Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 24: Địa cấp hạ phẩm huyết linh chi




Trường Tôn thị nhìn Vân Diệp đi xa, đăm chiêu một lúc nói:

- Sao hôm nay bệ hạ dễ dàng tha cho y như thế? Thiếp thân thấy tên tiểu tử này không có nói thật. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Lý Nhị đặt bút đỏ xuống, cầm ấm trà lên tu một ngụm:

- Nước quá trong không có cá, còn làm gì được nữa, nàng an bài y đi thăm dò Thiên ma vũ, y đã làm được rồi, có chút tính toán nhỏ là bình thường thôi, một số chuyện y không tiện nói với chúng ta, nhưng trẫm dám cá, y sẽ nói với Thừa Càn và Thanh Tước. Chuyện liên quan tới tính dục thế này, chính Thừa Càn cũng không tiện nói rõ cho chúng ta, khi nàng hỏi Thanh Tước, chẳng phải nó cũng ú a ú ớ không nói à? Mấy tên tiểu tử này chớp mắt cái đã lớn, Vân Diệp cũng không phải là đứa bé bị trẫm đá đít năm xưa nữa, cần cấp thể diện thì phải cấp.

Trường Tôn thị ngây ra một lúc, nói với giọng mất mác:

- Thiếp thân cũng mới phát hiện Vân Diệp đã cao hơn mình cả cái đầu rồi, đúng là đã lớn, hôm qua thiếp thân còn coi nó như trẻ con, chớp mắt đã thành nam tử cao lớn rồi, Thừa Càn, Thanh Tước cũng đã lớn, biết có chuyện không tiện nói với cha mẹ.

Lý Nhị đi tới ôm lấy thê tử đang thương cảm, cười nói:

- Trưởng thành như thế là chuyện trẫm muốn thấy, đơn thuần, sạch sẽ. Sinh trong hoàng gia mà không có bóng đao ánh kiếm, lừa lọc dối trá, mấy huynh đệ hiểu nhau đi tới bước này, chúng ta không thể không hài lòng, ha ha ha, năm xưa quan hệ mấy huynh đệ chúng ta thế nào, đâu phải nàng không biết.

Lý Nhị nói trúc trắc, Trường Tôn thị hiểu, khi nào Lý Nhị nói lời tận phế phổi mới thế, thở dài, nhận lấy ấm trà, rót đầy nước, bảo hoạn quan đem núi đá cách hoàng đế xa một chút, rồi mới ẩn vào sau rèm.

Vân Diệp đi qua vô số cung điện, chẳng bao lâu tới Đông cung, vừa tới cổng đã thấy huynh đệ Lý Thừa Càn, Lý Thái nằm dưới giàn nho, tiếng khoác lác của Lý Thái truyền tới tận đây.

- Đại ca, huynh không đi xem Thiên ma vũ là lỗ nặng, khúc ca vũ đó đúng là chết người, vũ nương chỉ mặc một lớp váy mỏng, nhảy qua nhảy lại, váy áo tuột ra hết, núm vũ treo chuông, lắc mình một cái, chậc chậc, nhất là mỹ phụ xuất hiện cuối cùng kia, tuy che mặt, nhưng vóc dáng nhìn một cái khiến người ta phun máu, Diệp Tử nhanh tay cướp mất rồi, nếu không đệ cũng ra tay cướp về.....

- Ha ha ha, bốc phét, vũ nương có lẽ khiêu vũ không tệ, còn các ngươi, hắc hắc, Thanh Tước, hiện dược hiệu chưa hết, chắc đệ không có chút ham muốn nào đâu nhỉ? Đệ nghĩ thuốc của Tôn tiên sinh là giả à? Hai câu thơ của Trường Tôn Xung hay lắm "hỏi chàng sầu bao nỗi, mà như thái giám tới thanh lâu", ha ha ha, chết cười, ta không muốn làm thái giám mười lăm ngày.

Vân Diệp đi tới, kiếm chỗ thoải mãi nằm xuống:

- Ngươi tưởng mình thoát được à? Khi đi thăm Tôn tiên sinh, ông ấy nói, đám chúng ta chẳng đứa nào ra hồn, ngươi cũng phải cố thận dưỡng tinh, à, đây là phần của ngươi, Tôn tiên sinh nhờ ta mang tới, dùng hay không thì tùy, sau này có bất lực cũng đừng kêu ai.

Lý Thái cười ngã luôn xuống đất, chỉ Vân Diệp nói:

- Hôm đó cả gói thuốc lớn bị chúng ta uống hết rồi, ngươi lại đi tìm Tôn tiên sinh xin thuốc thật à?

- Xin thuốc cho Thừa Càn chỉ là thuận đường, chủ yếu là tìm Tôn tiên sinh xem một vị thuốc, là một cây nấm độc, trong hoàng cung còn có ba cây, ở trong cung điện bỏ hoang, phải đi lấy, thứ này không thể ở hoàng cung.

Nụ cười của Lý Thừa Càn tắt ngúm, nhỏ giọng hỏi:

- Vũ nương ngươi cướp đi đúng là nữ nhân ấy?

Vân Diệp gật đầu, Lý Thừa Càn giang tay ra với Lý Thái:

- Đệ thấy chứ, mỹ nữ đó là trưởng bối nhà ta, may mà bị Diệp Tử cướp đi, nếu bị đệ cướp đi thì còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

- Ta cướp đi thì cũng chỉ thờ như tổ tông, hiện nàng ta làm cung phụng trong nhà ta, người ta giấu độc dược trong hoàng cung, chúng ta phải lấy, đó là bí mật đầu tiên nàng ta nói khi thành cung phụng, chúng ta phải cẩn thận, không để người ta phát hiện..

- Thế cũng tốt, sống ở Vân gia yên ổn cả đời cũng không tệ, nói cho cùng là hoàng gia có lỗi với nàng ta, nàng ta như thế ở trong hoàng cung là họa hay phúc cũng khó nói.

Lý Thái cũng tán đồng, nữ nhân đó đã nói ra chỗ giấu độc dược, tức là không muốn dính líu gì với hoàng cung nữa, đã hoàn toàn chấm dứt đoạn nghiệt duyên này rồi.

Từ khi điện Vạn Dân xây xong, cung Thái Cực thuộc về Lý Uyên, chỗ ở ban đầu của ông ta mau chóng trống không, Lý Uyên thích đem toàn bộ nữ nhân phó nhân của mình tụ lại một chỗ, cho nên cung Thái Cực giờ chật kín, tòa cung điện đại biểu cho ký ức đau khổ kia không còn ai nữa.

Tới gần một viện tử cực kỳ hoang vu, cỏ dại mọc quá đầu gối, xung quanh toàn là côn trùng kiến bọ, cửa sổ khép hờ, bụi phủ một lớp dày, giữa ban ngày mà khiến sống lưng người ta lành lạnh.

- Đại ca, sao trong hoàng cung lại có nơi hoang vu mức này, đệ tưởng rằng chỗ chúng ta bị phạt đã hoang vu lắm rồi, không ngờ còn chỗ thế này.

Vân Diệp đẩy cửa, một đám chim phành phạch bay ra, bụi mù trời, cả ba lui liền mấy bước, chờ bụi tan đ mới vào phòng.

Ánh sáng loang lổ chiếu qua cửa sổ rách bươm, bên trong rất sâu, Vân Diệp đứng trong bóng tối một lúc mới thích ứng hoàn cảnh u ám của nó.

Một cái giường gấm cực lớn cho thấy chủ nhân của nó trước kia được sủng ái thế nào, tiếc rằng giờ đã bị chuột cắn thủng lỗ chỗ, Vân Diệp thậm chí nhìn thấy hai con chuột lấm lét nhìn ra ngoài.

- Diệp Tử, lấy nhanh lên, ta không muốn ở chỗ quỷ quái này thêm một chút nào.

Lý Thái bịt mũi chịu đựng mùi mốc, không ngừng giục Vân Diệp.

Đối diện với cái giường là bàn trang điểm, mở ngăn kéo, trong không, thứ tốt đã bị đám thái giám cung nữ trộm sạch, Vân Diệp thử đẩy đáy lên, một tấm gỗ hơi lỏng, đẩy nó ra, ngăn nhỏ xuất hiện, bên trong có ba cây nấm cực đẹp, còn có tấm ngọc bài, ba chữ ghi trên đó cực kỳ quen thuộc: Bạch Ngọc Kinh.

Vân Diệp ngây ra một lúc, ném ngọc bài cho Lý Thừa Càn, còn mình cẩn thận gói nấm lại, cho vào cái hộp nhỏ mang theo.

- Diệp Tử, trên tấm ngọc bài này viết gì? Sao ta thấy quen quá, hình như thấy ở đâu rồi.

- Ở nhà ta, theo ta biết đây là tấm ngọc bài thứ ba.

Lý Thừa Càn cầm ngọc bài lật qua lật lại, không có manh mối gì liền ném cho Lý Thái, bên trên toàn vòng vòng chấm chấm, giống trẻ con vẽ bậy, không có quy luật nào cả.

- Diệp Tử, ngọc bài này cứ trả cho ngươi thì hơn, bọn ta không hiểu, chỗ ngươi có hai tấm, nói không chừng sẽ phát hiện bí mật kinh người trong đó.

Lời Lý Thừa Càn làm Vân Diệp bật cười, nhận lấy tấm ngọc bài, tung trong tay:

- Bí mật gì, Bạch Ngọc Kinh à? Ta hẳn là người uyên bác nhất thế giới, muốn tới Bạch Ngọc Kinh mà không có chút khả năng nào, nếu như là bảo tàng, chúng ta đã ôm tiền toàn thế gian rồi, ai rảnh đi tìm, dù có trăm vạn lượng hoàng kim thì sao? Nhiều hoàng kim như thế đưa vào Đại Đường là tai họa, thị trường tự điều chỉnh nhu cầu, bất kể có bao nhiêu hoàng kim vào thị trường, cuối cùng tổng lượng mua được không có gì khác nhau, nếu chúng ta không phải người thống trị quốc gia còn có thể mưu lợi, giờ quốc gia này là của chúng ta, ngươi muốn hại ai nào?

- Thừa Càn, khi ngươi chưa chuẩn bị phát hành tiền mới, chúng ta căm ghét những người chôn tiền xuống đất, vì chúng ta cần tiền lưu thông thị trường, hiện không cần nữa, về sau Đại Đường sẽ không còn vấn đề tiền bị bỏ phí, khi cần hối phiếu của tiền trang cũng là tiền, vàng, bạc chẳng qua là vốn liếng cho ngươi phát hành tiền tệ, có bao nhiêu vàng bạc có bây nhiêu hối phiếu, đó là nguyên tắc phải tuân thủ. Ít tiền, bách tính sẽ quay lại thói quen vật đổi vậ, tiền nhiều, số lương thực vốn mua bằng sáu đồng sẽ tăng lên thành tám đồng.

- Cho nên khi rảnh không có gì làm tìm kiếm bí mật là thú vui, nhưng nếu đặt hét tinh lực lên đó thì ngu không gì bằng.

**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.