Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 4: Hắc thư




Ngụy Trưng không hài lòng đi ra cửa, vốn muốn tới truyền đạt một ít tin tức không tốt, khiến cho Vân Diệp hiểu được thu liễm, mời công chúa trở lại chỗ ở của mình, toàn bộ mọi người yên ổn ở vị trí của mình, tất cả mọi người yên tĩnh ngừng không công kích lẫn nhau. Không ngờ ngược mâu thuẫn lại trở nên gay gắt, Vân Diệp, ngay trước mặt hắn lại hạ lệnh cho Lĩnh Nam thủy sư không thể tiếp tục bí mật mang theo hàng lậu, sau này hàng hóa của Lĩnh Nam muốn ra quan ải Ngũ Lĩnh hiểm trở, cũng chỉ có thể đi theo cổ đạo Mai Lĩnh dài dằng dẵng. Điều tối trọng yếu nhất chính là trao đổi tư tưởng, trong giây lát Lĩnh Nam sẽ trở về nguyên thủy cùng thảo mãng.

Những gia tộc thu nhiều tiền tài ở Lĩnh Nam sẽ tổn thất thảm trọng, vốn những kẻ công kích Lý An Lan cùng Lý Dung chính là những quý tộc ăn quá mập, được một tấc lại muốn tiến một thước. Vân Diệp nói băm tay chém chân, y sẽ thật sự làm. Ngụy Trưng phát hiện ra bây giờ mình nhìn không hiểu người bên cạnh. Hiện tại vì ích lợi, nguyên một đám không có nửa điểm giao tình nhưng đồng ý liên kết, bề mặt tươi cười, sau lưng móc đao tử chọc người ta mà không thèm nháy mắt. Hiện tại nguyên một đám ăn rất khó coi, cắt đứt cũng tốt.

"Vân Diệp một bước cũng không chịu lùi, còn mệnh lệnh thuỷ quân không thể chuyên chở năm hàng lậu, kẻ nào trái lệnh chém, hắn từ bỏ lợi ích mà chính mình lúc trước lấy được từ bệ hạ, bắt đầu phản kích những người kia." Trưởng Tôn thị hoàng hậu đang mang thai, tựa ở trên giường êm, nàng sắp sinh, cho nên bây giờ mỗi câu nói đều rất khó nhọc.

"Vậy là được rồi, quân đội thừa vận lương thực cho quốc gia, đây là quốc sách. Điều này hẳn phải như thế, y biến quân đội thành một thứ chẳng giống ai, trẫm đã sớm muốn nói hắn, bởi vì trẫm đã đáp ứng y thiếu một điều quân kỷ, cho nên khó mà nói. Hiện tại y cho quân đội trở về nguyên bản, không phải không tốt, luôn tiến hành vơ vét đối với vùng đất Lĩnh Nam cằn cỗi, không phải kế lâu dài, nơi đó cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sinh. Chỗ Phùng Áng cũng không nên bức bách quá, đợi qua vài năm dân cư Quan Trung tăng trưởng hơn, một lần nữa mở quan khẩu, thả di dân vào, chỉ cần người Hán chiếm đa số dân cư, trẫm sẽ phân chia châu huyện ở nơi đó, cuối cùng những kẻ được phong vương, hưởng thụ thuế phú là tốt rồi, nào có quyền quản lý. Tóm lại phải giữ ở trong tay chúng ta mới tốt.

Cũng được, Vân Diệp làm như vậy là lỗ mãng, sẽ làm cho y trở thành cừu nhân khắp thiên hạ. Người tới, tuyên trẫm ý chỉ, tăng quân số Ngũ Lễ Ti Mã, đặc biệt duy trì trật tự trong quân."

Tân Nguyệt, Lý An Lan không biết hai thái giám vì cái gì mà đến nhà minh, cho rằng thật sự đến dạy phu quân thuật phòng the, mắc cỡ mang theo hài tử trốn vào Ngọc Sơn, không dám gặp người.

Nãi nãi cũng muốn đi gặp chắt trai ngoan của mình, tự nhiên mang theo mọi người cũng vào Ngọc Sơn, các nàng không biết là cửa chính Vân gia cơ hồ cũng bị những quý tộc kia đạp phá. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vân Diệp cười mỉm nhìn bọn họ biểu diễn, cầu khẩn, khóc, uy hiếp, khóc lóc om sòm, nghĩa đang ngôn từ, mặc kệ bọn họ nói như thế nào, Vân Diệp vẫn lắc đầu, cuối cùng than thở khóc lóc nói với bọn họ: "Vân gia không gánh được!"

Chiêu bài bi hài của Vân Diệp duy trì ba ngày, cuối cùng bị Thái Tử, người thật sự không nhìn ra được, tóm lấy đi thu hoạch khoai tây.

Khi ý chỉ của Hoàng đế được truyền đến các quân doanh, các quý tộc không tiếp tục đến tìm Vân gia. Rất rõ ràng, không phải Vân Diệp muốn cắt đứt con đường tiền tài của bọn họ, mà là hoàng đế muốn chuẩn bị chỉnh đốn quân kỷ, gặp phải sự việc này, ai cũng không có biện pháp. Có lẽ Vân gia sớm biết sẽ có chuyện như vậy, cho nên sớm bày tỏ lòng trung thành bề ngoài với hoàng đế bệ hạ, các quý tộc đều giải thích như vậy, cho rằng nhà mình cũng phải làm như vậy, không có gì đáng chỉ trích.

Ngũ Lễ Ti Mã đặc biệt quản lý các vấn đề bí mật, không có người gặp qua những người này, cũng không biết bọn họ từ đâu chui ra. Đến quân doanh, chuyện cần làm trước tiên chính là niêm phong sổ sách, sau đó chính mình mang theo người độc lập thẩm tra ở trong trướng, chỉ nhìn những hán tử khoác áo choàng, tay vịn yêu đao đằng đằng sát khí ở bên ngoài trướng bồng, là không ai dám đi trêu chọc, có một vài Hiệu úy lĩnh quân ỷ vào chính mình tư cách lão làng, thể diện lớn, đi tới muốn nhờ vả, thiết lập giao tình, không có ngoại lệ đều bị đuổi ra ngoài, có mấy kẻ không yên phận, thậm chí đã đánh, bị giam vào phòng tối. Nếu như không phải chủ soái cầu tình, rất có thể đã bị chém đầu.

Các tướng sĩ lưu thủ đại doanh Lĩnh Nam thủy sư rất tự giác, Lục Sự tham quân cho dựng trướng của mình bên cạnh trướng của Ngũ Lễ Ti Mã, cho người đưa nước trà, cùng một câu, là bẩm báo Thượng Quan mình ở trước mặt, nếu có điều gì muốn hỏi, bất kỳ lúc nào cũng cung kính chờ đợi, thái độ rất tốt.

Ngũ Lễ Ti Mã nhất nhất kiểm tra lương kho, kiểm tra quân khí, kiểm tra kho tạp vật, kiểm điểm chiến mã, nhân số, muốn đi xem kho dầu, lại bị Lục Sự tham quân lưu thủ một mực từ chối, mặc cho nói là có lệnh Hoàng thượng, vẫn cười cự tuyệt. người này thoạt nhìn là người hiền lành, nhưng thái độ cực kỳ kiên quyết.

"Thượng Quan muốn xem thứ này, trước tiên ngài phải xuất ra công văn của Binh bộ, trước hết mời Lý Thượng thư phê văn, sau đó tới tìm đại soái của chúng ta phê chỉ thị, lấy được lệnh tiễn từ đại soái, mới có thể thông hành. Ngài chớ làm khó xử hạ quan. Để xảy ra sơ xuất, một cái đầu của hạ quan cũng không đủ chém. Ngài không biết, lần trước bệ hạ muốn xem, đại soái cũng chỉ thỉnh bệ hạ đứng từ xa xa nhìn thoáng qua, lấy ra một thùng mời bệ hạ xem qua, thứ này quá nguy hiểm."

" Lĩnh Nam thủy sư của ngươi chính là ỷ vào thứ này vào đốt bốn thành Liêu Đông tan hoang, chính là lợi khí vô song trong quân, không truy cứu không được. Bổn quan chẳng những xem xét sổ sách ghi chép, dương nhiên muốn nhìn xem hiện vật có giống như trong sổ sách, tránh ra."

Ngũ Lễ Ti Mã muốn xem, Lục Sự tham quân một bước không cho. Khi tranh chấp kịch liệt nhất đang xảy ra, Vân Diệp nghe hỏi đi tới, nhìn thấy nhân mã hai phe giương cung bạt kiếm, y cho Lục Sự tham quân lui ra, nói với người Ngũ Lễ Ti Mã: "Ngươi muốn xem cũng được. Cầm công văn ký, bỏ tất cả vũ khí, đi chân trần đi vào, xem hết thì ra, nếu như người ngoài biết được cơ mật ở đây, ta là người thứ nhất sẽ chặt bỏ đầu của ngươi tế cờ."

Vốn cho rằng đe dọa như vậy cho xong. Công việc coi như bỏ qua, Lão Tử cho ngươi bậc thang, ngươi cũng lui một bước, không đề cập tới việc đi kiểm tra kho dầu là xong. Ai ngờ, viên quan Ngũ Lễ Ti Mã mặt đen kia, tiếp nhận công văn, không hề nghĩ ngợi ký vào, sau đó trừng mắt khinh khỉnh. Đôi mắt đen ít, trắng nhiều như cá chết trừng lên nhìn Vân Diệp.

Lý Nhị tìm được những tử sĩ không muốn sống này từ chỗ nào vậy? Đành phải mời Lục Sự tham quân cùng đi, tiến vào kho dầu. Nhìn hai người bọn họ đi chân trần mang theo thùng gỗ vào kho dầu, Vân Diệp đột nhiên cảm giác được người này tới chính là vì dầu lửa mạnh, bằng không, coi như là thuộc hạ bướng bỉnh của, cũng sẽ không gây khó dễ cho chủ soái.

Toàn bộ kiểm tra ba kho dầu một lần, người này còn lấy ra một thùng gỗ to, rót một ít dầu vào của trong thùng gỗ, xăng ở trong bình sứ, dầu ma-dút, cũng không buông tha, đều lấy ra một vại, xem ra chuẩn bị kiểm nghiệm.

Vân Diệp cười nhìn hắn chuẩn bị biện pháp kiểm nghiệm, nhìn thấy hắn chuẩn bị đốt cháy xăng ở giáo trường, Lục Sự tham quân bị dọa đến hồn đều thiếu chút nữa mất, lôi kéo vị Ngũ Lễ Ti Mã đi tới bờ sông, đào hai hố cát to, mới chấp thuận để hắn châm lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.