Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 47: Ngươi cảm thấy ta bẩn?




Bát cơm to như đầu người, Mông Na ăn liền hai bát, vẫn thèm thuồng nhìn số thức ăn thừa Ăn cơm xong, lấy canh súc miệng, Vân Diệp cầm vò rượu nho rót cho mọi người, bọn họ có thể không quen uống rượu mạnh

Rượu ngà ngà rồi Vân Diệp mời hỏi chuyện trưởng lão:

- Năm nay trại thu hoạch ra sao Hội bái nguyệt tổ chức được mấy lần rồi

Trưởng lão vuốt râu đắc ý nói:

- Năm ngoái thu hoạch tốt lắm, công chúa thu chút thuế rất ít, lương thực đủ ăn, chuối tiêu trong rừng tới năm nay còn chưa hết, ăn từ đầu năm tới cuối năm không hết, còn đem ra chợ, đổi được rất nhiều vải

- Có dã phú phá trại không Có bị người khác tới ức hiếp không

Nghe thế Mông Lỗ vỗ ngực, oai phong nói:

- Không ai, dám, nghe nói ngươi đang đánh nhau với người khác, ta tới giúp, ngươi

Mông Lỗ nói tiếng Hán không lưu loát, làm Vân Diệp mắt cay cay, chuyến đi Liêu Đông của mình đã kết thúc, viện binh giờ mới tới, một ông già, một nữ tử, một tráng hán, đó là viện binh của mình, đó là viện binh duy nhất của mình

Đám người trên triều chỉ đợi tin Vân Diệp chiến bại, huân quý đại lão trong quân đội cũng chỉ đợi cái cớ để xuất binh, ngay hoàng đế cũng chuẩn bị ứng phó khi Vân Diệp thất bại, ai ngờ ở trong cái trại nho nhỏ ngoài vạn dặm, có một đám sơn dân nửa mông muội lo lắng cho bằng hữu của mình, sợ bằng hữu chẳng may không đánh được địch thì sao, vì giúp bằng hữu mà phái đi hán tử cường tráng nhất, trưởng lão thông minh nhất, nữ tử xinh đẹp nhất đi giúp bằng hữu Trong câu chuyện thần thoại của trại, đội ngũ dũng sĩ chẳng phải kết hợp giữ dũng cảm, trí tuệ và xinh đẹp sao Đây là lực lượng mạnh nhất họ có thể phái đi, giúp đỡ bằng hữu ngoài vạn dặm

Không kịp cuộc chiến có sao đâu, không giết được địch có sao đâu, thậm chí có tác dụng gì không cũng chẳng hề gì, bọn họ lặn lội tới đây, có viện binh là tốt, bất kề lúc nào cũng không muộn

Nâng bát lớn lên, cùng Mông Lỗ uống cạn Trưởng lão hơi xấu hổ, ấp úng mãi mới nói:

- Khi tới ta mới nghe quản gia nói ngươi đánh trận xong rồi, không tới kịp

- Đừng nghe ông ta nói bậy, mới bắt đầu đánh thôi, trưởng lão trí tuệ, Mông Lỗ dũng cảm, Mông Na xinh đẹp, đúng là viện binh tốt, có mọi người, ta dám đánh với ác ma Trước đó chỉ giết ít tiểu binh, ác ma chưa xuất hiện, mọi người nghỉ ngơi một thời gian, nếu hoàng đế định đánh nhau với ác ma, chúng ta cùng đi, nếu hoàng đế chưa định khai chiến, mọi người về trại đợi, thế nào cũng có ngày đại chiến

Mông Lỗ cười gật đầu, cầm bát rượu chạm cạnh một cái Mông Na đứng dậy lấy túi của mình, đô ra rất nhiều chuối khô, còn có cả nấm, Mông Na vốc một vốc, định đặt vào tay Tân Nguyệt, nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Tân Nguyệt, bảo nàng nâng váy lên chứa

Vân Diệp kệ Tân Nguyệt bối rối, nhón một miếng chuối khô vào vào miệng nhai thật kỹ, chỉ thấy đây là món ngon vô song trên đời xem tại TruyenFull.vn

Vượng Tại thì đầu vào, kêu một tiếng, Mông Na nghe thấy vui sướng ôm một vốc ra cho Vượng Tài, chỉ thấy nó thè lưỡi cuốn liên hồi, làm nàng buồn, cười khanh khách

- Mông Lỗ, ngươi đã thành thân chưa

Vân Diệp để tâm tình bình tĩnh lại, nghe ngóng chuyện của họ:

- Mông Lỗ chưa gả tới, Mông Na ở với hắn rồi, đoán chừng sớm có con thôi, chỉ là không biết giao cho cho ai, lão đau đầu lắm

Tân Nguyệt ăn chuối khô giật mình nghe chuyện kỳ lạ, nam nhân mà gả cho nữ nhân, liếc nhìn Mông Lỗ chất phác, lại nhìn Mông Na đang chơi đùa với Vượng Tài, dường như hiểu ra điều gì

Người đi xa cần nhất là tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, Vân Diệp chỉ Mông Lỗ và Mông Na cách tắm rửa, sau đó giao chuyện cho quản gia, Lão Tiền biết chiêu đãi an ủi

Khi phòng chỉ còn hai phu thê, Tân Nguyệt đặt chuối không trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi:

- Trước kia khi phu quân từ Nam Chiếu tới Lĩnh Nam chắc cũng không hơn họ bây giờ

Vân Diệp thở dài:

- Hơn thế nào được Rừng núi mênh mông chỉ sơ xảy một chút là mất mạng, nàng chẳng tưởng tượng ra được ta gặp phải những gì, mãng xà cực lớn, hổ báo hung dữ, lần ta vượt sông, nếu không phải Vượng Tài thông minh thì ta đã nuôi cá xấu rồi Quan Đình Lung nói chẳng sai chút nào, khi ta từ trong núi ra nếu không gặp họ sẽ bùng phát hung tình, con người khi áp ức cực điểm sẽ phản ứng ngược lại, ta thực sự giết người vào lúc đó, rồi không kiềm lại được

- Quý khách thế này không thể thất lễ, thiếp thân đi xem Mông Na có yêu cầu gì không, thiếp thấy cô ấy rất giống với Na Mộ Nhật

Sai nha hoàn thu chuối khô lại, Vân Diệp đích thân giữ một cây nấm đen, thứ này nói không chừng sẽ thành thu nhập lớn của trại

Mông gia trại là nơi mình vương vấn, lăn lộn trong hồng trần lâu, sẽ cần một nơi để lòng hoàn toàn được thả lòng, trong trại còn có tân phòng mà Mông Lỗ làm cho mình, nếu có thời gian phải tới Lĩnh Nam ở vài ngày

Từ xa nghe thấy Mông Na hét lên trong nhà tắm, Vân Diệp mỉm cười, chắp tay về thư phòng, cẩn thận rải nấm ra phơi khô, có chút ẩm rồi, nhân lúc còn có ánh mặt trời phơi cho bốc hơi hết

Lý An Lan đi như con mèo, len lút đi tới sau Vân Diệp bịt mắt lại, bảo y đoán là ai Đây vốn là trò Na Mộ Nhật thích nhất, giờ chẳng hiểu sao thành trò chơi của Lý An Lan, Vân Diệp đoán một loạt Hồng Hồng, Thúy Thúy, Lan Lan, Điệp Điệp, khiến Lý An Lan hờn dỗi mãi

Ấn nàng lên bàn nhìn từ trên xuống dưới, nữ tử này giờ đã thay đổi cực lớn, nếu như trước kia nàng là con lừa ương bướng, đánh không đi kéo không lùi, còn giờ nàng là bông hoa nở rộ, nhìn nàng giảu mỗi phụng phịu như đứa bé

- Làm mẹ rồi mà vẫn chơi đùa, biết hơn một tháng nữa nàng phải về Lĩnh Nam, có phải nhớ cái nhà này Thời gian qua ta đợi bệ hạ lên tiếng, vậy mà bệ hạ chẳng nói gì, nàng làm bình thê thì hoàng gia mất mặt, làm chính thê thì nàng không muốn, ai cũng thích cuộc sống thế này, yên ổn bình tĩnh thật tốt Đất phong ở Lĩnh Nam sẽ được cho Lý Dung, bệ hạ tuyệt đối không cho Vân Dung, nàng luôn muốn tự cường, tự lập, sao bây giờ lại thiếu tự tin như vậy

- Thiếp mệt rồi, chỉ muốn một bờ vài dựa vào, ngày ngày thuê thùa trông con cũng tốt, trước kia luôn cho rằng ông trời nợ thiếp cho nên muốn đòi lại Giờ mới nhận ra ông trời không nợ gì thiếp, sao thiếp phải cố đối đầu với ông ấy, nếu không có chàng, nếu năm xưa thiếp không ngang bướng, chẳng những hại mình mà còn hại Linh Đang Nam nhân đều háo sắc, Linh Đang xinh đẹp như vậy mà chàng cũng nhịn được à

- Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, ta nói cho nàng một bí mật

Nhắc tới Linh Đang là Vân Diệp rầu rĩ, hiện giờ thấy Linh Đang là y trốn, ánh mắt ai oán của nha đầu đó làm Vân Diệp thấy mình nợ nàng

- Bí mật gì

Lý An Lan luôn hứng thú với bí mật của người khác:

- Thực ra Xuân Phong tán là thuốc bổ thận tráng dương, có chút hiệu quả kích dục, nhưng tuyệt đối không thể khiến người ta không kiềm lòng được

Nói rồi cười xấu xa tay mò lên ngực Lý An Lan:

Lý An Lan chỉ khoác trên người tấm áo sa mỏng, mặt đỏ rực, ngực phập phồng dưới bàn tay Vân Diệp, miệng há hốc một lúc lâu mới thốt lên được:

- Chàng …

Vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn chút tức giận của nàng cực kỳ đáng yêu, Vân Diệp không kìm được, vừa cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, vừa ôm ngang hông bế thốc nàng lên đi tới giường, đặt thân thể mềm mại của nàng xuống Lý An Lan vừa tắm nước nóng xong, làn da hồng hào quyến rũ, người còn chưa khô hết, tấm áo mong manh dán lên người, đường cong lung linh ẩn hiện dưới ánh đèn, Vân Diệp cảm giác như dùng Xuân Phong tán lần nữa, nhào lên người nàng …

Lý An Lan khép mắt mắt, hàng mi dài rung rung, bất giác quay trở lại đêm đó, nhưng không có thống khổ lần đầu làm nữ nhân, chỉ có hoan ái vô tận …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.