Vô Địch Tiên Triều

Chương 53: Phần cuối




Sau khi thay mỹ nhân tẩy rửa sạch sẽ cơ thể, Mạc Thiên Tiếu cuối cùng hài lòng mà nở nụ cười mê người, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Hạ Ly Lạc, đem y ôm chặt vào trong lồng ngực, hai người bình bình ổn ổn thiếp đi.

Ho khan một cái, nói đến Mạc Thiên Tiếu cùng Hạ Ly Lạc đây, hai người cũng thật là nghiệt duyên a, cái này phải quay ngược lại thời điểm hai người gặp gỡ từ nửa năm trước. Khi đó a, Mạc Thiên Tiếu còn chưa nhận thức Lạ Ly Lạc, mà Hạ Ly Lạc cũng không có nhận thức Mạc Thiên Tiếu 【 giận, đây không phải phí lời mà! 】 ngạch, được rồi, ta nói điểm chính. (Ú: tác giả tự kỉ vỡi:v)

Đó là một đêm mưa to gió lớn…..

Mạc Thiên Tiếu vi phục xuất tuần (*), lại gặp trúng sát thủ do Ngũ hoàng đệ phái đến, Mạc Thiên Tiếu trong lòng vẫn luôn biết rằng, lúc phụ hoàng truyền ngôi vị cho hắn, ngũ hoàng đệ vẫn bất mãn.

(*) cải trang đi tuần, quan lại vua chúa thời xưa khi đi ra ngoài vì muốn che giấu thân phận mà thay đổi thường phục.

Bàn về tư chất Mạc Thiên Tiếu vượt trội hơn Mạc Thiên Hàm hắn; luận võ công Mạc Thiên Tiếu bỏ xa Mạc Thiên Phàm hắn; bàn về trí óc tướng mạo Mạc Thiên Hàm hắn không có cửa thắng Mạc Thiên Tiếu, hắn nhiều năm âm thầm sinh hoạt trong bóng tối như thế, hắn cái gì cũng không bằng Mạc Thiên Tiếu, hết thảy hoàng huynh hoàng đệ đều đối với hắn như vậy, mà không hề nhìn thấy hắn một mực nỗ lực, nên hắn căm giận.

Sau khi hoàng đế thoái vị, Mạc Thiên Tiếu vẫn phòng bị Mạc Thiên Hàm, cuối cùng không ngờ rằng lần này hắn vi phục xuất tuần, để hoàng đế đóng thế chính mình quản lý tất cả, vốn tưởng rằng không có sơ hở nào, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn biết.

Mạc Thiên Tiếu hơi cau mày, hắn hiện tại trên chân và eo đều có thương tích, nếu chạy trốn đến thôn xóm chỉ đưa tới phiền phức, ánh mắt hắn lóe lên, hướng về phía rừng núi phía sau chạy đi, trước tiên ít nhất phải tránh được truy sát của những tên ám vệ này, nếu không thì thật sự mất mạng trở về.

“A……..” Hắn phi thân lên trên một cây cổ thụ ngàn năm, cắn môi dưới, nhìn một chút vết thương không ngừng chảy máu, sắc mặt chợt thay đổi, kiếm này có độc! Đáng ghét, ngũ hoàng đệ này cũng thật là một chút tình nghĩa huynh đệ cũng không có, nhớ lúc trước mẫu phi của hắn phạm vào tội lớn tày đình, hay cho hắn cầu xin phụ hoàng tha cho nàng ta một mạng, bây giờ hắn ta dĩ nhiên lại đối với chính mình như thế!

Xé rách y phục dưới cánh tay bị rách, cắn răng buộc chặt vết thương, hắn hiện tại mất máu quá nhiều, không thể đi lại thêm, lẳng lặng nằm trên nhánh cây to lớn này, vểnh tai lên nghe xét nhất cử nhất động của đối phương, đối phương ở ngoài sáng hắn ở trong tối, như vậy chí ít bọn chúng phải bỏ phí chút thời gian mới có thể tìm được hắn.

“Ai~ tối nay lại phải ngủ trên cây ~” Hạ Ly Lạc vừa vặn đi dạo đến chỗ này, y hôm nay cùng ca ca đánh cược, bảo rằng y có tuyệt đối có thể tìm được người thứ hai so với y còn đẹp hơn, lại không nghĩ đến tìm hẳn một ngày trời cũng không tìm được, bây giờ cá cược đã thua, chỉ có thể dựa theo quy củ, y phải ở rừng cây nghỉ ngơi một đêm. Nhưng vừa mới đi tới dưới gốc cây đại thụ ngàn năm kia, y đã nghe được một luồng mùi máu tanh đậm đặc, chỉ chốc lát, bạch y trên người đã bị máu trên tán cây nhỏ xuống nhuộm đỏ.

Hạ Ly Lạc hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên, vận khinh công bay lên phía trên.

Y nhìn thấy một nam nhân vóc người cao lớn đang dựa vào cổ thụ, ngồi trên nhánh cây, hai mắt nhắm nghiền, trên cánh tay bị xé rách một miếng lớn, nghĩ đến mùi máu tanh nồng kia, chắc là từ vết thương này của hắn dẫn tới đi.

Còn chưa đợi y suy nghĩ nhiều, sát khí từ bốn phía ập tới khiến y phải nhíu mày, Hạ Ly Lạc là tiểu thiếu gia của Hạ gia trang, từ nhỏ tập võ, mười sáu tuổi đã một thân tinh thông võ nghệ, được vô số tiền bối trong võ lâm coi trọng, bản thân y vốn là chính phái, hành hiệp trượng nghĩa nhiều không kể xiết, trong chốn võ lâm không ai là không biết, y năm 20 tuổi ở trong võ lâm để lộ mặt thật, giương ra thân thủ, khiến người võ lâm kinh hãi, lại thêm khuôn mặt đẹp đẽ, càng được vô số nam nhân nữ nhân vây đỡ.

“Các ngươi là người phương nào?”

“Chớ xen vào việc của người khác, gia sẽ tha cái mạng nhỏ của ngươi!”

Hạ Ly Lạc hai hàng lông mày nhíu chặt, nam nhân bị thương giờ khắc này đã đứng lên, trên cành cây cổ thụ lúc này có sáu người, một là y, một là nam nhân kia, còn bốn tên kia, tựa hồ là kẻ đuổi giết.

“Hừ, bổn thiếu hiệp ghét nhất lấy lấy đông áp yếu, hôm nay nhìn thấy, bổn thiếu hiệp há có thể mặc kệ buông tay?” Dứt lời, y từ bên hông rút ra trường kiếm, ánh mắt sắc bén đối mặt với hắc y nhân.

“Đi mau, bọn chúng không phải là sát thủ thông thường!” Mạc Thiên Tiếu bị thương nặng, bây giờ lại thấy đám người này, trong lòng hắn biết rằng mình chắc chắn sẽ phải chết, nhưng lại không muốn liên lụy người không quen, cười khổ ba tiếng, hắn rút kiếm bên hông, chuẩn bị chiến một trận.

“Bổn thiếu hiệp cũng sẽ không đi, người nào mà không biết đại danh của bổn thiếu hiệp, ta khuyên các ngươi vẫn là sớm một chút mà cút đi! Bằng không đừng trách ta không khách khí!”

“Đừng nói nhảm, giết hắn.” Sát thủ dẫn đầu mặt không chút cảm xúc nhìn hai người, dùng ánh mắt ra hiệu những người còn lại động thủ. Mạc Thiên Tiếu giờ khắc này độc đã ngấm vào da thịt, căn bản không nhúc nhích được, hắn tựa ở trên cành cây lớn, nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử thần giáng lâm.

Đao kiếm chạm vào nhau, tia lửa phân tán, Mạc Thiên Tiếu đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh đứng trước mặt mình, người kia tay phải cầm kiếm chỉ về hắc y nhân, tay trái tự nhiên rủ xuống, lưng ưỡn thẳng, ngẩng cao đầu khẽ cười một tiếng: “A, chỉ bằng một đám chuột nhắt các người mà cũng đòi làm thương ta ư?”

Bạch y tung bay, người kia trên không trung vẽ ra chiêu thức, tóc dài phiêu du, trong tay phóng ra bốn ngân châm, trường kiếm lướt qua gáy hắc y nhân, máu dâng trào, Hạ Ly Lạc nở nụ cười khinh bỉ, “Cút!”

Bốn người đều bị trúng châm, bên trong châm không hề có độc, có điều có độc hay không độc, bốn người còn chưa nói được một câu, liền từ trên cành cây to nhảy xuống, không biết sống chết.

Hạ Ly Lạc tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng đáp xuống, đang chuẩn bị hướng Mạc Thiên Tiếu đi tới, lại phát hiện đối phương thân thể ngày càng hạ thấp, mãi cho đến khi đối phương từ trên cây rớt xuống, y mới biết, người mình cứu kia đã hôn mê!

Phi thân xuống dưới cây, chạy nhanh đến phía Mạc Thiên Tiếu, người kia trong nháy mắt đầu chuẩn bị đập xuống đất, y một cái tiếp được, Hạ Ly Lạc thở hắt ra một hơi, nếu như không tiếp được, chỉ sợ hắn liền không sống nổi, đầu đập xuống đất không phải trò đùa.

Hạ Ly Lạc cảm thấy kỳ quái, người này xem dáng dấp như vậy, vết thương cũng không phải chí tử, khí tức sao lại yếu đến như vậy? Y bỗng nhìn cảm thấy một dòng nước nóng, cúi đầu nhìn xuống, vết thương của người kia không ngừng chảy máu, cúi đầu ngửi một chút huyết dịch, Hạ Ly Lạc nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn rốt cuộc là bị truy sát vì cái gì, dĩ nhiên dùng “mặc huyết ly” nổi danh trên giang hồ, không ai là không biết “mặc huyết ly” chỉ có “Dược Thánh” có thể giải? Người phương nào độc ác như thế, nhất định phải bức người này đến tử địa.

Hạ Ly Lạc hai tay vuốt ve Mạc Thiên Tiếu, sau khi kiểm tra hắn có còn trúng độc ở những nơi khác hay không, liền vội vã ôm hắn vào Hạ gia trang. Trong chốn võ lâm, “Dược Thánh” không biết bao nhiêu người đang tìm kiếm kỳ thực chính là nhị ca của y, Hạ Ly Uyển.

Sau một trận leng keng thùng thùng vang lên.

“Tiểu đệ, ngươi lại dọc đường mang về miêu miêu cẩu cẩu trở về hả?” Hạ Ly Uyển đau đầu nhìn tiểu đệ của mình từ ngoài cửa bước vào, trên lưng lại cõng một người, từ lúc hắn về nhà, mấy ngày nay, tiểu đệ tuyệt đại phong hoa(*) của hắn không biết từ bên ngoài mang về không biết bao nhiêu người dở sống dở chết đưa cho hắn chữa trị.

(*)hào hoa phong nhã

Lại nghĩ những người thuộc Hạ gia không một người vô dụng, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trong đó đặc biệt lục đệ này là ưu tú nhất, tinh thông kiếm thuật, khinh công tuyệt vời, mười sáu tuổi đã luyện thành nội công tâm pháp tổ truyền của Hạ gia, hơn nữa bậc cha chú đều yêu thương y, dạy y rất nhiều quyền pháp, bọn họ lại vô cùng sủng ái khuôn mặt đẹp đẽ của tiểu đệ, dạy cho y không ít loại hình giấu độc phóng ám tiễn, tiểu đệ này trời sinh đã thừa hưởng một thân chính khí của phụ thân, ở trong giang hồ hành nghiệp trượng nghĩa, liền được ban cho cái danh “Ngọc Diện công tử”.

“Nhị ca, đây không phải là miêu miêu cẩu cẩu, đây chính là người sống sờ sờ!”

Hạ Ly Uyển khóe miệng giật giật, trong lòng gào thét: ngươi mẹ kiếp lần nào mang về cũng đều là người sắp chết! Nhưng trên mặt vẫn là bộ nụ cười tràn đầy, “Tiểu đệ, ngươi trước tiên thả hắn xuống, để nhị ca xem thử.”

“Hắn bị trúng ‘mặc huyết ly’ nhị ca huynh nhanh nhanh cứu hắn, chậm trễ thêm nữa, người này thật sự sẽ mất mạng a!” Hạ Ly Lạc lo lắng nói, nhìn nhị ca một bộ nhàn nhã, trong lòng y bất đắc dĩ, thanh âm trở nên mềm nhũn, “Nhị ca ~ Nhị ca tốt bụng của ta~ huynh hãy mở lòng từ bi giúp đệ đệ là ta đi a~ nhị ca~”

Hạ Ly Uyển dở khóc dở cười đưa tay đỡ trán, trong lòng tức giận mắng: ngươi mẹ kiếp mỗi lần cầu xin đừng dùng chiêu này được không!

“Yên tâm, nhị ca sẽ chữa khỏi cho hắn, nhưng ngươi phải đáp ứng nhị ca một chuyện.”

“Được! Nhị ca huynh cứ nói.”

“Trước khi người này ở đây khôi phục, ngươi cũng không thể ra khỏi nhà!”

“A….. Nhị ca……”

“Không đáp ứng thì đừng trách nhị ca vô tình.”

“Ô, được rồi……” kéo lấy khuôn mặt, hung dữ lườm một cái, nhắm chặt hai mắt, đôi môi ngậm đến tím bầm, người nào đó vẻ mặt hết sức khó chịu, lòng ngạo kiều kêu rên: tự do của ta! tiêu sái của ta! khóc……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.