Vợ Điên

Chương 2: Tri ngọc




Thẩm Mặc rốt cuộc vẫn không tham gia nghi thức nhận hàng, hôm nay y đã quá đủ nổi bật rồi. Hơn nữa còn thớ tới Nhược Hạm trong nhà, hận không thể chắm cánh bay về, không muốn lãng phí lấy một giây, liền cưỡi ngựa phòng thẳng về .. Lúc này y mặc kệ hết thể thống với chả quy củ.

Về tới phủ nha, xoay người xuống ngựa, hỏi Tam Xích đi tới đón:
- Sinh chưa?

- Vẫn chưa.

- Vào mau đi.
Thẩm Mặc vừa nói vừa chạy vào hậu viện, đây là lần đầu tiên y chê phủ nha của mình quá rộng, chạy tới Thùy hoa môn đã mệt tới không đứng thẳng nổi nữa, chính đang vịn lấy cửa thở hồng hộc, liền nghe thấy bên trong sân có tiếng trẻ con khóc oa oa, lòng ý thả lỏng, ngồi phịch xuống đất.

Liền nghe nha hoàn bên trong phòng mừng rỡ reo lên :
- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia có một vị tiểu công tử.

Thẩm Mặc vui sướng nhảy dựng lên, tức thì khôi phục lại sức lực, hét toáng lên:
- Ta có nhi tử rồi.

Lời còn chưa dứt, lại nghe nha hoàn bên trong nói:
- Đừng vội, vẫn còn ....

- Vẫn còn nữa à?
Thẩm Mặc đột nhiên hơi ngô ngố:
- Còn cái gì nữa thế?

- Thằng ngốc ạ, vợ của ngươi có bào thai song sinh.
Ân lão gia thương con nói:
- Ngươi muốn làm khuê nữ của ta mệt chết à?

Thẩm Mặc mừng rỡ cứ đứng đó cười ngây ngốc:
- Không có, con chỉ giỏi bơi lội chút thôi.

Ân lão gia chẳng hiểu y nói điều điên khùng gì, cho rằng y mừng tới ngốc rồi, cười mắng:
- Còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì? Không mau mau vào đi.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trên người con hiện giờ dính sát khí không thể vào được, con phải đi tắm rửa thay y phục cái đã.
Nói xong vội vàng chạy đi, không bao lâu sau quay trở lại đã đổi thường phục, đầu tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tăm xong.

- Đúng là lịch sự quá đấy.
Thấy y như thế, Ân lão gia trêu:
- Thử đoán xem sinh một nam hài nữa hay là một nữ hài.
Thì ra lão nhị của nhà họ Thẩm không chịu đợi cha quay về đã chui ra rồi.

- Thế nào cũng được.
Thẩm Mặc cười khì khì:
- Tốt nhất là một trai một gái, như vậy Nhược Hạm không cần khổ cực nữa.

- Lần nay con sai rồi.
Ân lão gia lắc đầu cười:
- Là hai thằng tiểu tử thối.

- Thế sao?
Thẩm Mặc cuống lên chạy vào trong phòng, đi được nửa đường lại quay đầu hỏi:
- Phải rồi, cha con đâu?
Người bình thường bị y "hỏi cha tìm cha" làm cho hồ đồ, nhưng Ân lão gia không bình thường. Ông ta hiểu Thẩm Mặc đang hỏi Thẩm Hạ, không che dấu được hâm mộ chỉ ra ngoài cửa:
- Biết hai đứa đều là con trai, cha con đã chạy đi mất rồi. Gọi thế nào cũng không quay lại.

Tam Xích ở bên cạnh nói:
- Đại nhân cứ yên tâm, Thiết Trụ đã đi theo rồi.

- Ừ, cha ta chắc mừng lắm đây.
Thẩm Mặc liền chạy vào phòng sinh, đám nha hoàn bà đỡ ùa tới xin y phần thưởng, Thẩm Mặc cười toét toét:
- Có hết, có hết, ai cũng có, lát nữa cứ đòi Tam Xích ấy.
Rồi đuổi bọn họ ra ngoài.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người nhà tri phủ đại nhân, Thẩm Mặc nhìn thấy Nhược Hạm sắc mặt rắng bệch mỉm cười với mình, bên cạnh có hơi đứa bé năm yên tĩnh, càm giác huyết mạch tương thông sinh ra, làm y thấy sống mũi cay cay.

Đi tới trước giường, nắm lấy tay thê tử, bốn mắt nhìn nhau bằng cả ngàn vạn lời nói.

~~~~~~~~~

Đối với nhà giàu có quyền quý, trẻ con sinh ra không phải lo lắng gì nữa, đều đã có chuẩn bị hết từ trước rồi, nha đầu, nhũ mẫu sẽ đảm nhận đại bộ phận nhiệm vụ nuôi dương. Hiện giờ điều Nhược Hạm phải làm là nghỉ ngơi lấy sức hồi phục thân thể.

Nhũ danh của lão đại được Thẩm Hạ nghĩ sẵn từ lâu, tên là A Cát, sau đó Thẩm Mặc lại hỏi cha, lão nhị tên là gì.

Thẩm Hạ nghĩ một lúc rồi nói:
- Hỏi nhạc phụ của con đí.

- Đó là quyền lực của cha mà.
Thẩm Mặc thắc mắc:
- Cha không tự quyết được hay sao?

- Đương nhiên không phải như thế.
Thẩm Hạ thở dài:
- Nhạc phụ của con mặc dù gia tài bạc triệu, nhưng trong lòng rất cô đơn, vì cả họ Ân không có lấy một nam đinh, tiền có nhiều tới đâu cũng chỉ cấp cho người ngoài.

- Ý cha là sao?
Thẩm Mặc hôm nay đầu óc không linh hoạt cho lắm.

- Cha đang muốn thương lượng với con điều này ...
Thẩm Hạ hơi ngập ngừng:
- Hai đứa bé này, một mang họ Thẩm, một mang họ Ân có được không?

- Con không ý kiến gì.
Thẩm Mặc cười khì:
- Dù sao cũng đều là con của con hết.

- Được rồi, vậy cha đi nói với ông ấy.
Thấy con trai không phản đối, Thẩm Hạ vội vội vàng vàng đi tim Ân lão gia.

Ân lão gia tất nhiên là cực kỳ vui sướng, nhưng sợ nữ tế không vui, nên vẫn cứ chối từ. Thẩm Hạ liền bảo:
- Chuyện này chính là nó chủ động nói ra tới.

Ân lão gia lúc này mới hoàn toàn yên lòng, cao hứng gật đầu:
- Hiền tế.... Hiền tế quả nhiên là đứa con ngoan.

- Vậy rốt cuộc đặt tên là gì đây?
Thẩm Hạ hỏi.

- Cái này à .. Phải suy nghĩ thật kỹ.
Ân lão gia cười không khép miệng lại được, nghĩ :" Thế nào cũng phải hay hơn cái tên A Cát mới được."

Thẩm Mặc rất muốn vứt bỏ tất cả cùng vợ con hưởng hạnh phúc gia đình, thế nhưng công việc quấn lấy, chuyện và người cần tới y quá nhiều, làm y chỉ có thể âu yếm vợ được một chút, rồi đành quay trở lại Thiêm áp phòng.

- Hai vị hiền khang lệ mời ngồi.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu với hai vị khách tới không đúng lúc, nhưng nụ cười trên mặt y không sụt giảm một chút nào. Mời phu thê Hà Tâm Ẩn đột nhiên tới thăm ngồi xuống rồi, có chút tò mò:
- Không phải hai vị trở về Giang Tây tạm lánh ư? Sao lại đã quay về đây rồi?
Vì suy nghĩ cho an toàn của hai người, Thẩm Mặc bảo bọn họ tạm biến mất một thời gian, sau đó khôi phục lại thân phận, ra nhận phong thưởng của triều đình.

- Ý tốt của đại nhân, làm sao chúng tôi không hiểu.
Hà Tâm Ẩn hiếm khi hạ mình như thế, điều này làm Thẩm Mặc lấy làm lạ :" Hắn ta luôn là một kẻ mũi hếch lên trời cơ mà, hiện giờ lại vừa hoàn thàn trọn vẹn một nhiệm vụ gian nan to lớn, đáng lý ra càng không để ai vào mắt mới đúng, sại lại trở nên khiêm nhường vậy nhỉ?

Lại nghe Hà Tâm Ẩn hỏi:
- Không biết lần này chúng tôi lập công lớn nhường nào? Có thể có được phong thưởng lớn mức nào?

Thầm Mặc nghĩ :" Thì ra Hà đại hiệp cũng là người thường" song mặt thì rất trang trọng đáp:
- Chuyến này hai vị là công thần số một, triều đình khẳng định sẽ phong thưởng, trừ tài vật ra, Hà đại hiệp hẳn là có thể được võ chức thiên hộ Cẩm Y Vệ thế tập, đương nhiên nếu như huynh không muốn, đệ có thể tiến cứ huynh làm quan văn lục phẩm, trực tiếp chưởng quản một châu.

- Vậy tại hạ có thể dung phần thưởng của mình, đổi sang một điều kiện không?
Hà Tâm Ẩn lắc đầu.

- Điều kiện gì?
Thẩm Mặc cười hỏi.

Hà Tâm Ẩn nhìn Vương Thúy Vân, nàng liền nói:
- Đổi lại bình an cho tỷ tỷ tỷ phu của dân nữ.
Nói xong quỳ xuống khấu đầu Thẩm Mặc;
- Xin đại nhân thành toàn.

Thẩm Mặc nói vội:
- Tẩu tẩu mau đứng lên đi.

- Nếu như đại nhân không đồng ý, dân nữ quỳ tới chết ở đây.
Vương Thúy Vân kiên quyết nói:
- Đại nhân cũng biết, dân nữ nói được là làm được.

- Đệ biết, đệ biết mà.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Hà đại ca, huynh khuyên tẩu tẩu đi chứ.

- Đại nhân.
Hà Tâm Ẩn lứng túng nói:
- Kỳ thực tại hạ cũng có ý này, tên Từ Hải đó mặc dù tội ác cùng cực, nhưng dù sao cũng còn có chỗ dùng tới, xin đại nhân tha cho hắn một lần, để hắn lập công chuộc tội.

- Triều đình chẳng phải miễn tội cho hắn rồi sao? Nghi thức tiếp nhận đầu hàng long trọng như thế, hai vị không xem à?

- Xem rồi.
Hà Tâm Ẩn trầm giọng nói:
- Nhưng cũng thấy cái tên ngu xuẩn Từ Hải đó trêu đùa các vị đại nhân, tự chôn xuống cái mầm họa sát thân.

- Không nghiêm trọng như vậy đâu.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Yên tâm đi, tất cả đã có đệ, Thẩm Mặc này nói là làm, chỉ cần Từ Hải chịu an phận thủ thường, đệ sẽ bảo vệ cho hắn.

Hai người có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc, hiển nhiên không ngờ rằng y sẽ đồng ý thống khoái như thế.

Thẩm Mặc không nói cho bọn họ biết nguyên nhân, ánh mắt y hướng về phương tây xa xôi...

Y không thể nói với bọn họ rằng, thế giới hiện nay đã tiến vào thời đại hàng hải, cùng đã thành "thời đại cướp biển". Được thế giới chú ý nhất là những nhà hàng hải có kỹ thuật đi biển cao siêu, có tinh thần mạo hiểm, mà bọn họ thường thường còn có một thân phận khác, đó chính là hải tặc.

Cướp biển ở trong cái thời đại đặc thù này, là lực lượng mới nhất, phù hợp với trào lưu nhất, cùng chính quyền các quốc gia liên hệ chặt chẽ, thông đồng với nhau, chia sẻ nuông tài phú vô tận, đem xúc tua vươn ra toàn bộ thế giới.

Thẩm Mặc biết, ở gần đó, trong vịnh Ba Tư, người A Rập miễn tội cho đám hải tặc vinh Ba Tư tội ác cùng cực, lệnh cho bọn chúng đi cướp bóc đội thuyền người Châu Âu, ngăn cản người Châu Âu xâm nhập vào thế giới Ả Rập.

Ở xa hơn nữa, tại đảo quốc nước Anh, nữ vương Elizabeth miễn tội cho tên hải tặc Colonel Edwin Drake, tiếng tăm còn thối tha hơn nữa, lệnh cho hắn thu nạp hạm đội hải quân hoàng gia, gõ lên tiếng chuông nguyện hồn cho hạm đội vô địch của người Tây Ban Nha.

"Chẳng nhẽ ta lại thua kém cả một người phụ nữ?" Thẩm Mặc tự hỏi mình như thế.

Tối hôm đó mở tiệc ăn mừng, hàng phục Từ Hải, Thẩm Mặc có con trai, đúng là song hỉ lâm môn, có lý nào lại không ăn mừng? Trong phủ nha giăng đèn kết hoa, bày hơn một trăm chiếc bàn bát tiên, thức ăn ê hề, hoa quả chất như núi, mỹ tửu đếm không xuể.

Hơn trăm quan khách thân phận khác nhau tề tụ một chỗ, chúc mừng đại thắng, cùng Thẩm đại nhân có đôi nhi tử.

Trong khách khứa có các viên quan lớn như bố chính sứ, án sát sứ tới các tri phủ, cùng với các các sư gia, còn có cả tấn thân ở thành Tô Châu, nhìn chung toàn là nhân vật có vai vế, bọn họ chúng rượu lẫn nhau, lớn tiếng nói cười, không khí sôi động nhiệt liệt.

Còn có cả ban nhạc Côn Sơn trợ hứng, chiêng trống len cheng, đàn kêu tích tịch, các cô đào không ngừng đánh mắt với quan viên trong bữa tiệc; còn có cả những nữ tử diêm dúa phóng túng, vây quanh các vị đại nhân, bồi tiếp bọn họ nói cười, cố ý để cho bọn họ xàm sỡ, làm những vị đại nhân thường ngày đạo mạo trang nghiêm hoa hết cả mặt, đầu óc lâng lâng, hoàn toàn không phát hiện ra, hai nhân vật chính đã lặng lẽ rời khỏi phòng khách...

Trong Thiêm áp phòng, Thẩm Mặc mời Hồ Tôn Hiến ngồi chủ vị, nhưng hắn dứng khoát muốn hai người ngồi đối diện với nhau.

- Bộ đường cần gì làm ti chức tổn thọ như thế?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Ở đông nam này có ai dám ngồi ngang hàng với ngài cơ chứ?

- Đệ có thể .
Hồ Tôn Hiến cười vang vọng:
- Sau chiến dịch này, tuần phủ Tô Tùng chắc chắn thuộc về đệ rồi, mặc dù trên danh nghĩa ta là cấp trên của đệ, nhưng thực tế cùng đệ phân chia đông nam mỗi người một nửa.

Thẩm Mặc nhìn chăm chú Hồ Tôn Hiến, nói:
- Bộ đường thực sự cho rằng chuyện Từ Hải quy thuận, có thể xong đơn giản như vậy sao?

- Hả? Chuyết Ngôn nghĩ thế nào? Còn có chuyện gì khó khăn hơn chiêu hàng Từ Hải sao?

- Có, là xử lý về sau.
Thẩm Mặc day huyệt thái dương:
- Từ Hải lần này hàng thật rồi, nhưng triều đình tựa hồ chưa có chút chuẩn bị nào.
Nói rồi giang hai tay ra:
- Cho tới giờ ti chức còn chưa thấy binh bộ có bất kỳ công văn nào, nói những kẻ này bố trí ra sao, đãi ngộ như thế nào, thuộc quyền chỉ huy của ai.

- Chuyết Ngôn, đệ thông minh cái thế lại hồ đồ nhất thời.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu cười:
- Những thứ đó vĩnh viễn không có đâu.

- Ý của bộ đường?
Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên nghiêm túc, hỏi.

- Đúng thế, ta nói thật với lão đệ nhé. Chuyết Ngôn, trong con mắt nội các và lục bộ, chiêu an chỉ là kế quyền nghi.
Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:
- Những vị đại nhân đó sẽ không chấp nhận một tên giặc cướp làm bọn họ mất hết thể diện lại được xếp vào cùng hàng ngũ, cho nên Từ Hải sẽ phải biến mất.

Thấy Thẩm Mặc im lặng không nói, Hồ Tôn Hiến lạnh lùng nói:
- Thế nào, không phải đệ có suy nghĩ khác đấy chứ?

- Ti chức đã nhận lời với Từ Hải, chỉ cần đầu hàng là sẽ có đường sống.
Trầm ngâm một lúc, Thẩm Mặc nói:
- Chuyện này trong thư trả lời bộ đường đồng ý rồi mà .... Không phải ngài nói, bệ hạ cũng đồng ý sao?

- Bệ hạ chỉ truyền khẩu dụ thôi.
Hồ Tôn Hiến nghiêm giọng:
- Chuyết Ngôn, đệ không bắt ta phải bán đứng mình đấy chứ?

- Đương nhiên là không rồi.
Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu:
- Ti chức chỉ thấy, tín nghĩa của triều đình là vô giá.... Chuyện này đông đảo mọi người đều biết, triều đình tới giờ cũng không phủ nhận, nếu như đột nhiên lại lật lọng, người trong thiên hạ sẽ nhìn triều đình ra sao, còn ai dám tin chúng ta nữa?

- Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chuyết ngôn đệ đừng mang lòng dạ đàn bà.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi:
- Xin bộ đường đại nhân suy xét.

Hồ Tôn Hiến tựa hồ có chút tức giận, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi lại mấy bước, chậm rãi nói:
- Có lẽ ở chuyện này ta có chút bội nghĩa.
Nói rồi quay người lại nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, vung tay lên:
- Nhưng ta làm đúng! Bất kể thế nào, tất cả những điều ta làm không phải vì bản thân, mà là vì Đại Minh, là vì bách tính đông nam! Ta bất chấp những tiếng chửi rủa sau lưng là còn vì có một đối thủ đáng sợ hơn nữa đang chờ đợi ta.

Hắn nói tới Vương Trực, Từ Hải mặc dù tề danh với Vương Trực, nhưng là vì Từ Hải hung hãn thích nổi trội, còn Vương Trực thì luôn ẩn nhẫn kín đáo.

Kỳ thực người trong nghề đều biết, so cả về sức ảnh hưởng lẫn thực lực với lão thuyền chủ, tên hậu bối Từ Hải ở một đẳng cấp kém hơn hẳn.

Uông Trực thực sự quá cường đại! Trừ ba vạn bộ đội đích hệ của hắn ra, giặc Oa chịu ảnh hưởng và khống chế của hắn lên tới 10 vạn người, chiếm tới bảy phần nhân số giặc Oa, hiện giờ Từ Hải đã thất bại, hắn càng trở thành nhất thống sơn hà, duy ngã độc tôn.

Còn đông nam có thể điều động binh lực cũng chỉ hơn mười vạn, còn phải phòng thủ hai tỉnh, căn bản là không thể dùng vũ lực đối phó.

Vậy có thể dùng kế sách như với Từ Hải để đối phó với Vương Trực không?
Tới ngay cả Thẩm Mặc cũng mang không hi vọng đó, bởi vì Vương Trực không phải hạng võ phu ngu xuẩn như Từ Hải, hắn đã xông pha mấy chục năm rồi, bản thân cũng lắm mưu nhiều kế, giảo hoạt vô cùng, không bị hắn lừa đã phải thắp hương khấn vái rồi, ai còn dám đi lừa hắn? Cái đó còn khó hơn bắc thang lên trời.

Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, Vương Trực và Từ Hải có sức ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau, Từ Hải hoàn toàn không có phong phạm lão đại, ngoài chém và giết thì chẳng có gì, sức ảnh hưởng có hạn, giết hắn cũng không để lại di chứng.
Nhưng có tới mấy chục thế lực chịu sự kiềm chế của Vương Trực, nếu như không còn hắn nữa, bọn chúng sẽ nhảy vào xấu xé đông nam.

Có một nhân vật giết không được hàng phục không xong, đại nghiệp của Hồ Tôn Hiến vĩnh viễn không nhìn thấy được ngày thành công.

~~~~~~

Đối diện với Hồ bộ đường tâm tình kích động, Thẩm Mặc đầu óc xoay chuyền cao tốc, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
- Bộ đường đại nhân nói rất hay, vua hải tặc không phải là Từ Hải, mà là Vương Trực! Ti chức dám nói chắc, nếu như giết Từ Hải là vĩnh viễn mất đi khả năng tiêu diệt Vương Trực.

- Tiêu diệt Vương Trực?
Ánh mắt Hồ Tôn Hiến rốt cuộc xuất hiện dao động.

Đột nhiên hắn vứt ra mệnh lệnh "tiêu diệt Từ Hải" làm Thẩm Mặc trở tay không kịp, nhưng không hổ danh là Thẩm lục thủ, chớp mắt một cái nghĩ ra đối sách, đó là khao khát tiêu diệt Vương Trực của Hồ Tôn Hiến.
Có câu bắc giặc phải bắt vua trước, như Thẩm Mặc nói, Từ Hải chẳng qua chỉ là một viên mãnh tướng, Vương Trực mới là vua hải tặc có ý nghĩa quyết định.

Nhưng Hồ Tôn Hiến không phải là kẻ dễ dàng tin người khác, sau kích động ngắn ngủi, hắn nhanh chóng khôi phục lại thái độ cố chấp:
- Lão đệ từng nói với ta, Vương Trực không thể chết, hắn mà chết thì đông nam đại loạn. Hiện giờ lại nói muốn tiêu diện Vương Trực, Chuyết Ngôn, con người nói phải có trách nhiệm.

Thẩm Mặc cay cú, thầm nghĩ :" Ngươi mới là tên gia hỏa nói lời không giữ lấy lời, thế mà còn mặt dày đi giáo huấn người khác!" Nhưng y đã có tính toán trong lòng rồi, tự tin nói với giặc Oa:
- Muốn tiêu diệt giặc Oa, đúng là không thể giết Vương Trực, nhưng không giết Vương Trực, không có nghĩa là không thể tiêu diệt giặc Oa.

Hồ Tôn Hiến nghe tới hồ đồ cả rồi, nhưng trong lời của Thẩm Mặc rõ ràng là có yếu quyết, không thể giữ bình tĩnh được nữa, cười khổ trách:
- Chuyết Ngôn, sao đệ nói vòng vo như thế? Rốt cuộc là có ý gì, không nói thẳng được à?

- Ý tứ của ti chức là .... Dụ Vương trực lên bờ là đại sự ắt thành.

- Dụ lên bờ?
Hồ Tôn Hiến hơi hiểu ra ý tứ của Thẩm Mặc rồi, hỏi nhỏ:
- Ý của đệ là, muốn bắt thiên tử lệnh quần hùng?
Hắn bật cười:
- Ta chỉ ví dụ thôi đấy nhé.

Thẩm Mặc không để ý, gật đầu nói:
- Bộ đường anh minh.

- Làm sao thành công được.
Hồ Tôn Hiến hứng thú hỏi:
- Nếu mà có thể triệu tập được hắn tới, ta đã chẳng cần rầu rĩ ... Không giấu gì đệ ta sớm có chủ ý rồi, thư khuyên hàng đã viết hơn mười cái, nhưng đều như ném bùn vào biển, bặt vô âm tín.

- Cái này cần lựa bệnh bốc thuốc.
Thẩm Mặc cầm chén trà lên, khôi phục dáng vẻ ôn hòa như ngọc, cười khẽ:
- Từ Hải là tên võ phu, cho nên chỉ thích mềm không thích cứng; Vương Trực là kẻ gian giảo, phải có cả cứng lẫn mềm ... Trước kia chúng ta mềm đủ rồi, nhưng lại không cứng nổi, cho nên không có cách nào làm hắn bận lòng, nói gì cũng chỉ uổng phí.
Y nói như thế đã là nương nhẹ lắm rồi, vì kế sách của Hồ Tôn Hiến chính là thứ vứt đi.

Hồ Tôn Hiến quả nhiên đỏ mặt, hỏi:
- Vậy làm sao mới có thể cứng được?

- Vốn thì không có cách nào, nhưng hiện giờ có một đại tướng, đủ gánh vác trọng trách này, thực sự là cơ hội trời ban.

- Viên đại tướng nào?
Hồ Tôn Hiến mừng rỡ, chớp mắt cái là đoán ra:
- Lão đệ nói Từ Hải à?

- Bộ đường anh minh!
Thẩm Mặc gật đầu:
- Chính là người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.