay âm thầm sờ túi Càn Khôn trong ngực, ở trong đó cũng có một đầu Phù không Trung đẳng. Nhưng do mỗi lần thi triển đều tiêu hao rất nhiều Thuần Nguyên Đan, cho nên trong tình huống bình thường Lâm Động không hề muốn đem ra sử dụng.

Nghe nói những người của Âm Khôi Tông đều mang theo mình một đầu Phù khôi, khi giao đấu thì Phù khôi trực tiếp giao thủ, bản thể lại dùng tinh thần lực công kích, hai đánh một thường giành rất nhiều lợi thế. Do vậy người bình thường đều không dám trêu chọc vào. Dù sao ai cũng không muốn liều sống chết cùng với những con khôi lỗi không hề biết đau đớn kia.

Ánh mắt của Lâm Động lướt qua đám người đó, sau đó dừng lại trên người đứng ở giữa. Đó là một thanh niên chừng hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng anh tuấn, nhưng mà sắc mặt có chút tái nhợt. Khuôn mặt hơi mỉm cười, nhưng nụ cười này cùng với khí tức lạnh lẽo trên người lại khiến cho người khác không khỏi rùng mình.

Từ những tiếng thì thầm của những người xung quanh, Lâm Động biết thân phận của gã thanh niên trẻ này. Tên này tên là Hoa Tông, nghe nói là con trai một Trưởng lão của Âm Khôi Tông, đồng thời cũng là Hộ pháp của Phân bộ Âm Khôi Tông ở thành Đại Khôi, địa vị không hề thấp.

- Tinh thần lực của người này, e rằng không cách Linh Phù sư bao xa nữa.

Lâm Động cảm nhận tinh thần lực ba động nhàn nhạt tỏa ra từ trên người gã thanh niên trẻ kia, ánh mắt khẽ ngưng trọng. Tên này e rằng sắp ngưng tụ ra được Bản mệnh Linh phù thứ năm rồi. Nếu như ngưng tụ thành công liền có thể thuận lợi tiến vào hàng ngũ Linh Phù sư.

Trong các thanh niên trẻ tuổi ở quận Đại Hoang, gã này quả thực cũng là nhân vật xuất sắc.

Chỉ là đối với tinh thần lực âm lãnh của Âm Khôi Tông, Lâm Động lại cảm thấy có chút không thoải mái, không biết là bởi nguyên nhân gì.

Trong khi Lâm Động còn đang trầm ngâm, gã thanh niên có tên Hoa Tông này, sau khi ngồi xuống cũng nhiệt tình bắt chuyện cùng Mộ Thiên Thiên ở bên cạnh, bộ dạng đó không chút che giấu sự ái mộ mãnh liệt. Mà đối với sự nhiệt tình của hắn, Mộ Thiên Thiên hiển nhiên cũng rất nhàm chán, nhưng mà bởi vì thân phận của đối phương nên cũng khẽ mỉm cười lại, bộ dạng không quá thân thiện nhưng cũng không quá lạnh lùng.

Đinh!

Khi hàng ghế khách quý vừa ngồi kín thì cả Phòng đấu giá cũng gần như đã chật kín. Một thanh âm giòn tan vang lên, một vị lão nhân mỉm cười, xuất hiện trên bục đấu giá rộng rãi.

- Ha ha, lão phu tên Tống Thiết, chư vị gọi ta là Tống Quản sự là được. Hôm nay lão phu ở đây thay mặt Võ Minh xin đa tạ chư vị đã đến tham dự!

Trên khuôn mặt của lão nhân cũng xuất hiện nụ cười hiền hòa, tiếng cười ha ha nhờ có nguyên lực hùng hậu nên vang vọng khắp cả Phòng đấu giá.

- Võ Minh này thực lực thật sự không hề kém, không ngờ có thể phái một gã Tạo Hình Cảnh tiểu thành để chủ trì một buổi đấu giá.

Nhìn lão nhân tên Tống Thiết trên bục đấu giá kia, ánh mắt Lâm Động có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói.

Đối với những lời khách sáo trong Đấu giá hội, Lâm Động đã nghe không ít, do vậy không hề để ý đến những tiếng dài dòng của lão nhân kia. Vài phút sau lão nhân có tên Tống Thiết mới dừng nói, tay ấn vào một chiếc chuông nhỏ trước mặt. Đột nhiên liền có mấy thị nữ xinh đẹp, tay bê mâm bạc thướt tha đi ra.

- Chư vị, đây là kiện vật phẩm đầu tiên của Đấu giá hội hôm nay, Hỏa Vân Linh Giáp. Vật này do Kim đại sư của thành Đại Khôi chúng ta luyện chế. Qua giám định đã đạt tới phẩm chất Linh bảo Hạ cấp đỉnh phong, nếu khoác lên người nhất định có thể trong hoàn cảnh chiến đấu, trở thành thứ bảo vệ tính mạng.

- Vật này, giá khởi điểm, một vạn Thuần Nguyên Đan!

Lão nhân Tống Thiết đỡ lấy mâm bạc, nhấc chiếc khăn lụa lên, đột nhiên một kiện áo giáp màu đỏ sẫm liền xuất hiện trước mặt chúng nhân, mơ hồ còn có chút hơi ấm từ trong đó tỏa ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Linh bảo Nội giáp!

Nhìn nội giáp đó Lâm Động khẽ nhíu mày. Đối với Linh bảo có thể phòng ngự này hắn cũng rất có hứng thú. Nhưng chỉ là Linh bảo Hạ cấp thì hắn căn bản không thèm để ý tới. Nhưng hắn cũng biết rằng, với số Thuần Nguyên Đan trong túi thì cho dù gặp được Linh bảo phòng ngự có tốt cách mấy thì e rằng cũng khó mà tranh đoạt được.

Tuy nhiên Linh bảo Hạ cấp mà Lâm Động không thèm để ý này vẫn khiến rất nhiều người khác động tâm. Dù sao cũng là Linh bảo Nội giáp, có nó quả thực cũng có thêm chút an toàn.

Dưới sự tranh đoạt của chúng nhân, giá của Hỏa Vân Linh Giáp cũng từ một vạn Thuần Nguyên Đan tăng lên đến hai vạn Thuần Nguyên Đan, cuối cùng mới dừng lại.

Lâm Động khẽ dựa vào ghế tựa. Hắn hiểu bây giờ mới là lúc bắt đầu đấu giá, những bảo bối đích thực phải đợi về sau mới xuất hiện.

Có tâm thái như vậy, Lâm Động giống như đang xem kịch, ngồi nhìn chúng nhân tranh đoạt vật đấu giá, tạm thời cũng không định sẽ ra tay tranh đoạt.

Theo thời gian, những vật phẩm được đấu giá cũng dần trở nên có giá trị. Còn không khí trong Đấu giá trường cũng ngày càng trở nên sôi động. Ở đây hoàn toàn dễ dàng cảm nhận được cảm giác của cái gọi là tiêu một lần hết cả ngàn lượng vàng!

- Ma Lân Kim Tâm, một loại nguyên liệu kim loại hi hữu. Nguyên liệu tuyệt vời để chế tạo Linh bảo, giá khởi điểm, năm ngàn Thuần Nguyên Đan!

Lâm Động đang trong trạng thái lơ đễnh, nghe thấy câu nói đó chợt tỉnh thần lại, mặt hiện ra nụ cười. Đó chính là một trong những vật liệu cần thiết để tiến hành nâng cấp Thiên Lân Cổ Kích. Giá cả đó cũng có thể xem như chấp nhận được.

Tuy người tham gia đấu giá thứ này tương đối ít, nhưng vẫn có không ít người động tâm. Chỉ trong vòng vài phút, giá của Ma Lân Kim Tâm đã tăng lên đến một vạn Thuần Nguyên Đan.

- Một vạn năm ngàn Thuần Nguyên Đan!

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khàn khàn, khiến những người này không khỏi sững người lại, ánh mắt lập tức lướt về phía người che mặt. Chần chờ một lát, chỉ còn vài người tiếp tục tranh đoạt, nhưng khi đối phương tăng lên hai vạn Thuần Nguyên Đan thì đành lựa chọn từ bỏ.

Sau khi những người khác từ bỏ, Ma Lân Kim Tâm đã thuận lợi rơi vào trong tay Lâm Động.

Trong phần đấu giá kế tiếp, Lâm Động lại tiếp tục gặp được những vật liệu hắn cần. Tuy quá trình có chút phiền toái, nhưng cuối cùng sau khi đưa ra tổng cộng năm vạn Thuần Nguyên Đan, những vật liệu cần thiết cũng đã rơi cả vào tay hắn.

Nhìn Thuần Nguyên Đan ra đi như nước chảy, khóe miệng Lâm Động không khỏi co rút lại. Nếu không phải giữa đường ăn chặn được của hai nhà Địch Liễu thì hắn bây giờ e rằng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Nhưng cho dù như vậy, lần mua bán này cũng đã tiêu hết một phần năm số Thuần Nguyên Đan của hắn.

Mua đầy đủ các loại vật liệu xong, Lâm Động cũng thở phào một cái. Có tiền trong túi đúng là tiện lợi, nếu không để hắn đi kiếm từng thứ vật liệu này không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào nữa?

- Kiện vật phẩm kế tiếp được đấu giá cũng là một kiện Linh bảo, nhưng chẳng qua không được coi là Linh bảo công kích hay Linh bảo phòng thủ, chỉ có thể coi là Linh bảo phụ trợ.

Trên bục đấu giá, lão nhân Tống Thiết cười tủm tỉm nhấc khăn lụa lên, để lộ ra một cái bồ đoàn màu vàng, trên bồ đoàn có phù văn huyền ảo, mơ hồ còn có từng tia lực lượng kỳ lạ tuôn ra.

- Qua giám định của các Giám định sư của Võ Minh chúng ta, bồ đoàn này có tác dụng ổn định tinh thần, tuy không có nhiều tác dụng với tu luyện nguyên lực, nhưng là thứ không tệ đối với Phù sư.

Nghe nói vậy, những người không tu luyện tinh thần lực liền thất vọng lắc đầu, hiển nhiên không hứng thú với thứ này.

Ánh mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào bồ đoàn màu vàng đó, nhíu mày lại. Khi tinh thần lực của hắn muốn thăm dò thứ này thì không ngờ lại bị bồ đoàn đó bắn ngược trở lại.

- Có chút thú vị!

Lâm Động lẩm bẩm nói.

- Hà hà, cái Uẩn Thần Bồ Đoàn này, giá khởi điểm, bốn vạn Thuần Nguyên Đan!

Nghe cái giá đó, Lâm Động cũng âm thầm lắc đầu, bồ đoàn này có tác dụng an thần, nhưng giá cả này đúng là quá cao.

- Lâm Động, bồ đoàn này không đơn giản, trong đó tựa hồ đang phong ấn thứ gì đó, thử mua về nhất định sẽ không thiệt đâu!

Nhưng đúng lúc đó, khi Lâm Động đang định từ bỏ, thì thanh âm của tiểu điêu đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.