Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 2892




- Rầm. Các em im lặng cho tôi. _ bà cô chủ nhiệm vừa quất cây thước xuống bàn vừa la lên. Nhưng có vẻ như câu nói của bả không có ảnh hưởng gì nhiều với cái đám học sinh ở dưới. Mang danh nghĩa là học sinh đứng trong top 30 vậy chứ chúng nó toàn dùng tiền để mua chuộc giáo viên cho biết đề nên hỏi sao điểm không cao. Thấy đám học sinh vẫn không thèm chú ý đến mình, lần này bả không giận nữa mà điềm tĩnh, nói một cách nhỏ nhẹ.

- Các em có tin cô sẽ phone to your home không? _ bả

- Dường như câu nói này có sức uy hiếp dữ lắm hay sao ấy mà lập tức cái lớp lại trở nên đàng hoàng ( ngoài trừ 5 anh chị kia không biết sợ trời, sợ đất gì hết nên vẫn cứ ngồi chơi bình thường).

- Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới.... _ bà cô nói tiếp.

- Là ai vậy ta?

- Xinh hông?

- Là trai hay gái?

- Có khi nào cái đứa hồi sáng không ta?

..... bla..... bla......

Cái lớp lại ồn ào như thường. Thấy vậy bả lại quất cây thước xuống bàn cái rầm " Rầm " làm đứa nào cũng thót tim ( tội nghiệp em bàn, ẻm vô tội mà cứ đạp hoài). Thấy cái lớp đã yên vị một lần nữa, bả nhìn về phía cửa gọi cô vào.

- Học sinh mới, em vào đi.

Cô bước vào. Khuôn mặt vẫn lạnh băng, lướt qua những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét của đám học sinh bên dưới.

- Nguyễn Hoàng Yến Nhi. Ice. _ cô chỉ giới thiệu bấy nhiêu đó thôi mà bên dưới đã nhốn nháo hết cả lên.

- Hóa ra đúng là con nhỏ hồi sáng. Mới ngày đầu tiên vào trường mà bầy đặt làm phách. _ hs1

- Ừ. Đúng là coi trời làm vung mà. _ hs2

- Ôi~ Thiên thần của lòng tao_ hs3

- Chắc cũng giống mấy đứa khác. Được người mà không được nết. _ hs4

.......

Vậy là cái chợ hồi nãy giải tán giờ lại ôn ào, bà cô cứ nói " Cả lớp! Im lặng! " nhưng.... lời nói như đã đi theo gió. Mấy đứa học sinh ở dưới vẫn nói chuyện như thường, bây giờ bả mới nhìn xuống chỗ anh đang nằm ngủ mà tái mặt. Cái kiểu này, thế nào lúc anh tỉnh dậy sẽ giận lắm đây.

- Im lặng.

Quả thật, cái lớp này mà cứ ồn ào như vậy thì làm sao mà ngủ. Tuy anh đã cố kìm nén cơn giận nhưng cũng chẳng nào qua mắt được cô. Giọng anh lạnh nhưng vẫn làm người ta nghe mà thấy sợ chết khiếp. Thấy cái lớp đã im, bà cô bây giờ ở trên bục giảng mới nhìn xuống chỗ Hoàng tử của trường rồi mới nói.

- Được rồi. Bây giờ cô sẽ sắp chỗ ngồi cho em, Nhi....._ giọng nói của bà giáo viên chủ nhiệm đứt quản vì đang tìm kiếm chỗ cho cô ngồi. Phía bên dưới lại đua nhau đẩy mấy đứa ngồi cạnh bay xuống đất mà giành chỗ cho cô. Ngay cả Mary cũng đẩy Kan xuống đất ngồi.

- Nè, cô làm gì vậy! _ Kan la lên.

- Thì giành chỗ cho Ice không thấy sao hỏi. _ Mary.

- Nhưng đây là chỗ của tôi. Cô ta không có quyền gì ngồi ở đây! Với lại nếu cô ta ngồi ở đây thì tôi ngồi ở đâu? _ Kan

- Anh ngồi ở đâu thì đó là chuyện của anh! Tôi chỉ biết Ice sẽ ngồi chỗ này! _ Mary.

-.....

Thế là chiến tranh giữa hai người lại nổ ra. Bà cô cũng bó tay với hai đứa này nên phán một câu làm cả lớp cứng người.

- Được rồi! Nhi sẽ ngồi chung với Thiên. _ vừa nói dứt câu ai cũng đơ. Rồi nhìn về phía Thiên.

- Sao cũng được. _ anh phán một câu mà ai cũng nhìn vào cô với anh thương tiếc cũng có, tội nghiệp cũng có. Cô cũng không quan tâm đến những ánh mắt đó mà đi thẳng xuống chỗ mình mà để cặp và lấy " tập, sách " ra để " học ". Những đứa khác thì cũng đã không thèm quan tâm nữa mà lấy " tập sách " ra để " học " để bắt đầu những tiết học buồn chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.